Tiểu Đào và Linda nhìn Chung Thủy Linh, trong phút chốc dường như không biết nên quyết định như thế nào.
Mở công ty chẳng hề dễ dàng đến như thế, nhất là thị trường hiện giờ vừa lớn vừa loạn. Nếu có thể thành công thì dĩ nhiên là điều tốt, nhưng dù sao những người thành công vẫn là thiểu số. Đa số họ vừa mới mở chưa được bao lâu thì đã đóng cửa ngay.
Nhưng đúng như những gì Chung Thủy Linh nói. Trong tim của mỗi người làm nghề thiết kế thời trang thật sự đều có một ước mơ thương hiệu của riêng mình. Nhưng xuôi theo thực tế, đa số đều chọn lựa làm việc trong công ty. Chưa kể việc vẽ bản thảo suốt cả ngày lẫn đêm, không ngừng chỉnh sửa, còn bị người khác chiếm dụng rồi viết tên của người ta lên đó cũng là chuyện thường xảy ra. Sở dĩ như thế mà vẫn có người thức khuya tăng ca vì công việc này, hầu hết là vì công việc ổn định, tiền lương ổn định, căn bản là không phải gánh chịu mạo hiểm lớn như những người khác.
Cuối cùng thì đồ ăn cũng được mang lên, Chung Thủy Linh nhìn bọn họ một cái rồi nói: "Được rồi, ăn cơm trước đi, không cần phải trả lời tôi gấp đâu. Việc này vốn dĩ có liên quan đến kế hoạch tương lai và tiền đồ của chúng ta, suy nghĩ kĩ rồi trả lời tôi."
Tiểu Đào và Linda nhìn nhau một cái, gật gật đầu với Chung Thủy Linh. Quả thật là bọn họ cần phải suy nghĩ kĩ rồi mới đưa ra quyết định chứ không phải trong một phút nổi hứng đã đưa ra ngay một quyết định dễ khiến cho bản thân họ phải hối hận về sau.
Sau bữa ăn, Linda còn phải làm việc, không ở lại lâu liền lập tức về công ty ngay. Tiểu Đào cũng chẳng còn phấn khởi như lần trước tới nữa, nhìn Chung Thủy Linh rồi bỗng nhiên dường như có chút khúc mắc trong lòng.Chung Thủy Linh buồn cười nhìn Tiểu Đào một cái, nói: "Được rồi, sao cứ phải rầu rĩ thế. Mau về đi, suy nghĩ cho thật kĩ rồi nói cho chị biết quyết định của em. Cho dù không làm việc cùng nhau cũng chẳng sao, sau này nếu có thời gian thì mọi người vẫn có thể cùng nhau đi uống trà hay gì đấy mà."
Nghe cô nói như thế, toàn thân Tiểu Đào cũng hơi thả lỏng ra, cười cười với cô, gật đầu nói: "Chị Linh, hiện giờ em không có cách nào trả lời chị ngay được. Nhưng em vẫn phải cảm ơn chị vì đã nghĩ đến bọn em, em --"
Chung Thủy Linh xoa xoa đầu cô ấy rồi lập tức ngắt lời: "Thôi thôi thôi, em đừng có mà sến súa với chị, chị chịu không nổi đâu." Cô giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói: "Được rồi, chị còn phải về nhà bố mẹ một chuyến. Mấy ngày này em cứ suy nghĩ kĩ, nghĩ thông suốt rồi hẵn nói với chị, chị không gấp đâu."
Tiểu Đào gật gật đầu: "Dạ, em biết rồi."
Chung Thủy Linh vẫy vẫy tay với Tiểu Đào rồi đi về phía xe của mình. Cô đã hẹn trước với Tô Cẩn Nghiêm rồi, buổi tối sẽ cùng anh về một chuyến. Tuy rằng trước đây đã từng gặp bác sĩ Dương nhà bọn họ, nhưng dù sao cụ ông và thủ trưởng Chung nhà cô vẫn chưa được gặp. Vì thế lần trước đã bàn bạc với nhau, buổi trưa cô đi ăn với Tiểu Đào rồi đi thẳng tới quân khu luôn. Đến lúc đó sẽ cùng anh về trụ sở, coi như đây là lần đầu tiên anh chính thức đến nhà thăm hỏi.
Ngồi lên xe, Chung Thủy Linh vừa định khởi động xe rời đi, bỗng điện thoại chợt reo lên vào lúc này, là Lý Cảnh Thịnh gọi điện đến.
Chung Thủy Linh hơi muốn trợn mắt, cầm lấy điện thoại rồi lập tức ấn tắt. Cô thật sự cảm thấy mình chẳng còn gì để nói với Lý Cảnh Thịnh nữa, càng không muốn biết anh ta bỗng dưng bị ấm đầu hay sao mà lại gọi điện cho cô.
Khởi động xe rời đi, chưa đi được mười mét thì điện thoại lại reo lên, vẫn là số của Lý Cảnh Thịnh. Dường như anh ta đang đọ sức kiên nhẫn với cô. Cô không nhấc máy, anh ta cứ gọi liên tục.
