Quân Nhân Tại Thượng

Chương 128: Dấu hôn trên cổ




Khi Dương Minh Lâm từ trong phòng bước ra vừa hay nhìn thấy hai người Chung Việt Đông và Tô Cẩn Nghiêm đứng đối diện nhau ở trong vườn hoa, sắc mặt của hai người nhìn đều rất nghiêm nghị, thấy như thế còn tưởng giữa bọn họ có xung đột gì, vừa muốn bước lên trước, chỉ thấy Chung Việt Đông giơ tay vỗ vỗ vai của Tô Cẩn Nghiêm, nhìn anh nói: “Nhớ lời hứa hôm nay cháu đã nói với ta.”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nói: “Cháu sẽ.”

Chung Việt Đông khẽ gật đầu, còn muốn nói cái gì đó thì mắt vừa hay nhìn thấy Dương Minh Lâm đứng ở bên cửa.

Dương Minh Lâm thấy ông ta nhìn về phía mình, mỉm cười đi đến chỗ bọn họ, nói: “Hai người đang nói cái gì vậy, thấy mặt mày đều rất nghiêm nghị.”

Tô Cẩn Nghiêm khẽ gật đầu với Dương Minh Lâm, chào hỏi: “Cháu chào dì.”

“Chào cháu.” Dương Minh Lâm mỉm cười, nhìn anh hỏi: “Thủy Linh còn đang ngủ.”

Tô Cẩn Nghiêm khẽ gật đầu, nghĩ đến dáng vẻ ngủ say của cô nhóc đó thì có hơi không nhịn được mà muốn cười, nói: “Tối qua cô ấy chăm sóc cháu cả tối, ngủ tương đối muộn.”

“Sau khi nó chuyển từ trong nhà ra ngoài thì không có ngày nào dạy sớm, có lúc dì gọi điện đến, tính tình khi thức dậy của nó còn có thể trực tiếp tắt điện thoại của dì nữa là.” Dương Minh Lâm không có giữ chút mặt mũi cho con gái.

Có điều nói đến tính tính lúc thức dậy của Chung Thủy Linh, Tô Cẩn Nghiêm quả thực đã được lĩnh giáo rồi, có điều anh thấy cô như vậy cũng không có gì, thậm chí cảm thấy có chút đáng yêu.

Ba người đang nói chuyện, Dì Quế từ trong nhà ra hỏi: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, qua đó ăn sao?”

Dương Minh Lâm khẽ gật đầu, nói với bà ta: “Ừm, qua đó đi.” Sau đó xoay người nhìn Chung Việt Đông và Tô Cẩn Nghiêm nói: “Hai người tối qua không có ăn cái gì, bữa sáng ăn sớm một chút.”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, không có nói gì nhiều.Đợi ăn xong bữa sáng rồi lên lầu, Chung Thủy Linh đã dậy rồi, đang làm vệ sinh cá nhân trong nhà vệ sinh, cửa không khóa, Tô Cẩn Nghiêm trực tiếp đi về phía phòng tắm, cô nhóc này đang cầm bàn chải đang đánh răng, nhìn thấy anh đến, quay đầu có chút không vui lườm anh, cũng không nói chuyện.

Tô Cẩn Nghiêm ngược lại có chút mơ hồ không hiểu gì trước cái lườm của cô, lông mày hơi nhướn lên nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”

Chung Thủy Linh vén tóc ở cổ mình lên, chỉ vào dấu hôn màu đỏ trên cổ của mình, hậm hực mím môi, dáng vẻ đó giống như một đứa trẻ đang tức giận vậy.

Tô Cẩn Nghiêm liền hiểu ra nguyên nhân cô phụng phịu, nhìn cô mà mỉm cười lắc đầu nói: “Không sao, dùng tóc che đi là được rồi.”

“Đều tại anh!” Khi nói lời này trong miệng của Chung Thủy Linh vẫn đầy bọt kem đánh răng, tâm trạng của cô lúc đó còn có chút buồn bực, đây còn đang ở nhà, nếu như bị thủ trưởng và bác sĩ Dương nhà cô nhìn thấy mà nói, cô có bao nhiêu ngại ngùng đây!

Tô Cẩn Nghiêm giơ tay kéo cô lại, hai tay vòng qua eo của cô, trán áp vào trán của cô cười nói: “Không sao, đây là cái gì, người khác nhìn thấy cũng không sao, không chừng còn nói chúng ta ân ái đó.”

“Còn ân ái.” Chung Thủy Linh cố tình dùng tay huých anh, mắng: “Tên háo sắc nhà anh thật không biết xấu hổ.”

“Ừm, anh chỉ háo sắc với mình em, không biết xấu hổ chỉ với em.” Nói xong, anh cúi đầu đặt một nụ hôn trên môi của cô, hôn cả bọt.

Nhìn thấy trên miệng anh dính bọt, Chung Thủy Linh có chút không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Ha ha, ai bắt anh lén tập kích em.”

