Quân Nhân Tại Thượng

Chương 195: Đó là vì để gặp em




Mặc dù Chung Thủy Linh không nỡ rời xa anh, thế nhưng cô cũng biết mình không thể mở miệng bảo anh ở lại vì mình, càng không muốn vì thế mà khiến anh cảm thấy mắc nợ hay áp lực gì. Nghĩ vậy, Chung Thủy Linh rời khỏi lòng anh và nhìn anh nói: “Được rồi, vừa nãy em chỉ nói thế thôi, anh đừng nghĩ gì nhé.”

Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, trong lòng vừa không nỡ vừa áy náy. Anh với tay vuốt ve mặt cô, cũng không nói gì cả.

Chung Thủy Linh đưa tay nhẹ nhàng áp lên tay anh, cười ngọt ngào. Cô cố gắng che giấu cảm xúc của mình vì không muốn tạo thêm gánh nặng và áp lực cho anh.

Tô Cẩn Nghiêm thấy cô như vậy, vừa định nói thì đúng lúc điện thoại của Chung Thủy Linh đổ chuông.

Chung Thủy Linh gỡ tay anh ra, nói: “Để em đi xem ai gọi điện đến.” Nói đoạn liền đứng dậy đi về phía nhà ăn.

Là điện thoại của nhân viên bên chỗ Trương Tường Tường gọi đến để bàn xem Chung Thủy Linh mấy ngày này có thể xem trước bản thảo thiết kế cho họ được hay không. Chung Thủy Linh đồng ý, vốn dĩ tối hôm qua cô đã định gửi email bản thảo cho họ rồi, nhưng do Tô Cẩn Nghiêm đột nhiên quay về khiến cô lập tức quên mất chuyện này.

“Bản thảo thiết kế đã xong cả rồi, bây giờ tôi có thể gửi email sang cho các anh.” Chung Thủy Linh cầm điện thoại nói vậy. “Không cần gửi email đâu, chiều này chị Tường cũng đang rảnh, chúng ta hẹn nhau gặp trực tiếp luôn ha. Có vấn đề gì thì hỏi thẳng luôn cô cũng được.”

Nghe nhân viên Trương Tường Tường nói vậy, Chung Thủy Linh liếc nhìn Tô Cẩn Nghiêm đang ở trong phòng khách, nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Vậy được, các anh cứ chọn thời gian và địa điểm, tới giờ tôi sẽ đến đó.”

“Được, chờ tí tôi gửi thời gian và địa chỉ qua cho cô nhé.” Nói rồi người ở đầu dây bên kia liền cúp máy.

Cúp máy xong, Chung Thủy Linh đang định vào phòng khách thì Tô Cẩn Nghiêm đã đứng lên đi về phía cô, anh nhìn cô hỏi: “Sao vậy? Hẹn gặp ai hả?”

Chung Thủy Linh hơi khó xử gật đầu, nói thẳng với anh: “Ừ, gần đây em đang bàn công việc với người ta, họ muốn xem bản thảo thiết kế.”

“Vậy à?” Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, ủng hộ công việc của cô: “Vậy em đi đi, cần anh đưa em sang đó không?”

Chung Thủy Linh nhìn anh, bĩu bĩu môi như trẻ con đưa tay kéo anh qua, lắc lắc nũng nịu: “Dễ gì anh về được một ngày, em vẫn muốn ở với anh lâu lâu chút.” Ngày mai anh đi rồi, không biết bao giờ mới lại về được nữa.

Tô Cẩn Nghiêm xoa xoa đầu cô, cười trầm nói: “Lần này anh về là để tuyển lính nên sẽ ở Giang Thành một tuần lận.”

Nghe vậy, Chung Thủy Linh hơi bất ngờ mở tròn mắt, cô nhìn anh hỏi: “Thật ạ?”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu: “Có điều lần tuyển lính này còn có huấn luyện đặc biệt nữa, thế nên dù cho ở Giang Thành thì cũng không thể quay lại đây được.”

Vừa nói, Tô Cẩn Nghiêm vừa nhìn cô. Nghe anh nói vậy, Chung Thủy Linh hơi thất vọng, cô còn tưởng tuần này ngày nào cũng được ở bên anh chứ.

Thấy bộ dáng thất vọng của cô, Tô Cẩn Nghiêm cười: “Nhưng mà sau 3 ngày huấn luyện tập trung thì thời gian của anh cũng thong thả hơn.” Vốn dĩ anh phụ trách tuyển chọn ở khu vực quân sự khác, việc huấn luyện tuyển lính ở Giang Thành không cần anh phải tham gia. Tuy nhiên vì cô mà anh đã đặc biệt đổi địa điểm với anh Phan để có thể ở Giang Thành thêm được vài ngày.