Chung Thủy Linh nghe tiếng chuông điện thoại đến mức phát cáu, cô liền ấn vào tai nghe bluetooth để nghe máy. Ngữ khí hơi bực dọc, lập tức nói: "Lý Cảnh Thịnh anh bị điên à, sao cứ gọi cho tôi mãi thế. Tôi ngắt máy là bởi vì không muốn nhận điện thoại của anh, chẳng lẽ anh không hiểu à?" IQ của anh ta phải thấp đến cỡ nào cơ chứ, chẳng lẽ có mỗi điều này cũng không biết?"Chung Thủy Linh, hôm nay tôi gọi điện tới không phải là để đấu khẩu với cô. Tôi chỉ muốn nói một điều, nói xong tôi sẽ cúp máy." Ngữ khí của Lý Cảnh Thịnh ở đầu dây bên kia nghe có vẻ cũng khá mất kiên nhẫn.
Chung Thủy Linh hừ lạnh một tiếng, vừa nhìn đường phía trước vừa nói: "Có gì thì mau nói lẹ đi." Đến cô cũng hoài nghi tại sao trước kia lại quen với anh ta đến tận ba năm, lúc này đây cô lại chán ghét cái người này biết bao nhiêu!
Hiếm khi hôm nay Lý Cảnh Thịnh không tranh cãi với cô, lập tức nói thẳng: "Cô rút đơn kiện về đi, cô muốn điều kiện gì thì bên tôi cũng sẽ đáp ứng cho cô."
Nghe xong, Chung Thủy Linh mới hiểu được. Anh ta gọi điện tới hóa ra là vì chuyện trước đây Ngô An Kì sao chép bản thảo của cô. Cô cười lạnh một tiếng rồi nói: "Nói rút là rút liền à, dựa vào đâu." Anh ta tưởng cô là ai chứ, nói rút là rút, cho rằng cô dễ bị bắt nạt thế à. Lúc trước cô đã cho bọn họ thời gian hai ngày rồi, chính bọn họ cũng tự hào vỗ ngực chẳng chịu thừa nhận, còn cố đăng facebook nói là chẳng hề có chuyện sao chép. Cũng không biết sao da mặt bọn họ lại dày đến thế, chẳng sợ làm trò cười cho thiên hạ.
"Chung Thủy Linh, cô đừng có mà được nước làm tới. Chúng tôi thừa nhận chuyện sao chép ý tưởng, cô muốn lời xin lỗi thì An Kỳ cũng đã đồng ý. Cô còn gì bất mãn nữa chứ, tại sao lại không thu hồi tố cáo?" Ngữ khí của Lý Cảnh Thịnh có vẻ mất kiên nhẫn hơn lúc nãy, càng hiện rõ vẻ bực dọc hơn.
"Ồ, giờ lại nghĩ tới chuyện muốn xin lỗi tôi cơ à." Chung Thủy Linh bình thản nói: "Cơ mà anh tưởng rằng mấy người xin lỗi là tôi phải chấp nhận sao? Mấy người phải biết rõ, Chung Thủy Linh tôi đây cũng không phải là cái đứa mà để cho mấy người tùy ý gây khó để. Tôi nói cho mấy người biết, bây giờ muốn xin lỗi rồi cứ thế mà giải quyết cho xong chuyện này à? Muộn rồi!" Nói xong, Chung Thủy Linh cũng không quan tâm Lý Cảnh Thịnh muốn nói gì thêm nữa, lập tức ấn tai nghe cúp máy.
Nhìn điện thoại nằm trên ghế lái phụ ở bên cạnh, Chung Thủy Linh khẽ hừ lạnh tự lẩm bẩm: "Mấy người muốn thế nào thì phải như thế nấy à, đúng thật là tự đề cao bản thân mình!"
Lý Cảnh Thịnh ở đầu dây bên kia bị Chung Thủy Linh cúp máy cái rụp. Anh ta cầm điện thoại đập mạnh xuống đất, căm phẫn nói: "Chung Thủy Linh, cô ta tưởng rằng cô ta là ai!"
Ngô An Kỳ ngồi ở bên cạnh liếc nhìn điện thoại bị đập dưới đất một cái, hơi nhíu mày lại. Cô ta đi về phía Lý Cảnh Thịnh, vỗ nhẹ vai anh ta, nhẹ giọng an ủi: "Thôi, sao phải tức cô ta đến thế chứ."
"Anh không tức mà được à." Quả thực là Lý Cảnh Thịnh tức đến phát điên rồi: "Em đã đồng ý xin lỗi thừa nhận chuyện sao chép rồi, cô ta còn muốn thế nào nữa. Ấy thế mà còn nói không chấp nhận. Cô ta có nghĩ đến em không, em đã hi sinh vì chuyện này biết bao nhiêu. Thậm chí việc này có thể sẽ hủy hoại tiền đồ của em, em đã chịu thiệt đến mức này rồi mà cô ra lại nói không chấp nhận. Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào ích kỉ, không biết xấu hổ như thế!"
Ngô An Kỳ vỗ nhẹ vai anh ta, ra vẻ tủi thân nói: "Vậy thì còn biết phải làm sao nữa đây. Bây giờ cô ấy là bạn gái của cậu anh, sau này mọi người đều là người một nhà mà."