Quân Nhân Nguyện Yêu Em

Chương 55: Kế hoạch thành công






Bích Vân giao phó cho bọn họ cứ như kế hoạch mà hành động còn cô thì nhanh chóng đối phó với quân nhân phía Nam

Tống Vũ là người dẫn đầu trong đoàn xe, thấy có người chắn đường phía trước thì nhíu mày

“Lão đại! Phía trước có đoàn người!”

Vương Thần Kiêu đang tập trung đối lược với mọi người, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lên

“Xuống xem là địch hay đồng bọn”

Tống Vũ tháo đai an toàn, từ trên xe nhảy xuống: “Các người là ai?”

Bích Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Tống Vũ. Miệng bất giác thốt lên một câu khiến đoàn người phía sau lưng mình bật cười

“Thụ”


Tống Vũ mặt đen như đít nồi, trừng mắt nhìn Bích Vân: “Bọn ngươi có biết đang làm lỡ kế hoạch của người đang thi hành công vụ hay không?”

Bích Vân thôi trêu ghẹo anh ta, dù sao sau này đều là đồng đội với nhau, để lại ấn tượng tốt vẫn hay hơn

“Được rồi! Bọn tôi đến để đàm phán, người của cậu là người của quân khu phía Nam?”

“Muốn gì?”

“Thật ra đây là nhiệm vụ của chúng tôi được giao! Bây giờ sắp hoàn thành thì các anh lại tới! Muốn lập công hay gì?”

“Không có! Chúng tôi có lệnh hổ trợ cùng người của cô! Nhiệm vụ của chúng tôi là giữ con tin an toàn, còn về kẻ chủ mưu thì các người giữ!”

“Anh nói như thế thì có gì khác nhau! Chúng tôi chỉ cần các anh hổ trợ. Bắt người xong chúng tôi giữ!”

Tống Vũ trở lại báo cáo với Vương Thần Kiêu. Nhận thấy khuôn mặt không có biểu cảm thì anh ta mới yên tâm. Hai bên nhanh chóng bàn bạc đối sách

Bích Thảo cũng nhanh chóng báo cáo với người phía trong

“Đã có người hành động?” Vương Thần Kiêu trừng mắt nhìn Bích Thảo

“Đúng vậy! Các anh tới muộn, chúng tôi chỉ mới nhận được thông báo! Làm sao có thể phá vỡ kế hoạch vì mất người chứ”

Gan hùm! Đây chính là điều mà người quân nhân phía Nam nghĩ tới khi nghe Bích Thảo đáp trả

“Đội 1 nhanh chóng chuẩn bị vũ khí! Đội 2 cùng với người bọn họ phong tỏa lối thoát.”

“Rõ”

Trong lúc mọi người đang bàn bạc kế hoạch, thì tại mộ căn phòng nào đó. Hình ảnh một người đàn ông có khuôn mặt uy nghiêm đang ngồi trên ghế rộng, bên tay trái là một người đàn bà khuôn mặt xinh đẹp

Hàm Lương Hinh ôm người đẹp vào lòng, miệng không ngừng hôn lên mặt ả


Trần Triệu Anh ghê tởm vô cùng, nhưng vẫn phải làm theo. Ai bảo ông ta là ông lớn cơ chứ

Triệu Minh Vy đánh gục năm tên đang canh gác phòng mà bọn họ đang giữ người, giao phó cho bọn họ nhanh chóng cứu lấy con tin

Minh Ngọc ra hiệu cho bọn họ giữ im lặng, nhẹ nhàng rời khỏi. Riêng cô ở lại căn phòng đoá cùng hai đồng chí, nhanh chóng lấy thiết bị bom hẹn giờ đã chuẩn bị. Bọn cô lắp ráp, khẩn trương đến mức mồ hôi chảy ròng

Thanh Thanh không ở cùng bọn người lúc nãy, điều này càng khiến Triệu Minh Vy thêm lo lắng. Nếu lỡ cô bé xảy ra chuyện đó, có lẽ cô sẽ ân hận suốt đời. Nghĩ lại khuôn mặt ngây thoè trong sáng đó, càng làm cô đau lòng

Tìm đến phòng đặt camera, Triệu Vy quan sát từng phòng, lúc nhìn tới phòng số bảy, cô khựng lại. Lao ra như một cơn gió

Thanh Thanh đang ở trong phòng. Chứng kiến hình ảnh một nữ sinh bị bọn chúng cưỡng bức. Cô bé muốn nhắm mắt lại, nhưng không thể. Triệu Minh Vy hai tay tìm kiếm súng ở thắt lưng. Rút hai khẩu súng ra, đạp mạnh cửa. Không biết vì sự phẩn nộ, hay sức của cô mạnh. Cánh của bị đá ra văng trúng người đàn ông phía bên trái đang cầm roi đánh Thanh Thanh bắt cô bé phải mở mắt

Vương Thần Kiêu vào, đã thấy một đoàn người được chỉ dẫn nhẹ nhàng đi ra. Giữ lại một quân nhân hỏi: “Nhiệm vụ xong rồi?”