Tô Cẩn Nghiêm quay đầu nhìn mình trong giường, trên môi dính bọt, giống như một bộ râu trắng.

Lại quay đầu nhìn Chung Thủy Linh, còn muốn cúi đầu tập kích nữa nhưng lại bị Chung Thủy Linh khéo léo quay người tránh thoát, nhìn anh nói: “Em sẽ không ngã ở cùng một chỗ hai lần đâu.” Nói xong, cô xoay người trực tiếp đi lấy nước súc miệng.

Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, bước lên dùng tay lấy nước lau miệng của mình, mỉm cười nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?”

Chung Thủy Linh vắt khăn bông lau mặt, mắt nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Em có hơi lo lắng cho Hoàng Liên, muốn sớm qua đó xem thử.” Tối qua sau khi Cố Hoàng Liên cúp máy cô vẫn có chút không yên tâm, vừa rồi khi thức dậy gọi điện cho Hoàng Liên, mặc dù cô ấy nghe máy, nhưng nghe giọng nói, cảm xúc khi nói chuyện của cô ấy chắc còn rất tệ.

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, đưa tay xoa đầu cưng chiều cô, nói: “Xuống dưới ăn sáng đã, ăn xong anh đưa em đi.”

Chung Thủy Linh gật đầu, vắt chiếc khăn lên giá, sau đó mới ra khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.

Bởi vì thật sự lo lắng cho tình hình của Cố Hoàng Liên, Chung Thủy Linh sau khi ăn sáng xong đã nói với bác sĩ Dương và thủ trưởng nhà cô rồi vội vàng đi, trước khi đi Chung Việt Đông còn không quên dặn Tô Cẩn Nghiêm khi nào sắp xếp cho ông ta gặp mặt ba của anh, Tô Cẩn Nghiêm gật đầu đáp ứng, nói mấy ngày nữa sẽ sắp xếp cho mọi người gặp mặt.

Trên đường trở về, Chung Thủy Linh có chút không yên tâm, lại gọi cho Cố Hoàng Liên, lần này tiếng chuông kêu rất lâu cũng không có ai nghe.

Chung Thủy Linh lại càng không yên tâm, sau khi tắt máy lại ấn gọi lại, từ đầu chí cuối đều không có ai nghe.“Hoàng Liên sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ.” Cầm chặt điện thoại, giọng điệu của Chung Thủy Linh có hơi lo lắng nói.

Tô Cẩn Nghiêm vừa lái xe vừa liếc nhìn cô, khuyên cô: “Yên tâm đi, em đừng tự dọa mình, Cố Hoàng Liên sẽ không sao đâu.”

“Nhưng mà cậu ấy sao không nghe điện thoại của em!” Cô ấy không nghe điện thoại, điểm này thật sự khiến Chung Thủy Linh rất khó yên tâm được.

Đang nói, đột nhiên điện thoại trong tay đổ chuông, vội vàng cúi đầu nhìn, chính là số của Cố Hoàng Liên gọi điện.

“Hoàng Liên gọi.” Nói một tiếng với Tô Cẩn Nghiêm, sau đó cô vội vàng nghe máy: “Hoàng Liên, cậu làm cái gì vậy, vừa rồi làm gì mà không nghe máy!”

“Thủy Linh, ta là mẹ Cố.” Người nghe điện thoại không phải là Cố Hoàng Liên, mà là mẹ Cố.

“Mẹ Cố!” Chung Thủy Linh có chút bất ngờ, vừa muốn hỏi Cố Hoàng Liên đã đi đâu, mẹ Cố ở đầu bên kia không cho cô cơ hội mở miệng, trực tiếp cầm điện thoại nói: “Thủy Linh, Hoàng Liên ngất rồi, ta vừa đưa nó đến bệnh viện, nó bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu, vẫn chưa có ra ngoài!”

“Cái gì!” Chung Thủy Linh siết chặt điện thoại trong tay, vội hỏi: “Sao lại bị như thế, Hoàng Liên bây giờ như thế nào ạ, người không sao chứ?”

“Ta cũng không biết, cũng không biết nữa...” Tinh thần của mẹ Cố lúc này có chút không ổn định, cầm điện thoại khóc không ngừng, có chút nghẹn ngào không nói lên lời: “Sáng nay khi đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy nó nằm dưới đất, còn tưởng nó ngủ, nhưng đi đến gần nhìn mới phát hiện sắc mặt của nó tái nhợt, cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, Thủy Linh, con nói Hoàng Liên nó sẽ không có chuyện gì chứ? Nó nếu như có chuyện gì mà nói ta biết phải làm sao, ta chỉ có một đứa con gái là nó!”

Nghe mẹ Cố nói như vậy, Chung Thủy Linh trong lòng không có ra được lời trách cứ nào, chỉ cầm điện thoại nói lời an ủi: “Mẹ Cố trước đừng sốt ruột, Hoàng Liên sẽ không sao đâu, hai người đang ở bệnh viện nào, con lập tức qua đó.”