Quân Nhân Tại Thượng

Chương 135: Hơi quen mắt




Thấy mẹ Cố hỏi vậy, Chung Thủy Linh liếc nhìn Tô Cẩn Nghiêm, mỉm cười gật đầu, nói: "Mẹ Cố, có phải cô trông thấy hơi quen mắt không?"

Chung Thủy Linh nói vậy, mẹ Cố liên tục gật đầu và nói: "Cháu còn không nói, cô nhìn cũng thấy thực sự rất quen."

Tô Cẩn Nghiêm đang lái xe phía trước cũng không nhịn được mỉm cười, nhìn hai người phụ nữ phía sau qua gương chiếu hậu.

Nhìn thấy tất cả đều cười, mẹ Cố hơi bối rối, nhìn Chung Thủy Linh truy hỏi: "Cô thật sự đã gặp cậu ấy rồi sao?"

Chung Thủy Linh suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Vâng, cũng coi như là đã gặp."

“Ở đâu vậy?” Mẹ Cố càng ngày càng tò mò, bà ấy thật sự không có ấn tượng gì, nhưng lại cảm thấy người bạn trai của Thủy Linh trông rất quen.

Nhìn thấy dáng vẻ tò mò của bà ấy, Chung Thủy Linh không nhịn được cười nói: "Cháu nói tên anh ấy là cô nhất định sẽ nhớ ra."

Mẹ Cố nhìn cô, sau đó nhìn Tô Cẩn Nghiêm đang lái xe trước mặt mình, rồi quay đầu lại nói với Chung Thủy Linh: "Thủy Linh, cháu đừng vòng vo với mẹ Cố nữa. Cháu nói đi, cậu ấy tên là gì."

Chung Thủy Linh mỉm cười, không vòng vo: "Anh ấy là Tô Cẩn Nghiêm, cô còn có ấn tượng không?"

Nghe vậy, mẹ Cố gần như kinh ngạc đến há hốc miệng, dáng vẻ không thể tin được nhìn Chung Thủy Linh, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Cẩn Nghiêm, sau đó một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Đúng đúng đúng. Chẳng trách cô nói sao mà cậu ấy lại nghiêm túc như vậy, trước đây cô đã từng xem ảnh của cậu ấy, nhưng người thật trông đẹp trai hơn trong ảnh." Bà ấy vừa nói ánh mắt vừa dán chặt vào Tô Cẩn Nghiêm, dáng vẻ dường như vẫn còn chưa dám tin vào sự thật này.

"Chào mẹ Cố, vẫn luôn chưa có cơ hội giới thiệu bản thân cháu. Cháu tên là Tô Cẩn Nghiêm, bây giờ là bạn trai của Thủy Linh." Tô Cẩn Nghiêm nói như vậy qua gương chiếu hậu.

Mẹ Cố liếc nhìn Chung Thủy Linh, rồi nhìn Tô Cẩn Nghiên đang lái xe phía trước, liên tục lắc đầu nói: "Thật không ngờ hai đứa lại yêu nhau."

“Lúc đầu Hoàng Liên không đi xem mắt, là cháu đã thay cậu ấy đi.” Chung Thủy Linh giải thích cho bà ấy.

Mẹ Cố gật đầu, có vẻ hơi xúc động nói: “Lẽ ra cô phải biết chuyện này từ lâu rồi. Con bé đó sao có thể ngoan ngoãn nghe lời cô đi xem mắt chứ.” Nhớ đến lúc đầu Hoàng Liên đồng ý đi xem mắt, bà đã thật sự cho rằng con bé quyết tâm đoạn tuyệt với Lâm Vỹ Tường, vì chuyện này mà vui vẻ đến mấy ngày, nhưng bây giờ nghĩ lại, đó chỉ là con bé cố ý diễn trò để bà thả lỏng cảnh giác mà thôi.

“Mẹ Cố.” Chung Thủy Linh vươn tay nắm lấy tay bà, nhìn bà nói: “Hoàng Liên rất yêu Lâm Vỹ Tường, hôm nay chúng ta cũng đã nhìn thấy rồi. Chỉ cần Lâm Vỹ Tường ở bên cạnh, cậu ấy có thể cười rất vui vẻ. Vì vậy, chuyện tình cảm hãy để cậu ấy tự giải quyết, nếu cô thực sự muốn cậu ấy lấy một người đàn ông mà cậu ấy không thích, đến lúc cậu ấy đau khổ thì cô cũng không thể vui vẻ được.”

Mẹ Cố gật đầu: "Ừ, cô hiểu rồi, cô cũng nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần con bé hạnh phúc, cho dù nó lấy ai, cô cũng chỉ là muốn nó hạnh phúc là tốt rồi."

“Hoàng Liên sau này sẽ hiểu.” Chung Thủy Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay bà ấy.

