Chung Thủy Linh căn bản không dám nghĩ về điều ấy, nhưng nghe mẹ nói như vậy, cộng thêm mấy lời lần trước Tô Cẩn Nghiêm nói với mình trước mặt bộ đội, trong lòng cô cũng dần dần chấp nhận sự thật bọn họ luôn nói đó là Thủ Trưởng nhà cô thật sự yêu thương cô hơn cô nghĩ!
Chung Thủy Linh nhìn mẹ mình nhỏ giọng nói: “Con cứ tưởng ông ấy vẫn giận con hồi trước không nghe lời ông ấy chọn trường quân đội để học.”
Cô thật sự nghĩ như vậy, thế nên mấy năm nay vẫn không dám liên lạc nhiều với ba, nhưng không ngờ hôm nay mẹ lại nói thật với cô chuyện vốn không như vậy, cô có chút bất ngờ, không biết biểu đạt cảm giác lúc này của mình ra sao.
“Giữa ba con làm gì có xích mích mãi không giải quyết chứ.” Dương Minh Lâm lắc đầu cười nói: “ba con chỉ không giỏi ăn nói, ở bộ đội, ở với đám anh em lâu rồi, toàn nói chuyện chém giết, cho dù trong lòng không nghĩ vậy nhưng mở lời lại mang một tầng ý nghĩa khác rồi. Con từ nhỏ giống như con trai vậy, tính cách phóng khoáng, tâm tư không tinh tế, lâu rồi còn tưởng con với ba con có mâu thuẫn gì, thế nên quan hệ giữa ba con mới lúng túng như vậy.
“Sao con biết được.” Chung Thủy Linh hơi cúi đầu, bị mẹ nói như thế bản thân thật sự thấy hơi có lỗi.
“Được rồi, tuy ba con thô lỗ vậy nhưng cũng biết tính của con, sao có thể để trong lòng, về sau con rảnh thì gọi cho ông ấy nhiều hơn, ông ấy cũng mãn nguyện rồi.” Dương Minh Lâm vừa thái hành, tỏi và nghệ, vừa nói.
“Ừm, biết rồi ạ.” Chung Thủy Linh gật đầu, trong lòng thầm hạ quyết tâm về sau nếu rảnh sẽ nói chuyện thắt chặt tình cảm với Thủ Trưởng nhà mình.
Tô Cẩn Nghiêm với ông nội đánh cờ tướng ở phòng khách, Chung Giang Tuyên vừa về cũng lập tức tham gia giúp ông ăn mất một con mã, một con pháo của anh, khiến trận cờ chắc thắng của anh trở nên lung lay.
Dương Minh Lâm nấu xong một bàn thức ăn, lúc ra khỏi phòng bếp thấy cảnh tượng náo nhiệt trong phòng khách rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối rồi, bà giơ tay xem giờ, cũng sắp bảy giờ rồi. Đáng lẽ ra giờ này người nào đó đã về nhà rồi, nhưng hôm nay đến tận bây giờ mà vẫn chưa về.
Chung Thủy Linh bưng bát đũa đi ra từ phòng bếp nhìn phòng khách thấy Thủ Trưởng nhà cô vẫn chưa về, quay đầu nhìn mẹ nói nhỏ: “Không phải Thủ Trưởng không về đấy chứ!” Cô nhớ vừa nãy trước khi Thủ Trưởng đi có nói tối nay sẽ về muộn, nhưng không ngờ đến bây giờ vẫn chưa về.
“Không đâu.” Dương Minh Lâm lấy điện thoại từ túi áo ra tìm số của Chung Việt Đông trong danh bạ rồi gọi thẳng cho ông.
Gọi được cho ông sau đó đợi mấy hồi chuông mới có người bắt máy: “Alo” Qua điện thoại, giọng của Chung Việt Đông rất trầm, có chút vẻ mệt mỏi.
“Ông định để cả nhà đợi ông à.” Giọng Dương Minh Lâm không lớn nhưng ngữ điệu lại không hề nhã nhặn.
“Mấy người ăn trước đi, chỗ tôi còn---”
Chung Việt Đông chưa nói hết đã bị Dương Minh Lâm ngắt lời: “Đừng có vớ vẩn, mau về đây cho tôi, làm người lớn mà chẳng có ra dáng gì hết.”
Chung Việt Đông ở đầu dây bên kia mãi không nói gì, chỉ cầm điện thoại dường như đang thầm thở dài.
