Nhìn thấy cái ly rỗng bị anh đặt xuống một lần nữa, Chung Thủy Linh không khỏi nổi da gà da vịt, phải biết rằng đây toàn là rượu trắng có nồng độ cao, không khác với mấy loại như bia bình thường khác, nếu là cô, đừng nói là một ly, một ngụm cô đã bị sặc muốn chết rồi.
Dương Minh Lâm nhìn anh, vội vàng nói: “Cẩn Nghiêm, cháu ăn chút gì đi, đừng uống gấp như vậy.”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, gật đầu: “Cảm ơn dì.”
Chung Thủy Linh vội vàng gắp thức ăn vào trong chén của anh, nói một cách đầy căng thẳng: “Mau ăn chút đồ lót bụng.”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, cầm đũa lên gắp một miếng.
Chung Việt Đông đều nhìn thấy hết, ông bất mãn hừ lạnh, cầm ly rượu của mình lên uống cạn sạch, lúc lấy chai rượu định rót thêm vào ly cho mình, Dương Minh Lâm đã chặn tay ông ta lại, nhìn vào ánh mắt ông ta rồi nghiêm khắc nói: “Tưởng mình còn trẻ trung lắm à, có thể uống nhiều như trước đây được ư!” Lúc nói như vậy, bà đã gắp thức ăn đặt vào trong chén của ông.
Chung Việt Đông không nói gì, bị vợ mắng cho mấy câu, cũng ngoan ngoãn gắp một đũa thức ăn cho vào miệng.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn ông, rồi lại rót đầy một ly cho mình, nâng tay ra hiệu với ông ấy rồi lại uống cạn.
Chung Thủy Linh đau lòng, nhưng lại không tiện ngăn cản, chỉ có thể gắp thêm thức ăn vào chén cho ông mà thôi.
Đều là người xuất thân từ quân đội, mặc dù Chung Việt Đông đã có tuổi, nhưng ông không chịu nhận mình già, thấy anh uống liên tục từng ly từng ly một, bản tính hiếu thắng của Chung Việt Đông lại trỗi dậy, vốn dĩ ông chỉ rót hơn nửa ly, bây giờ lại rót cho đầy, nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: “Có chút rượu thế này thôi, tôi không cần cậu nhường.” Sau khi nói dứt lời, ông uống liền hai ly, Dương Minh Lâm muốn cản cũng không cản nổi.Chung Thủy Linh nhìn ông với vẻ lo lắng: “Ba à, ba uống ít thôi.”
Chung Giang Tuyên cũng hơi lo lắng, anh nhìn ba của mình rồi nói: “Ba à, để con uống một ly thay cho ba.”
“Nói xằng nói bậy cái gì đấy, từ bao giờ mà ba cần người phải uống rượu giùm hả?” Chung Việt Đông trừng mắt nhìn anh ta, rồi lại đổ thêm rượu vào ly mình, ly rượu còn chưa rót đầy, bình rượu đã cạn. Ông nhìn Chung Giang Tuyên rồi nói: “Lấy chai khác qua đây.”
Chung Giang Tuyên cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng hiểu tính ba mình, đành ngoan ngoãn đi lấy rượu cho ông.”
Tô Cẩn Nghiêm không hề nhường nhịn hay nhận thua, nhanh nhẹn trút hết bình rượu trắng vào bụng, gương mặt anh không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ duỗi tay lấy chai rượu mà Chung Giang Tuyên đã để trước mặt, khui chai đổ đầy ly mình.
Hai bên không ai nhường ai, hai người bọn họ chỉ lo uống rượu, gần như chẳng đụng vào thức ăn, khiến cho những người ngồi đây đều mất hứng ăn uống, chỉ nhìn bọn họ đọ rượu nhau, cảm thấy vừa kích thích lại vừa căng thẳng.
Chung Việt Đông uống hết hai chai rượu trắng, định lấy thêm chai thứ ba, Dương Minh Lâm bèn cản ông lại, gương mặt bà có hơi nghiêm túc, nói rằng: “Đủ rồi, đừng có uống nữa.”
“Anh chưa có say!” Mặc dù gương mặt Chung Việt Đông đỏ bừng, nhưng tinh thần của ông vẫn còn tỉnh táo, thật sự chưa say là bao.
Dương Minh Lâm vẫn không chịu thôi, chỉ lạnh lùng đáp: “Anh muốn làm gì, ép người ta uống đến say mềm mới chịu ngưng đúng không?”
Nghe thấy thế, Chung Việt Đông nhìn Tô Cẩn Nghiêm, tốc độ của Tô Cẩn Nghiêm rất nhanh, anh đã uống hết ba chai rượu rồi, bây giờ đang cầm chai thứ tư trong tay, mặc dù gương mặt không đỏ bừng vì rượu, nhưng dáng vẻ và cử chỉ lại chậm chạp hơn ban nãy nhiều, có lẽ vẫn chưa say mềm, nhưng rõ ràng đã ngấm say rồi.
