Tô Cẩn Nghiêm lần này ngủ rất say, ngủ một lèo tới tận hơn mười giờ sáng, đây là chuyện chưa từng xảy ra kể từ khi anh nhập ngũ đến nay. Mà so sánh với Tô Cẩn Nghiêm, người nào đó bình thường rất thích ngủ nướng hôm nay lại dậy sớm một cách hiếm thấy, căn phòng vắng vẻ chỉ còn lại một mình anh.
Nhưng Tô Cẩn Nghiêm cũng không sốt ruột tìm người, anh đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo xong rồi mới ra khỏi phòng, chợt nghe thấy tiếng máy hút mùi trong bếp hoạt động. Chuyện này còn khiến Tô Cẩn Nghiêm ngạc nhiên hơn cả việc Chung Thủy Linh dậy sớm. Anh vừa đi về phía nhà bếp vừa nở một nụ cười mỉm trên môi.
Vừa mới chạm vào cửa phòng bếp, Tô Cẩn Nghiêm đã có thể ngửi được mùi khét lẹt qua cánh cửa kiếng cũng như hình dung được khói bốc lên um tùm bên trong, cho dù là có máy hút khói rồi nhưng màn khói này vẫn còn dày đến mức khiến người ta phải hoảng hồn.
Tô Cẩn Nghiêm mở cửa, che mặt bước vào màn khói cùng mùi khét nồng nặc.
Chung Thủy Linh đang quấn tạp dề, một tay che mặt, tay còn lại thì cầm muôi đảo đảo thứ gì đó trong chảo, bởi vì quá chuyên tâm vào nấu nướng nên cô không hề phát hiện Tô Cẩn Nghiêm tiến vào.
Tô Cẩn Nghiêm tiến lên nhìn thoáng qua thứ trong nồi, hình như là thịt bò, có điều anh cũng không chắc chắn cho lắm.
"Em xào gì thế?" Tô Cẩn Nghiêm giơ tay mở máy hút khói lên mức to nhất.
Chung Thủy Linh lúc này mới phát hiện anh vào liền nói: “Sao anh lại vào đây? Mau đi ra đi, em sắp nấu xong rồi." Nói xong cô liền đẩy Tô Cẩn Nghiêm đi ra ngoài.
Tô Cẩn Nghiêm vẫn còn hơi lo lắng nên khi đi còn ngoái lại hỏi: “Một mình em làm được không? Có cần anh giúp không?”
"Không cần không cần!" Chung Thủy Linh từ chối rất quả quyết, hôm nay cô đã hạ quyết tâm phải nấu cho anh ăn rồi!
Thấy cô cứ xua đuổi mình ra ngoài như vậy, Tô Cẩn Nghiêm có chút buồn cười, nhắc nhở: “Em đừng quan tâm anh làm gì, em mà còn không đổ thêm chút nước vào thì chảo sẽ cháy đấy."
Nghe vậy, Chung Thủy Linh như sực tỉnh, vỗ mạnh vào đùi: “Đúng rồi, có thể thêm nước mà!" Nói xong cô liền mặc kệ Tô Cẩn Nghiêm, vội vàng xoay người lấy một bát nước rồi đổ hết vào trong nồi.
Tô Cẩn Nghiêm thấy cô đổ cả bát nước vào liền nghĩ thầm món xào này chắc thành món luộc rồi.
Sau khi thêm nước vào chảo thì mùi khét trong bếp cúi cùng cũng không còn nồng nặc như vừa nãy nữa, Chung Thủy Linh lúc này mới thở phào, quay đầu giả bộ tức giận cảnh cáo Tô Cẩn Nghiêm: “Anh ra phòng khách xem TV đi, nếu đói bụng thì anh lấy sandwich đặt trên bàn em mua lúc sáng ăn tạm đi nhé, tóm lại không được gây trở ngại cho việc nấu nước của em!"
Nghe cô nói vậy, Tô Cẩn Nghiêm cố ý trêu cô một câu: “Em có chắc là anh ở lại sẽ cản trở em nấu nướng không?"
Chung Thủy Linh kêu ngạo nói: “Anh đừng có xem thường em, hôm nay em nhất định sẽ nấu được một bàn thức ăn thịnh soạn để anh phải lác mắt cho xem!"
Thấy cô tràn trề tự tin như vậy, Tô Cẩn Nghiêm không cố ý đả kích vào sự tự tin của cô nữa, gật đầu nói: “Được, vậy anh ra phòng khách đợi đây."
Thấy anh cầm sandwich ra phòng khách, Chung Thủy Linh lúc này mới đóng cửa phòng bếp lần nữa rồi quay lại chuẩn bị tiếp tục xào thịt bò của mình.
Tô Cẩn Nghiêm ngồi ở phòng khách xem TV nhưng không hề tập trung vào chương trình đang chiếu mà thỉnh thoảng lại theo thói quen ngoảnh về phía sau xem thử, anh thật sự rất lo không biết liệu cô gái nhỏ ấy có đốt trụi căn bếp không nữa. Từ tận đáy lòng, anh thật sự không mong cô có thể nấu một bàn đồ ăn ngon cho anh mà anh chỉ lo lắng lúc nấu ăn, cô có bất cẩn làm bản thân bị thương không.