Nghe anh nói huấn luyện tập trung chỉ ba ngày, khuôn mặt đang ủ rũ của Chung Thủy Linh lại lần nữa bất ngờ tươi tắn, cô cười với anh: “Lần này anh không được lừa em đâu đấy!”

Nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt cô, Tô Cẩn Nghiêm cũng vui lây, nói: “Anh lừa em bao giờ chứ.”

Chung Thủy Linh cười vui vẻ, cũng chẳng để ý đến hình tượng gì, cứ thế nhảy lên ôm anh, hai chân vòng chặt lấy eo anh, bao nhiêu sung sướng trưng hết lên trên mặt.

Nơi Trương Tường Tường hẹn cũng là nơi mà hôm trước Trương Tân Thành hẹn ngay tại Quân Duyệt, thậm chí cả phòng đặt cũng y chang nhau khiến người ta có chút bất ngờ. Thấy cô chau mày nhìn chằm chằm điện thoại, Tô Cẩn Nghiêm ở bên cạnh liền hỏi: “Sao thế?”

Không muốn anh nghi ngờ, Chung Thủy Linh ngước nhìn anh lắc đầu cười: “Không có gì, em mới nhận được tin nhắn của khách hàng gửi nên đang nghĩ xem nên làm thế nào mới được.”

“Anh đưa em qua đấy xong rồi cũng chuẩn bị về nhà một chuyến.”

Nghe anh bảo sẽ đưa mình đi, Chung Thủy Linh vội từ chối: “Không cần, không cần đâu. Em tự đi cũng được, anh cứ lái xe về đi.”

Cô không chắc Trương Tân Thành có còn ở khách sạn đó không, cô khuôn hề muốn Tô Cẩn Nghiêm gặp ông ta ở đó.

Có lẽ hơi bất công khi không cho Tô Cẩn Nghiêm biết được sự thật, vậy nhưng cô vẫn ích kỷ không muốn phá hỏng cuộc sống hiện tại của anh. “Không sao, anh cũng muốn ở với em thêm chút nữa mà.”

Tô Cẩn Nghiêm vừa nói vừa nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước vậy.

Chung Thủy Linh cơ bản là không đủ sức cự tuyệt nổi sự dịu dàng này của anh, cũng không nỡ cự tuyệt nó. Nghĩ đến mai phải xa nhau rồi, cô sao lại không muốn ở bên anh lâu chút chứ, dù là 1 phút 1 giây cũng tốt lắm rồi.

Tô Cẩn Nghiêm cầm quần áo, tiện tay cầm luôn túi xách cho cô, anh nói: “Đi nào, anh đưa em qua đó.”

Chung Thủy Linh không từ chối, để anh nắm lấy tay mình đi. Lúc thang máy lên, dì ở nhà đối diện cũng vừa vẹn từ lầu dưới lên, nhìn thấy hai người thì nhiệt tình nói với Tô Cẩn Nghiêm: “Lâu lắm rồi mới thấy cậu đó nha, lần trước cậu đi công tác hả?”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu: “Dạ, cháu mới về ạ.”

Sau vài câu chào hỏi, hai người cùng vào thang máy. Trong tháng máy, Chung Thủy Linh tinh nghịch trêu anh: “Nhân duyên của anh tốt quá đó nha, em sống ở đây lâu vậy mà còn không quen thân với dì trước nhà luôn đó.”

Tô Cẩn Nghiêm cười, nói: “Nhân duyên anh tốt không hả?”

Nghe anh nói vậy, Chung Thủy Linh cố ý nói: “Nhân duyên anh tốt vậy thì cũng độc thân bao nhiêu năm nay còn gì.”

Tô Cẩn Nghiêm nhướng mày, nói vào tai cô: “Là vì anh phải đợi em xuất hiện đó.” Vừa nói những lời này, anh còn cố ý hôn vào má cô một cái. Chung Thủy Linh lập tức đỏ ửng mặt mày, khôn chỉ vì anh vừa hôn cô một cái mà còn vì những lời anh nói nữa.

Nhìn thấy cô đỏ mặt, Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, vòng tay qua vai ôm cô đi ra ngoài khi thang máy xuống đến nơi. Sau khi ra khỏi thang máy, Chung Thủy Linh có chút ngượng ngùng cấu vào eo anh, thì thầm oán trách nói: “Anh chỉ giỏi nói ngọt để nịnh em."

Mặc dù trách cứ như vậy nhưng nụ cười trên mặt cô ấy lúc này đều là thể hiện sự vui mừng và hạnh phúc. Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô rồi cũng cười theo, không hề để ý mình đang bị cô cấu đau, ngược lại vòng tay đang ôm cô còn thêm siết chặt, kéo cô lại gần mình thêm một chút.