Mấy nhân viên cảnh sát được phái đến canh giữ chiếc chuông đều là nhân viên cảnh sát kinh nghiệm phong phú.
Bọn họ biết rõ ban ngày khẳng định không có chuyện, cho nên tìm địa phương nằm ngủ, chờ đến buổi tối dưỡng đủ tinh thần sẽ bắt đầu chú ý quan sát.
Ai biết thật sự trùng hợp hay là có nguyên nhân, vậy mà thực sự có người lén lút mò tới chỗ chiếc chuông cầm đèn pin ở bên trong soi một hồi, tựa hồ như đang chuẩn bị làm gì đó.
Hai nhân viên cảnh sát chứng kiến tình cảnh như vậy tự nhiên là giật mình, cảm thấy rõ ràng sắp xảy ra vấn đề.
Vì vậy một người theo dõi hiện trường, một người gọi điện thoại cho chi đội trưởng Viên Phương báo cáo chuyện xảy ra.
- Ah? Thật sự có người đến trộm chuông?
Viên Phương nghe xong liền chấn động, tuyệt đối không ngờ thật sự sẽ phát sinh chuyện như vậy, xác thực là có chút vượt ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng hắn cũng không dám lãnh đạm, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Đặng Kim Hữu báo cho hắn biết người trộm chuông quả nhiên đã đến!
- Chuyện này…
Đặng Kim Hữu nghe xong không dám tự tiện chủ trương, trong lòng có chút nói thầm Diệp chủ tịch đúng là biết tính trước nha, lại bị hắn nói trúng rồi!
Vì vậy Đặng Kim Hữu báo lại cho Diệp Khai, nói bên kia xác thực đã có chuyện phát sinh.
- Ah, cũng không nhất định là trộm chuông đâu, chỉ cần mật thiết chú ý động tĩnh của bọn họ là được rồi, nhớ giữ lại chứng cớ!
Diệp Khai biết rõ đêm nay khẳng định không có được kết quả gì nên phân phó xuống.
Lúc Bùi Quân Thu đi ra liền chứng kiến Diệp Khai đang lật xem tư liệu cũ kỹ, không khỏi có chút tò mò hỏi thăm:
- Vừa mới nghe được anh nói điện thoại, hình như có người đến trộm chuông rồi sao? Thật vậy chăng?
- Không phải trộm chuông, nhưng là hướng bảo tàng của Đông Sơn Tự đến mà thôi!
Diệp Khai cười cười nói.
- Vậy anh còn bình tĩnh như vậy?
Bùi Quân Thu hỏi:
- Nếu bảo tàng Đông Sơn Tự bị họ đánh cắp, mặt mũi chủ tịch thành phố như anh cũng không vẻ vang đi?
- Ha ha, chỗ kia không khả năng có bảo tàng, bọn hắn nhất định là toi công một hồi.
Diệp Khai tỏ vẻ:
- Hiện tại anh để cảnh sát nhúng tay chủ yếu là theo dõi bọn hắn, tìm hiểu nguồn gốc, tìm được chứng cớ phạm tội của đối phương mà thôi, thật không nghĩ tới bọn hắn có thể tìm được bảo tàng.
- Anh nói chuyện trước sau thật mâu thuẫn, vừa mới nói bảo tàng cung điện ở dưới chiếc chuông, hiện tại lại bảo là dưới chuông không có bảo tàng, đây là ý gì?
Bùi Quân Thu lập tức cảm thấy có chút hồ đồ.
- Ha ha, ý của anh là nói vị trí nguyên lai bên dưới chuông có thể là có một cung điện ngầm đấy, nhưng em phải biết rằng vị trí chiếc chuông hiện tại vốn không phải là vị trí ngày trước của nó.
Diệp Khai giải thích:
- Nếu hiện tại dùng vị trí của chuông để tầm bảo, khẳng định chẳng khác gì mò trăng đáy nước, tìm không ra manh mối.
- Ah, anh vừa nói như vậy thì em hiểu rồi…
Bùi Quân Thu gật đầu, rốt cục hiểu rõ ý tứ của Diệp Khai.
Nhưng sau đó nàng nghĩ lại, cảm thấy Diệp Khai còn có lời gì chưa nói ra, vì vậy liền truy vấn:
- Nếu như anh đã dự đoán được sẽ có người đến trộm chuông, như vậy anh khẳng định đã biết rõ thân phận của đối phương rồi đi?
