Lâm Linh nghe thấy thế, cô ta trừng to mắt nhìn Cố Hoàng Liên, gương mặt toát ra vẻ bất ngờ.
Cố Hoàng Liên vừa nói vừa rơi nước mắt, nhìn cô ta rồi tiếp tục bảo: “Người đàn ông này chỉ biết nói dối mà thôi, sau khi về Giang thành đã tiếp tục lừa gạt tôi bằng cách này, cô còn muốn che chắn cho loại người này hay sao?” Cố Hoàng Liên chỉ tay vào người Lâm Vỹ Tường, việc nói ra sự thật cũng làm cô thấy đau xé lòng, một người đàn ông mà cô đã yêu bảy năm, nhưng rồi lại nhận ra bảy năm nay mình chỉ sống trong lời nói dối mà anh đã thuê dệt ra mà thôi, cô không chắc chắn rằng anh ta có yêu mình hay không, nhưng cô không thể chấp nhận được sự lừa dối của anh ta!
Lâm Linh lắc đầu, dường như nhất thời không thể tiếp thu lời nói của Cố Hoàng Liên, cô ta quay đầu nhìn Lâm Vỹ Tường đứng sau lưng mình, chỉ thấy anh ta cúi đầu, đứng lặng thinh ở đấy.
Sự im lặng của anh ta khiến cho Lâm Linh suýt nữa đã suy sụp tinh thần, cô ta níu lấy bả vai của Lâm Vỹ Tường rồi kích động hỏi anh ta: “Lâm Vỹ Tường, anh nói gì đó đi, cô ta nói có đúng không?”
Lâm Vỹ Tường chỉ cúi gằm đầu xuống, đến nằm mơ anh ta cũng không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay, anh ta cảm thấy rằng hai người phụ nữ này đều chậm rãi rời khỏi anh ta.
“Anh nói gì đó đi chứ, nói là cô ta nói dối, anh không có lừa em!” Lâm Linh quát lớn, cô ta giơ tay đấm mạnh vào người Lâm Vỹ Tường, có làm thế nào thì cô ta cũng không ngờ rằng người đàn ông mà mình tin tưởng lại là người như vậy, cô ta đã hy sinh rất nhiều vì anh ta, làm sao cô ta có thể chấp nhận được hồi báo của mình chỉ có dối lừa mà thôi!
Lâm Vỹ Tường vẫn cúi gằm đầu xuống, nức nở trong lặng lẽ, bây giờ anh ta rất hối hận, hối hận vì mình đã mọi chuyện tiến triển đến nước này, bây giờ anh ta có muốn khống chế cũng không còn khống chế nổi nữa.
Thái độ của Lâm Vỹ Tường đã nói rõ mọi thứ, cho dù Lâm Linh có không muốn tin không muốn chấp nhận thì cũng đành phải chấp nhận sự thật này. Cô ta cảm thấy gần như thế giới này đã sụp đổ, Lâm Linh ngồi thừ trên mặt đất, phải đến một lúc sau mới vừa khóc vừa quát lên: “Lâm Vỹ Tường, mẹ kiếp, anh đúng là một thằng khốn, tôi đã làm nhiều thứ như vậy vì anh, sao anh lại lừa gạt tôi như thế!”
Cố Hoàng Liên vừa nhìn thấy Lâm Linh đau khổ như thế, trong lòng cô bắt đầu thương xót người phụ nữ này, người phụ nữ này còn cho đi nhiều hơn cả cô, ngoại trừ thanh xuân còn có cả sự nghiệp, vì một người đàn ông, thậm chí cô ta còn bỏ luôn cả sự học của mình để đi làm kiếm tiền nuôi anh ta ăn học.
So với cô ta, Cố Hoàng Liên cảm thấy mình may mắn hơn nhiều, ít nhất thì mấy năm nay, cô vẫn được làm chính mình, còn người phụ nữ này dường như đã đánh mất bản thân.
Chung Thủy Linh kéo Cố Hoàng Liên sang một bên, cô hỏi với giọng thương xót: “Cậu ổn chứ?” Bàn tay kéo cô ấy còn cảm nhận được cô ấy đang run lẩy bẩy.
Cố Hoàng Liên đưa mắt nhìn cô rồi gật đầu: “Ừm, tớ không sao cả.” Sau khi trút được bầu tâm sự, cô nhẹ nhõm hơn nhiều, dường như bầu tâm sự đè nén trong lòng mình đã tan biến đi vậy, có những lúc thứ mà mình phải đối mặt không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, mà thứ đáng sợ chính là quá trình lựa chọn đối mặt.
Mẹ Cố cũng đến bên cạnh cô, bà duỗi tay ôm con gái vào lòng như thể muốn an ủi cô.