Bà cụ Chung cũng mở miệng khuyên can: “Việt Đông, như vậy là đã đủ rồi, vốn dĩ mọi người đều vui vẻ, con muốn làm gì vậy chứ.”
Thấy mọi người đều nói giúp mình, Tô Cẩn Nghiêm mới ngẩng đầu nhìn họ: “Không sao đâu, con còn có thể uống tiếp.”
“Đừng uống nữa, anh uống nhiều lắm rồi.” Chung Thủy Linh hơi đau lòng, mặc dù gương mặt anh không đỏ, nhưng đôi mắt đã bắt đầu nổi lên những tia máu.
Tô Cẩn Nghiêm vỗ tay cô, nhìn Chung Việt Đông rồi nói: “Nếu bác trai vẫn chưa uống đã thì cháu vẫn có thể tiếp tục uống với bác.”
Chung Việt Đông nhìn anh một hồi lâu, không nói gì, mà đứng dậy đi về phòng mình.Đợi đến khi Chung Việt Đông đi khỏi, Tô Cẩn Nghiêm mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể đặt ly rượu xuống, ngồi lặng thinh tại chỗ.
Dương Minh Lâm nhìn thấy thế, bèn nói với Chung Thủy Linh: “Linh, con dìu Cẩn Nghiêm lên lầu nghỉ ngơi đi, cậu ấy uống nhiều quá.”
Chung Thủy Linh vội gật đầu, cô nhìn anh rồi nói: “Anh còn ổn chứ, em đỡ anh lên lầu.”
Đúng là Tô Cẩn Nghiêm đã uống say rồi, anh gật đầu, nhưng trước khi đi còn không quên lịch sự nhìn mọi người rồi nói: “Xin lỗi cả nhà, có thể con phải thất lễ rồi.”
“Không sao đâu, người một nhà cả mà khách sáo làm chi chứ, mau lên đi.” Dương Minh Lâm cũng đứng dậy, ra hiệu cho Chung Thủy Linh: “Linh, con dìu cậu ấy, cậu ấy uống nhiều quá.”
Chung Thủy Linh vội vàng gật đầu, dìu Tô Cẩn Nghiêm chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua Chung Giang Tuyên, Chung Giang Tuyên nhìn anh, cố ý cười hỏi: “Được không đấy, không thì tôi cõng cậu lên?”
Tô Cẩn Nhiêm chỉ cười cười lắc đầu, không nói gì.
Tô Cẩn Nguyên ráng bước đến chân cầu thang, rồi mới thì thầm với Chung Thủy Linh: “Hình như anh thấy hơi say rồi.” Giọng nói của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức Thủy Linh phải kề sát tai vào mới có thể nghe thấy được. Nhất là lúc anh nói chuyện, mùi rượu nồng nặc phả ra, dường như cô chỉ cần ngửi một lúc là sẽ say ngay vậy.
“Anh cần gì phải bán mạng như vậy chứ, uống ít thôi, ba em cũng thật là.” Chung Thủy Linh thật sự rất đau lòng, rõ ràng không phải là mình, nhưng vành mắt đỏ ửng, nước mắt lưng tròng.
Tô Cẩn Nghiêm không nói gì nữa, chỉ để mình dựa vào người Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh hơi mệt, nhưng dù có mệt hơn đi chăng nữa thì cô cũng không oán than gì, chỉ dìu anh lên phòng mình.
Cố gắng đỡ anh ngổi lên giường, Chung Thủy Linh nhìn anh, vuốt ve gương mặt của anh, cô đau lòng nói: “Để em đi nấu ít nước đường cho anh giải rượu.”
Chung Thủy Linh ngồi dậy, Tô Cẩn Nghiêm vốn đang ngồi, chợt ngã ập xuống giường.
Nhìn thấy thế, Chung Thủy Linh vội vàng đỡ anh dậy, cầm gối qua lót đầu anh.
Tô Cẩn Nghiêm nhíu mày, trông có vẻ rất khó chịu, tửu lượng của anh cũng được, nhưng hôm nay đã uống quá nhiều, nhất là khi nãy anh chẳng ăn được bao nhiêu. Uống rượu với bụng rỗng không, lần này người anh thấy khó chịu quá đỗi.
Thấy anh như thế, Chung Thủy Linh sốt ruột hỏi: “Anh khó chịu à, có buồn nôn không, nếu nôn ra được thì sẽ đỡ hơn đấy.”
Tô Cẩn Nghiêm lắc lắc đầu, ấp úng nói: “Anh hơi khát, rót cho anh ly nước đi.”
Nghe thế, Chung Thủy Linh vội gật đầu, cô chạy đi xuống rót nước cho anh.