Mẹ Cố cười, không nói thêm điều gì.

Đưa mẹ Cố trở lại biệt thự nhà họ Cố, Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới lái xe chuẩn bị đưa Chung Thủy Linh trở lại căn hộ của riêng mình.

Nhìn người ngồi trên ghế phụ hơi mệt mỏi phiền não, cười hỏi: "Mệt lắm à?"

Chung Thủy Linh quay đầu nhìn anh, gật đầu nói: "Vâng, buổi sáng dậy sớm quá, bây giờ cảm thấy hơi buồn ngủ."

Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm liếc nhìn cô rồi nói: "Vậy thì nhắm mắt một chút, đến nơi anh sẽ gọi em."

Chung Thủy Linh thật sự rất mệt, gật đầu, dựa vào ghế rồi từ từ nhắm mắt lại, hiện tại cô thật sự rất buồn ngủ.

Tô Cẩn Nghiêm giảm tốc độ, cố gắng lái xe ổn định hơn, vươn tay vặn nhỏ đài trong xe, hy vọng có thể khiến cô ngủ thoải mái hơn một chút.

Quãng đường chỉ cần hai mươi phút mà Tô Cẩn Nghiêm đã lái xe hết bốn mươi phút, sau đó mới đi vào bãi đậu xe ngầm dưới căn hộ của Chung Thủy Linh.

Chung Thủy Linh thực sự rất mệt mỏi, sau khi ngủ suốt chặng đường cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.

Tô Cẩn Nghiên đỗ xe vào vị trí, thấy cô còn chưa dậy, cũng không gọi cô dậy, anh tắt máy rời khỏi ghế lái, đi vòng qua đầu xe bên kia, mở cửa xe, cúi người tiến về phía trước cởi dây an toàn cho cô, sau đó cẩn thận bế cô ra khỏi ghế phụ, quay người đóng cửa, rồi ôm cô đi về phía thang máy.

Trở lại căn hộ của Chung Thủy Linh, Tô Cẩn Nghiêm đi thẳng vào rồi đặt cô lên giường, kéo chăn lên đắp cho cô.

Cảm giác thoải mái trên giường khiến Chung Thùy Linh thậm chí khẽ cong khóe môi trong giấc ngủ, như thể vừa mơ thấy điều gì vui vẻ, thú vị.

Nhìn thấy cô đang cười ngây ngô, Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười cưng chiều, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó mới ra khỏi phòng.

Giơ tay lên kiểm tra thời gian, đã gần bốn giờ, suy nghĩ một chút bèn đi vào phòng bếp xem qua, trong tủ lạnh vẫn còn một ít nguyên liệu, nhưng chỉ có một ít rau và thịt, cũng không hề có đồ tươi.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định xuống siêu thị dưới lầu xem xem, buổi tối nấu một bữa ăn ngon cho cô gái này.

Nếu đã quyết định như vậy, Tô Cẩn Nghiêm lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Chung Thủy Linh không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, cô đã nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, căn phòng trống không, Tô Cẩn Nghiêm cũng không ở bên cạnh cô.

Hơi ngủ không ngon, cô há mồm ngáp không ngừng, ôm đầu từ trên dường ngồi dậy, mất vài phút để tỉnh táo rồi mới gọi to từ trong phòng: “Tô Cẩn Nghiêm.”

Cả nửa ngày mà không có phản ứng, cô cau mày hét lên: "Cẩn Nghiêm?"

Đợi một lúc lâu mà bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ không hề có phản hồi.

“Anh về rồi à?” Cô hơi nghi ngờ lẩm bẩm một mình, vén chăn bước xuống giường, cũng không quan tâm bản thân đã mang giày hay chưa, nhấc chân đi ra khỏi phòng, trong phòng khách trống không không có ai, thậm chí cả phòng bếp cũng không có bóng dáng của anh.

Đúng lúc Chung Thùy Linh đang khó hiểu định gọi điện thoại thì Tô Cẩn Nghiêm ở bên ngoài xách theo thứ gì đó mở cửa đi vào, nhìn thấy cô đang đứng trong phòng khách, dịu dàng cười với cô, hỏi: "Dậy rồi à."

Chung Thủy Linh gật đầu, đi về phía anh, mặc kệ anh đang cầm thứ gì trong tay, dang tay ôm chặt lấy anh, đầu áp vào ngực anh, thì thầm nói: "Em ngủ dậy không thấy anh đâu lại tưởng anh đã đi rồi chứ."

Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, một tay vỗ nhẹ vào lưng cô, nói: "Trưa nay em chỉ ăn có chút đồ ăn như vậy, anh sợ em tỉnh lại sẽ đói, vì thế xuống lầu mua một ít đồ ăn, chuẩn bị nấu cơm cho em ăn."