Lâm Linh vẫn ngồi khóc lóc trên mặt đất, không biết cô ta đã khóc bao nhiêu lâu, dáng vẻ đau lòng đến xé gan xé ruột của cô ta làm nhóm người Chung Thủy Linh còn phải đau lòng thay cô ta, nhưng lúc cô thương xót cô ấy và Cố Hoàng Liên thì còn liếc nhìn Lâm Vỹ Tường với vẻ căm hận.
Lúc Chung Thủy Linh và Cố Hoàng Linh thương xót Lâm Linh thì cô ta đứng bật dậy, không buồn nhìn Lâm Vỹ Tường mà đi thẳng đến phòng bệnh. Lúc bỏ đi, cô ta không nói tiếng nào, so với lúc mới bước vào, sự im lặng của cô ta khiến cho người khác phải đau lòng.
Thấy Lâm Linh bỏ đi, ba Cố thẳng chân đá cho Lâm Vỹ Tường một phát rồi nói: “Cậu ngồi ở lỳ chỗ này làm gì, cút đi cho tôi.”
Nghe thấy thế, Lâm Vỹ Tường nhìn Cố Hoàng Liên với ánh mắt không cam tâm.
Cố Hoàng Liên nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: “Lâm Vỹ Tường, anh đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.” Sau khi nói dứt lời, Cố Hoàng Liên quay đầu đi, không nhìn anh ta thêm chút nào nữa.
Lâm Vỹ Tường nhìn cô, ngơ ngẩn một hồi lâu, anh ta không hề chớp mắt, dường như đang cố gắng giành lấy và vẫy vùng một lần cuối cùng.
Ba Cố không muốn nhìn thấy anh ta nữa, ông dứt khoát đuổi Lâm Vỹ Tường ra khỏi nơi này bằng giọng dọa dẫm: “Lâm Vỹ Tường, cậu mau cút đi cho tôi, đừng để tôi ‘mời’ cậu đi, thế thì không tốt đâu đấy.”
Nghe thấy thế, Lâm Vỹ Tường nhếch môi, ngẩng đầu nhắm mắt lại, rồi mới quay người định bỏ đi.
Lâm Vỹ Tường vừa bước ra ngoài, ba Cố đã khóa cửa phòng lại, lúc ông định nói gì đó lại chợt nhìn thấy Cố Hoàng Liên đang dựa vào người vợ mình khóc nức nở, những lời muốn nói nghẹn ứ trong miệng, ông không thốt ra được chữ nào nữa.
Cố Hoàng Liên cũng không biết bản thân mình bị gì, sau khi Lâm Vỹ Tường đi ra ngoài, dường như mọi cảm xúc và nước mắt của cô đều tuôn trào, cô muốn kềm chế cũng không kềm chết nổi.
“Hoàng Liên, con sao thế, sao lại khóc…” Mẹ Cố hơi lúng túng, một giây trước con gái vẫn còn bình thường, thế mà nói khóc là khóc được ngay.
Cố Hoàng Liên vùi đầu vào hõm vai của mẹ mình, cô vừa lắc đầu vừa nói: “Mẹ ơi, con khó chịu quá, con thật sự khó chịu quá.”
Chung Thủy Linh chỉ thở dài, cô đứng một bên nhìn bạn mình, mặc dù cô chưa từng gặp chuyện như thế, nhưng vẫn có thể mường tượng ra nỗi đau khổ trong lòng của cô ấy vào lúc này, cô biết bạn mình yêu Lâm Vỹ Tường đến mức nào, hôm nay làm được như thế đã là sự cố gắng lớn nhất của cô ấy rồi.
Nghe con gái bảo mình khó chịu, mẹ Cố cũng đau lòng đến rơi nước mắt, bà nhe nhàng vỗ vai cô ấy rồi nói: “Rồi sẽ ổn thôi, tất cả sẽ ổn cả thôi, có mẹ và ba ở bên cạnh con mà, mẹ và ba sẽ không bao giờ bỏ con đâu.”
Cố Hoàng Liên khóc nức nở, cô thầm nhủ với mình, đây là lần cuối cùng cô rơi nước mắt vì người đàn ông ấy, sau khi khóc xong lần này, cô sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào vì anh ta nữa, cũng sẽ học cách quên đi cuộc tình được xây dựng trên sự lừa đối này.
Chung Thủy Linh không chịu nổi cảnh tượng này, nhưng cô cũng biết bây giờ Cố Hoàng Liên đang cần tìm đường trút tâm sự trong lòng ra. Chung Thủy Linh hít sâu một hơi, kềm chế không để cho nước mắt của mình rơi xuống, Chung Thủy Linh nhanh chân mở cửa đi ra ngoài, cô sợ nếu mình còn nán lại trong phòng bệnh thì sẽ không cầm lòng nổi mà bật khóc theo. Chung Thủy Linh vừa ngẫm nghĩ, vừa dựa người vào tường, hít một hơi thật sâu, cô ngẩng đầu để nước mắt chảy ngược vào trong.