Nghĩ vậy anh càng không an tâm, đứng dậy tiến về phía nhà bếp, đứng ở cửa, nhìn xuyên qua cửa kính thì thấy cô gái ấy đang quay lưng về phía mình, bận luôn tay luôn chân, thấy cô vẫn chưa đến mức thiêu rụi phòng bếp, tình hình trong đó giờ cũng không còn mịt mù khói nữa thì nở nụ cười vẻ bất đắc dĩ rồi cười cười đi ra.
Tô Cẩn Nghiêm lại quay về phòng khách, ngồi xuống sofa anh mới nhớ ra mình vẫn chưa nói cho ở nhà biết chuyện anh về. Vừa xuống xe là anh liền chạy thẳng đến chỗ cô. Nghĩ đến đây anh thật sự hơi xấu hổ vì hành vi này của mình, anh đã triệt để bị cô gái này trói chặt rồi.
Anh lấy di động gọi cho chị cả, điện thoại tút mấy tiếng, bên kia mới có người nhấc mấy: "Alo."
Hình như bên cạnh Tô Mỹ Dung có người nên nói giọng vô cùng nhỏ.
Tô Cẩn Nghiêm nhạy bén cảm nhận được điều đó nên hỏi vào điện thoại: “Chị cả, chị đang bận à?"
"Lát nữa chị gọi lại cho em nhé." Nói xong, không đợi Tô Cẩn Nghiêm đáp lại, Tô Mỹ Dung liền vội vã cúp máy.
Tô Cẩn Nghiêm cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù trước kia gọi đúng lúc chị cả đang họp thì hình như cũng chưa từng thấy chị ấy cúp máy vội như vậy.
Tuy nhiên dù cảm thấy lạ đi nữa thì Tô Cẩn Nghiêm cũng không suy nghĩ nhiều mà gọi điện tiếp cho nhà.
Chung Thủy Linh bận rộn trong bếp cả một buổi sáng, vừa rửa nguyên liệu vừa làm cá vân vân, đợi đến khi nấu xong ba món mặn một món canh bưng ra tới bàn thì đã sắp mười hai giờ rồi.
Chính là bò xào hành đã nấu thành soup bò, cọng hành vốn dĩ màu xanh lúc này cũng đen đen y chang màu thịt bò, ngoài ra còn có cá trích om dưa hình như hơi nhiều nước, còn cá kho cà nữa, thoạt trông thì hình như cho tinh bột hơi nhiều, thứ duy nhất nhìn có vẻ ngon là bí ngô hầm táo đỏ, nước khá là trong. Mặc dù chỉ ở mức tạm được nhưng đối với lần đầu tiên nấu ăn, Chung Thủy Linh cảm thấy có thể nấu xong mấy món này cũng coi như là thành công rồi.
Vừa định kêu Tô Cẩn Nghiêm lại ăn cơm thì bên kia, Tô Cẩn Nghiêm tựa hồ đã nghe được động tĩnh, tự mình chủ động từ phòng khách lại đây, nhìn thấy trên bàn bày ba món mặn một món canh có lẽ so với những gì anh tưởng tượng thì cô đã làm khá tốt, chí ít nhìn sơ qua cũng có vẻ là có thể ăn được. Thấy anh nhìn chằm chằm đồ ăn, Chung Thủy Linh hỏi với vẻ tự đắc: “Anh thấy sao, em rất lợi hại đúng không!"
Thấy dáng vẻ mong chờ của cô, Tô Cẩn Nghiêm cực kỳ hào phóng gật đầu và nhìn cô với ánh mắt khẳng định, nói: “Uhm, đối với một người lần đầu vào bếp mà nói thì trông rất ngon!"
Sự công nhận của Tô Cẩn Nghiêm khiến Chung Thủy Linh có chút đắc ý: “Xem ra em rất có năng khiếu về mặt này."
Thấy cô như vậy, Tô Cẩn Nghiêm cười cười, xoa đầu cô rồi quay vào bếp chuẩn bị ăn cơm. Lần đầu tiên nấu ăn thành công đã khiến cho tâm trạng của Chung Thủy Linh vô cùng tốt, khi Tô Cẩn Nghiêm xới cơm, cô cũng không nhàn rỗi, vừa ngâm nga một khúc hát vừa vào bếp lấy thìa và đũa, hai người chia nhau cùng chuẩn bị bữa ăn vô cùng ăn ý. Nhưng đến khi hai người ngồi vào bàn và Tô Cẩn Nghiêm gắp một miếng cá chuẩn bị cho vào miệng thì động tác cầm đũa đột nhiên hơi khựng lại, miếng cá trông cũng khá ngon lành kia hình như vẫn chưa chín, miếng thịt cá dính trên xương không rớt ra, mà hình như còn hơi đỏ đỏ.