Cuối tuần, Diệp Hà Lâm cùng Bích Vân, Minh Ngọc và Quách Tố Như lái xe tới nơi mà bà ngoại của Triệu Minh Vy sống
Bọn họ cùng nhau lên núi chơi, không khí quả thật rất trong lành.
Lúc xuống núi còn có chút không nỡ!
Mọi người cùng ngồi vào một mâm cơm, khung cảnh rất hạnh phúc. Mãi về sau, lúc nhớ tới cảnh này. Triệu Minh Vy chắc chắn sẽ rơi nước mắt vì khoảng thời gian ngắn ngủi này đây
Kỳ nghỉ phép kết thúc, mọi người lại cắm đầu vào công việc. Lúc từ nhà và ngoại rời đi
Bà nhìn cô bằng ánh mắt đượm buồn. Bà chưa bao giờ có mong muốn sống mãnh liệt như giây phút tạm biệt cô lúc này
Quân khu vẫn hoạt động bình thường!
Trong phòng họp, tất cả mọi người đều nhìn lên hình ảnh phản chiếu trên màn hình
Thì ra người đứng sau Tam giác vàng chính là người đàn ông này. Khác xa so với tưởng tượng của họ
Người đàn ông này rất khôi ngô! Tuy bức ảnh này không được rõ nét nhưng mọi người cũng có thể hình dung được vóc dáng của anh ta
Giống như Phùng Ham Nhi đã miêu tả
Triệu Minh Vy mệt mỏi dựa vào tường. Điện thoại đột nhiên đỗ chuông. Là ba của cô
“Con đây ạ? Có chuyện gì không ba?”
“Tiểu Vy! Bà ngoại con bị bệnh,con đến thăm và được không?”
Có lẽ, chuyện bà cô bị bệnh! Tất cả mọi người đều biết
Không kịp gõ cửa đã chạy vội vào phòng làm việc của Vương Thần Kiêu
“Em phải tới gặp bà!”
Lúc đến bệnh viện, bà cô nằm trên một chiếc giường trắng, xung quanh không có thiết bị gì! Không cần nghĩ cũng biết, bà ngoại không muốn tốn công vô ích nữa
“Tiểu Vy! Cháu tới rồi đấy à? Lại đây với bà nào”
Triệu Minh Vy cố nén nước mắt, chậm chạp bước tới giường bệnh
Mọi người đều ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người
Bà ngoại mắt nhìn trần nhà, nở một nụ cười hạnh phúc, một nụ cười tươi cuối đời người
“Tiểu Vy! Con biết gì không? Một đời quả thật rất ngắn. Bà nhớ ông ấy rồi!”
Triệu Minh Vy ôm lấy cánh tay của bà mình
“Bà phải chờ Thanh Thanh về nữa chứ? Con bé sắp tới nơi rồi”
Bà ngoại cũng nhờ Vương Thần Kiêu liên lạc với bên Thanh Thanh sớm nên thời gian trở về cũng gần tới nơi
“Cuộc đời của bà! Điều khiến bà tiếc nuối nhất đó chính là không thể thấy được quá trình mà Tiểu Vy trưởng thành. Bà mong sau này cuộc đời sẽ đối xử nhẹ nhàng với Vy Vy của bà”
Triệu Minh Vy nhưng vào ánh mắt của bà mình. Nước mắt bất chợt rơi xuống, cổ họng nghẹn lại
Bà ngoại đưa tay lên lau nước mắt cho cháu gái mình. Vào lúc cuối đời, bà muốn nói hết cho cô biết làm thế nào để có thể sống tốt
“Thà ở bên cạnh người đàn ông không có gì, cháu sẽ là tất cả. Còn hoen ở cạnh người đàn ông có tất cả, nhưng cháu không là gì. Bà có thể thấy được, Thần Kiêu rất yêu thương cháu. Hãy giữ gìn hạnh phúc này nhé!”
Bà ngoại cũng khóc rồi! Bà vẫn còn muốn nhìn cô cháu gái này lâu hơn nữa
“Bà.. bà đừng gặng gượng nữa! Hãy thật vui vẻ rời đi. Nếu không cháu sẽ buồn đấy”
Đến cuối cùng, cô vẫn không muốn bà mình đau đớn
“Bà!!!!”
Tiếng gọi vang vọng của Thanh Thanh, cô bé này chắc chắn cũng rất buồn đây
Bà ngoại mỉm cười, đến cuối cùng bà vẫn gặp được người muốn gặp. Bà yên tâm rồi
Từ từ chìm vào giấc ngủ, không đau đớn bởi gì nhưng tâm bà đau quá.
Tang lễ diễn ra nhanh chóng. Đưa bà cô tới nơi ông. Điều này là điều cuối cùng có có thể làm cho bà
Vương Thần Kiêu sắp xếp xong hết. Thì nhớ tới Triệu Minh Vy
Sau khi chôn cất, cô ấy liền biến mất
Liên lạc với những người thân thiết. Trong lòng Vương Thần Kiêu lo lắng vô cùng
Diệp Hà Lâm về tới nhà thì nhân. Được điện thoại
Sau khi nghe Diệp Hà Lâm nói, Vương Thần Kiêu lái xe ra biển, bây giờ là sáu giờ tối, e rằng cô ấy sẽ không tới đây nữa
“Lúc buồn cô ấy thường sẽ ở một mình, cũng có thể sẽ tới biển”
Thường ở một mình? Vương Thần Kiêu như nhớ ra gì đó. Chạy xe tới thẳng chung cư mà lúc trước hai người sống
Mở cửa bước vào! Nhìn đôi dày được bỏ gọn hàng ở trên kệ. Vương Thần Kiêu thở phào
Căn phòng không một chút ánh sáng
Trong phòng ngủ, Triệu Minh Vy ngồi ở đó. Hai tay ôm lấy đầu gối, mặt úp xuống
Vốn định bật đèn, nhưng sợ cô gái này không thích nên thôi
Triệu Minh Vy ngước mặt lên nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt mình
Vương Thần Kiêu dịu dàng nhìn cô
“Anh luôn ở đây! Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa”
Triệu Minh Vy không thể kìm nén được nữa. Giang hai tay lên ôm lấy cổ Vương Thần Kiêu, khóc rất đau đớn
Bà đi rồi! Người mà cô xem là cả thế giới của mình đã rời khỏi thế gian này rồi
Lúc bà cô nhắm mắt lại, cũng là lúc thế giới của cô rơi vào tăm tối
Liệu sau này! Người đàn ông đang ôn như an ủi cô đây có mở ra lối sáng cho thế giới của cô không ? Liệu có khiến cô vui vẻ hay không đây