Quân Nhân Nguyện Yêu Em

Chương 57: Ngày hôm qua chỉ là quá khứ






Mọi người ăn uống xong, đều chuẩn bị lên xe để rời đi.

Trên xe khá im lặng, Minh Ngọc ho hai tiếng rồi nói: “Chuyện của Trần Triệu Anh mẹ của cậu biết chưa?”

Triệu Minh Vy vẫn khuôn mặt không biểu cảm: “Lát nữa tớ ghé qua bệnh viện thăm Thanh Thanh, sau đó sẽ về nhà thông báo cho họ”

Bích Thảo ôm máy tính ngồi một bên, nhìn rất vui vẻ: “Công việc của cậu! Có định nói ra không?”

“Không biết! Kệ đi!”

Mọi người cũng hiểu tính cách của cô, vì thế không ai nói gì nữa.


Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí ngột ngạt này, là của Bích Thảo

“Hì hì! Là anh ấy”

Cô nhóc cười rồi nhận điện thoại, trò chuyện một lúc liền tắt máy

“Cậu chắc chắn là muốn lấy anh ta chứ?” Minh Ngọc nghi ngờ

“Đương nhiên! Nhưng mà...” nói nữa chừng liền im bặt

“Nhưng mà cái gì?” Minh Ngọc cuống cuồng

“Chị tớ còn độc thân! Tớ thấy như vậy không hay lắm. Chỉ là phía anh ấy hơi vội vàng”

“Nếu như em cảm thấy vội vàng thì cứ từ từ. Chị luôn ủng hộ em” Bích Vân bình thản lên tiếng

Cô chỉ lo người đàn ông đó không đối xử tốt với em gái mình mà thôi, còn việc ai kết hôn trước đều được. Huống chi cô cũng chưa có ý định yêu đương nói gì đến việc lập gia đình. Người thân của cô còn có bà nội.

Triệu Minh Vy đưa họ tới trước cổng quân khu rồi quay xe rời đi

Tình trạng sức khỏe của những nữ sinh bị bắt cóc kia không có gì đáng ngại, duy chỉ có Chu Như Ý, cô gái bị bọn chúng cưỡng bức dẫn đến tinh thần hoảng loạn, thần kinh không được bình thường. Thật đau lòng, tuổi thanh xuân của mỗi người đều nên lưu lại những kí ức đẹp đẽ, thế nhưng cô bé này lại quá đáng thương.

Đứng ngoài phòng nhìn khuôn mặt cô gái nằm trong giường bệnh yên tĩnh, Triệu Minh Vy cảm thấy đau lòng cực kì. Khuôn mặt ngây ngô khả ái. Nhớ lại lúc cứu ra từ tay bọn chúng, cô bé khóc đến thương tâm, ánh mặt tuyệt vọng nhìn lên cô bỗng loé sáng. Cô đã tìm hiểu về nhà họ Chu, họ cũng là người của quân đội, ông Chu cũng gần về hưu, Chu Như Ý là con gái út, lớn hơn có một người anh trai là Chu Khang. Cực kì cưng chiều đứa em gái này. Có lẽ đây cũng chính là vết thương lòng của bọn họ. Ánh mắt tuyệt vọng ấy cũng chính là khi cô bé nghĩ nhất định ba và anh mình sẽ cứu cô ra khỏi chổ này


Một bàn tay đặt lên vai Triệu Minh Vy, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Cô là ai vậy? Đứng trước phòng con gái tôi có việc gì không?”

Xoay người lại, đập vào mắt cô là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng. Đây chính là phu nhân Chu, người vợ mà ông chu nâng niu như con gái, yêu chiều và bảo vệ

“Tôi là Triệu Minh Vy!”

“Triệu Minh Vy? Cảm ơn cô, gia đình chúng tôi thật sự không biết nên làm gì để đền ơn. Thật sự cảm ơn cô. Nếu như lúc nào cần, chúng tôi đều sẵn sàng giúp đỡ”

Chu Khang không biết từ đâu xuất hiện, nghe thấy tên cô thì luôn cảm ơn. Anh ta là người trong nghành nên biết đơn vị BI cô là người lãnh đạo. Cũng chính là người đã cứu em gái anh. Tin tức này anh ta cũng vừa mới biết lúc sáng, nhiệm vụ nằm vùng sáu năm đây cũng chính là nhiệm vụ tâm đắc nhất của các cô, anh ta cảm thấy may mắn vì em gái mình vẫn nguyên vẹn trở về chỉ là đáng tiếc, việc đó sẽ mãi là bóng mà tâm lý của cô bé

“Việc nên làm, chăm sóc tốt cho cô ấy. Bây giờ cô ấy cần nhất chính là người nhà, đừng kích động cũng đừng nhắc tới chuyện đó. Tôi có quen một vài người chuyên về việc này, nếu có thể tôi sẽ nhờ họ tới chữa bệnh cho cô ấy”

Phịch

Triệu Minh Vy vừa dứt lời, phu nhân Chu liền quỳ xuống cuống quýt cảm ơn cô

“Bà đứng lên đi, không cần cảm ơn. Chuyện tôi có thể giúp nhất định tôi sẽ không làm ngơ, bà không cần phải như thế”

Chu Khang đỡ bà ấy dậy, Triệu Minh Vy liền chào tạm biệt rồi rời đi

Thanh Thanh bị một vài vết thương, nặng nhất là ở chân phải. Vì thế liền bị bó bột nằm trên giường bệnh

Triệu Minh Vy đặt tô cháo mình vừa mua xuống, nhìn cô bé xem phim đến không biết trời đất. Cô cũng cảm thấy nhóc này may mắn hơn Chu Như Ý, nếu như cô tới trễ một chút. Cô không dám tưởng tượng ra bọn họ sẽ làm gì tiếp theo


“Gì đâu?”

Thanh Thanh giật mình ôm ngực

“Mẹ đi lấy nước nóng rồi! Chị! Ngày hôm qua..”

“Đừng nhớ tới nó nữa!”

Thấy Triệu Minh Vy không muốn nói, Thanh Thanh liền im lặng. Chuyện hôm qua là quá khứ, chuyện ngày mai là tương lai. Chúng ta sẽ không cần phải dày vò mình bởi quá khứ mà làm ảnh hưởng đến tương lai của bản thân. Đây chính là điều mà Triệu Minh Vy đã dạy cho cô. Thì ra mục đích câu nói đó, chính là áp dụng vào thời điểm thích hợp, giống như bây giờ

Thanh Thanh cũng rất tò mò, muốn hỏi rất nhiều. Nhưng lúc nhìn thấy vẻ mệt nổi trên khuôn mặt của chị mình thì nuốt hết vào lòng

Đơn vị BI? Lúc sáng cô bé cũng có xem tin tức, cũng biết kha khá vài điều. Chỉ cảm thấy chị mình thật ngầu