Triệu Minh Vy rời khỏi bệnh viện, vốn dĩ sẽ tới nhà để thông báo việc Trần Triệu Anh bị bắt. Thế nhưng, dọc đường phải quay xe trở lại quân khu
Vương Thần Kiêu đau đầu, cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay. Trước đây bọn họ đăng kí kết hôn, lúc về quân đội cấp giấy thì đợi mãi vẫn không có tin tức trở lại. Lúc đó anh rối như tơ, cứ nghĩ phía bên anh gặp rắc rối gì đó. Đến tận hôm nay mới biết, Triệu Minh Vy vẫn nằm trong quân đội. Vì thế cho nên, đơn kết hôn của bọn họ đến tận bây giờ vẫn chưa chứng nhận thành công
Triệu Minh Vy cũng cảm thấy áy náy, lúc tới nơi liền chạy như hổ tới phòng của anh. Đừng nói mệt vì chạy, để tìm được phòng của anh cũng là một điều khó khăn rồi
Vương Thần Kiêu bưng ly nước đưa lại cho cô: “Cấp trên của anh vẫn chưa phản hồi! Phía bên em vẫn chưa gửi thông tin của mọi người qua.”
Hùng hổ uống hết ly nước, Triệu Minh Vy mới lên tiếng: “Không phải anh không biết, phải mất gần hai tháng mới có thể gửi tất cả thông tin của quân khu này sang quân khu khác. Hơn nữa, đơn vị của em tính năng bảo mật là cấp bậc cao, cũng sẽ tốn khá nhiều thời gian! Việc này anh đừng nói cho người lớn trong nhà biết”
“Được! Anh đưa em đi làm quen nơi này”
“Khoan! Em mệt quá, ngồi một lúc”
Vương Thần Kiêu nhìn khuôn mặt vì chạy mà đỏ lên của cô cảm thấy thật buông cười
“Em.. chức vụ là gì?”
“Không nói cho anh biết!” Triệu Minh Vy đắc ý
“Hửmm?” Vương Thần Kiêu cao giọng
“Ừmm..là đại uý”
Vương Thần Kiêu giật mình, nếu nói vậy thì cấp bậc của anh và cô bằng nhau. Thầm đỡ trán
“Nói cho anh biết một bí mật” Triệu Minh Vy bày ra khuôn mặt nguy hiểm. Khiến cho người nào đó tò mò không thôi
Vương Thần Kiêu lại gần
“Em nhận sao đặt cách đó.. hahaa”
“Hừ hừ”
Hừ cái gì mà hừ. Nói câu gì tiếng người xem
Hai người họ rời khỏi phòng, đi một vòng tại quân khu, lúc tới sân tập. Tất cả mọi người đứng thẳng hàng chào theo kiểu quân đội
Giới thiệu lẫn nhau một lúc, Vương Thần Kiêu nhận trách nhiệm ở lại huấn luyện bọn họ. Triệu Minh Vy kéo ba người rời đi, khiến cho mọi người đố kị
Minh Ngọc liếc Bích Vân, thấy khuôn mặt cô nàng nhăn nhó thì ngạc nhiên: “Vân! Cậu làm sao thế?”
Bích Vân bị điểm diện: “Haizz, còn không phải vì tên quân nhân kia sao, rõ ràng là khuôn mặt non nớt nhưng tâm hồn thì không. Các cậu đừng có mắc lừa hắn. Tên đàn ông thụ”
“Chỉ có cậu mới bị mắc lừa. Người ta gọi đó là mặt học sinh body phụ huynh. Cậu đúng là ngốc”
“À Tố Như đâu?” Bích Thảo giải vây giúp hai người bọn họ
“Cậu ấy lúc sáng đi theo xe của đoàn quân y. Giờ chắc đang ở đó”
“Đi! Tới xem cậu ấy có quen với môi trường mới không?”