“Đội trưởng và đội phó vẫn đang ở trong, người thân của đội trưởng chúng tôi không có trong nhóm người này. Đội phó thì đang đặt bom hẹn giờ. Anh đi một mình nhớ cẩn thận. Đừng khiến cho họ gặp rắc rối!”

Cậu ta nói xong, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương. Câu cuối của cậu ta thốt ra là điều sai lầm. Nhanh chóng chạy đi

Minh Ngọc lắp xong liền nhanh chóng rút lui, liên lạc với Triệu Minh Vy nhưng vẫn không có tín hiệu. Có thể bây giờ đã tìm được tung tích của người thân cô

Triệu Vy nổ súng liên tục, không cho bọn họ cơ hội trở tay, nhanh chóng đỡ lấy nữ sinh đang nằm bệt dưới sàn, lấy một chiếc áo của tên nằm sau cửa nhanh chóng khoác vào cho cô bé

Lại đến cởi trói cho Thanh Thanh, cô bé như thấy được thiên sứ, định chạy tới ôm lấy Triệu Vy thì ngã sụp xuống, chân bị cột nên mạnh máu không lưu thông, cộng thêm cả việc bị tra tấn đối với một người mong manh như cô bé thì không chịu nổi

Ấn vào thiết bị liên lạc, Minh Ngọc đang ở gần đó liền nhanh chóng chạy tới cõng nữ sinh chạy ra trước

Bọn người đó nghe thấy tiếng súng thì cảnh giác, chạy tới đâu nổ súng tới đó. Hàm Lương Hinh là người có đầu óc. Rút súng ra, miệng nhả ra một làn khói. Cười nhầm hiểm, Triệu Minh Vy con người kiêu ngạo kia phải chết dưới tay của ông ta

Một màn này lọt vào tầm mắt của Trần Triệu Anh. Cô ta mừng như điên, chị! Cuối cùng ngày này của con đàn bà đó đã đến. Em sẽ giúp chị trừ khử nó


Đùng

Ông lớn của ả ta ngã rụp xuống đất, phản xạ theo bản năng cô ta nhìn lại. Người đàn ông mà cô ta nhớ nhung đang giơ súng đối diện với thái dương của cô

Chưa kịp nói lời nào, sau gáy cô ta liền bị một bàn tay đánh nhất đi. Vương Thần Kiêu cũng nhíu mày

Minh Ngọc không nói nhiều, vác cô ta lên vai: “Đưa ông ta ra ngoài! Nơi này sắp bị nổ rồi!”

Triệu Minh Vy đỡ Thanh Thanh ra khỏi căn phòng, lúc ở ngã rẽ xuống cầu thang suýt chút đụng mặt với đoàn người kia. Chạy vào căn phòng số ba, không ngờ bọn người đó cũng vào căn phòng này, chưa đầy ba giây liền chạy đi. Nhìn lại mới biết thì ra đồng hồ đang chạy phía trên quả bom. Chỉ còn hai phút, sau lưng cô lại trúng đạn

“Em có thể tựa vào chị! Được không?”

“Được”

Hai người dìu nhau chạy xuống cầu thang, đoàn người phía sau giơ súng bắn xối xả, Triệu Vy kéo người chạy tới cột trụ, cách cửa ra vào một đoạn. Nghĩ ngợi một lúc liền lấy trong túi ra một quả lưu đạn hơi, ném về phía đoàn người đó. Bọn họ nhanh chóng đề phòng quay người lại. Nhận thấy quả lựu đạn mãi không nổ mới thấy mình bị lừa.

Trong làn khói đạn bắn như chim về phía cửa chính. Triệu Vy hiên ngang rời khỏi, bên ngoài, nơi này đều đã bị phong tỏa.

“Chỉ còn ba mươi giây! Nếu muốn trốn ở trong đó thì sẽ tan xương nát thịt. Nhớ kĩ, đầu hàng sẽ được khoan hồng. Người nhà đang chờ tin của các ngươi. Buông vũ khí xuống, nhanh chóng đầu hàng”

Tiếng loa kêu inh ỏm một vùng trời. Lúc này đây Triệu Minh Vy đã biết kế hoạch thành công