Thấy vậy Dương Minh Lâm nói: “Được rồi, con gái lớn rồi thì cũng phải gả đi, ông còn mong nuôi nó cả đời à.” Làm cha bao năm nay, sao Dương Minh Lâm không biết trong lòng ông nghĩ gì.
Dường như lời nói Dương Mỹ Lâm đánh động đến ông, Chung Việt Đông nghe vậy cuối cùng cũng nói: “Biết rồi.”
Dương Minh Lâm cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng dặn dò ông: “Mau về đi, cả nhà đang đợi ông đấy.” Sau đó mới cúp máy.
Thấy bà cúp máy, Chung Thủy Linh ở bên cạnh dính lấy bà nói: “Mẹ, xem ra trong nhà vẫn là mẹ có tiếng nói.”
Dương Minh Lâm giơ tay gõ vào đầu cô nói: “Mau dọn bát đũa lên, sao lắm lời thế.” Chung Thủy Linh xoa đầu vui vẻ cười nói: “Tuân lệnh!”
Thực ra Chung Việt Đông sớm đã tan làm, nhưng biết tối nay con gái đưa bạn trai về nhà, mà ông cũng không muốn về nhà cho lắm, lúc tài xế lái gần đến nhà thì ông xuống luôn xe, một mình dạo lung tung gần đó không muốn về nhà.
Cho đến khi Dương Minh Lâm gọi điện, như bà nói, nuôi con gái cho dù không nỡ thì lớn rồi cũng không thể cứ giữ ở bên mình mãi, thế nên hôm nay cho dù không phải Tô Cẩn Nghiêm, có lẽ qua một thời gian nữa con gái cũng sẽ đưa Lâm Cẩn Nghiêm hay Trương Cẩn Nghiêm về là, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nghĩ vậy Chung Việt Đông coi như hiểu hơn một chút, không đi dạo nữa mà đi về nhà.
Chung Thủy Linh chưa bày biện bát đũa đàng hoàng được lâu thì Chung Việt Đông đã mở cửa đi vào, Tô Cẩn Nghiêm vốn đang trong phòng khách đánh cờ tướng với ông nội cô lại đứng lên đầu tiên, thấy ông liền gọi: “Bác trai.”
Lúc này mọi người nghe vậy mới nhìn ra cửa, thấy ông đứng ở đó, bà nội mới vui vẻ nói với ông: “Việt Đông à, cuối cùng cũng về rồi, hôm nay Thủy Linh đưa bạn trai về ra mắt chúng ta đấy.” Lúc nói vậy mặt bà không giấu nổi vui mừng.
Ông nội ở cạnh cũng nói: “Đứa này đánh cờ khá lắm, hôm nào cha vợ con rể hai người có thời gian cũng đánh với nhau mấy ván.”
Chung Việt Đông nghe bốn từ cha vợ con rể thấy rất chói tai, bộ mặt nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Chuyện sau này ai nói chuẩn được chứ.” Dứt lời bèn thay giày, không ở lại phòng khách mà đi thẳng về phòng mình.
Không khí vốn náo nhiệt ở phòng khách bỗng chốc trở nên ngại ngùng, nhất thời không ai lên tiếng, ông nội với bà nội có chút bối rối nhìn nhau. Chung Giang Tuyên nhìn Tô Cẩn Nghiêm nhún vai, dáng vẻ dường như đang nói mình lực bất tòng tâm.
Dương Minh Lâm đi từ phòng bếp ra thấy bọn họ không ai nói gì, cười cười nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Cẩn Nghiêm, cháu đừng để trong lòng, tính bác trai vốn thế, tiếp xúc nhiều rồi sẽ không vậy nữa đâu.”
Tô Cẩn Nghiêm cười, anh gật đầu nhìn Dương Minh Lâm nói: “Cháu biết, cháu hiểu được mà.”
Nghe vậy Dương Minh Lâm cười nói: “Bác đi xem bác ấy.” Vừa nói bà vừa nhìn Chung Giang Tuyên một cái rồi tiếp lời: “Giang Tuyên, mời ông bà với Cẩn Nghiêm vào ngồi đi, mẹ đi gọi ba con, tí nữa ra rồi thì ăn cơm nhé.”
Giang Tuyên gật đầu: “Biết rồi ạ.” rồi nhìn Tô Cẩn Nghiêm nhỏ tiếng nhắc nhở anh: “Ba tôi thích uống rượu, tối nay cậu uống mấy ly với ông ấy.”
Tô Cẩn Nghiêm cười đã hiểu rồi gật đầu, nếu uống rượu thì tửu lượng của anh cũng kha khá.