Triệu Minh Vy bảo bọn họ đi trước, dù sao lúc nãy đi cùng Vương Thần Kiêu cô cũng có gặp cô ấy
Vì ở trong quân khu bọn họ dùng điện thoại có giới hạn thời gian, nhiều nhất là mười phút, đúng nhất là năm phút. Cho nên Triệu Minh Vy quyết định ra quân khu gọi cho ba cô
Ông Triệu đang chuẩn bị ngủ trưa thì nghe thấy tiếng điện thoại, nhìn thấy là con gái mình liền tươi cười bắt máy
Cô nói một vài vấn đề cho ông nghe, cũng tạm thời nói về công việc của mình. Ông Triệu không phản đối còn dặn dò cô phải cẩn thận
“Ba! Lựa thời gian thích hợp rồi nói cho mẹ! Con sợ mẹ kích động. Dù sao mẹ cũng rất yêu thương cô ta”
“Tiểu Vy! Mẹ con cũng rất yêu con, đừng lạnh nhạt vơi bà ấy. Ba biết trong lòng con cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng có những chuyện không thể thay đổi. Ba luôn đứng về phía con”
“Con không trách mẹ. Ba con cúp máy đây”
Tâm trạng Triệu Minh Vy tụt dốc, cô cũng đã từng nghĩ liệu cách hành xử của mình đối với mẹ có thể thay đổi không? Nhưng ấn tượng của cô sau lần đầu trở về đối với bà ấy quả thật là hụt hẫng. Cho đến tận bây giờ cô vẫn không trách bà ấy, chỉ là không có cách nào để chấp nhận tình thương mà bà ấy dành cho cô
Vừa bước được hai bước điện thoại đang nắm chặt trong tay rung lên
“Alo? Ai vậy”
“Triệu Minh Vy! Là tớ, lập công lớn liền muốn quên tôi à? Cậu đừng tưởng tớ không biết cậu bảo cục trưởng điều tớ ra nước ngoài! Hừ lần này tớ trở về là để cho cậu biết tay đấy”
Không coi ai ra gì? Bực tức là mắng liền. Người này tính khí vẫn giống như trước kia. Có điều vừa nghe thấy giọng liền khiến tâm trạng u ám của Triệu Minh Vy biến mất. Cô cười vui vẻ
“Diệp Hà Lâm! Cậu về lúc nào?”
“Tớ về lúc sáng, giờ đang ở nhà chính tri, vừa trộm được số của cậu. Cục trưởng vừa mắng tớ xong. Này! Ngày mai tớ định chuyển sang quân khu của cậu. Nhưng mà vì tớ vừa về nước nên tạm hoãn lại, hai tuần nữa mới chuyển sang chổ cậu. Nhưng mà cuối tuần này tớ tới chơi với cậu”
“Tiếc thật! Sao lại lâu như thế? Để chiều tớ lái xe qua đó một chuyến?”
“Được!”
“Tiểu Hà Lâm! Nói cho tớ nghe thử, ở bên kia, cậu có cô em nào không đấy”
“Tiểu Vy Vy! Tớ giữ thân như ngọc là vì cậu đấy. Cậu nỡ lòng nào thốt ra câu đó”
“Hử! Tớ có chồng rồi, cậu giữ làm gì nữa?”
“Ngây thơ! Ông đây biết cậu chưa có giấy cấp chứng nhận kết hôn nhé. Hừ! Vừa chuyển quân khu, phải mất ba tháng đấy nhé! Cậu đày tớ sang Đức hơn hai năm, được rồi bây giờ trở về cướp lại cậu vẫn còn kịp”
“Tiểu Hà Lâm! Xằng bậy tớ đánh cậu”
“Thôi! Nhớ cậu quá, nhanh tới đây”
Triệu Minh Vy cười vui vẻ, nụ cười rất lâu rất lâu chưa xuất hiện. Đúng thật chỉ có Tiểu Hà Lâm mới khiến cho cô vui vẻ
Hai người chính là thanh mai trúc mã của nhau, cũng có thể nói là người tình không bao giờ cưới. Bọn họ thân thiết đến mức khiến người khác ghen tị. Từ trước đến nay, vị trí của bọn họ trong lòng đối phương chiếm một phần quan trọng vô cùng