Bùi Quân Thu suy nghĩ thật nhanh, nếu Diệp Khai không nắm giữ được manh mối nhất định hắn căn bản không cách nào đưa ra kết luận sẽ có người đến Đông Sơn Tự trộm bảo tàng.
- Ha ha, thông minh!
Diệp Khai nghe xong gật đầu mỉm cười nói.
- Có phải…là đám người Hong Kong kia không?
Bùi Quân Thu tự mình suy nghĩ một lút thì có chút dấu vết.
- Ha ha, có khả năng!
Diệp Khai cười cười, không khẳng định cũng không chối bỏ.
Bùi Quân Thu chứng kiến biểu tình trên mặt Diệp Khai, lúc này trên cơ bản đã có thể đem trọn việc này xác định ra, rất hiển nhiên người Hong Kong tới Đông Sơn nói muốn trùng kiến Đông Sơn Tự không phải là không có mục đích, một mặt bởi vì ngành du lịch Đông Sơn Tự đáng giá đầu tư, một phương diện khác là muốn lợi dụng cơ hội này đến trộm bảo tàng.
Đông Sơn Tự chiếm diện tích khá lớn, nếu không thể gióng trống khua chiêng tiến hành đào móc căn bản không khả năng tìm được bảo tàng, cho nên bọn hắn đầu tiên phải đem hạng mục này nắm bắt tới tay mới có thể tiến hành chuyện này.
Tuy Diệp Khai không hiểu rõ vì sao Cù Hữu Nghĩa sốt ruột với hạng mục này, nhưng hắn cũng không phải kẻ hồ đồ, vì vậy đã mời Bùi Quân Thu tham gia hạng mục tạo thành cách cục cạnh tranh.
Bởi như vậy Cù Hữu Nghĩa không xác định được mình có khả năng lấy được hạng mục trùng kiến Đông Sơn Tự, dĩ nhiên đã ngồi không yên, bởi vì hắn thông qua đủ loại con đường tìm hiểu được quan hệ tốt đẹp giữa Bùi Quân Thu cùng Diệp Khai, hơn nữa tài chính của nàng sung túc, thoạt nhìn trong hạng mục lần này hắn không lấy được chỗ tốt.
Điều này ngược thành vấn đề, chỉ là có một điều trọng yếu nhất nếu như không lấy được hạng mục tới tay thì không cách nào đại quy mô tầm bảo, cho nên hắn trở nên sốt ruột.
Nhưng thật hiển nhiên Cù Hữu Nghĩa cũng có chút hiểu biết về bảo tàng Đông Sơn Tự, bằng không hắn cũng không trực tiếp tìm tới chiếc chuông lớn, cũng không khả năng an bài nhân thủ qua bên kia tìm kiếm.
- Về tình huống của Cù Hữu Nghĩa anh đã phái người điều tra qua, người này quật khởi thật nhanh chóng, hơn nữa còn dính líu xã hội đen…
Diệp Khai nói với Bùi Quân Thu.
- Thương nhân Hong Kong chỉ cần làm được tới trình độ nhất định, hoặc nhiều hoặc ít đều có một vài vấn đề, dính líu xã hội đen cũng không có chuyện gì lớn…
Bùi Quân Thu đối với thương nhân Hong Kong cũng khá hiểu rõ, nghe xong lời nói của Diệp Khai chỉ cho rằng hắn chuyện bé xé ra to.
- Không sai, nhưng anh thăm dò được Cù Hữu Nghĩa làm giàu là nhờ buôn lậu văn vật!
Diệp Khai thấy Bùi Quân Thu không cho là đúng, liền tiết lộ thêm chút tin tức.
Kỳ thật từ niên đại 70 tới niên đại 90, thương nhân Hong Kong giao thiệp với bản án buôn lậu văn vật nội địa rất nhiều, ở thời kỳ này trong nước mới mở cửa không lâu, có nhiều khía cạnh thật không có kinh nghiệm, cũng không có thủ đoạn liên hệ quốc tế, cho nên địa phương không quy phạm xuất hiện rất nhiều.
Trong thời kỳ này, thương nhân đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu mua đồ cổ không ít, bọn họ xâm nhập nông thôn, đi khắp thành thị, sưu tầm những kiện văn vật cùng đồ cổ có giá trị, sau đó thông qua đủ loại thủ đoạn lấy tới tay.
Trong đó có rất nhiều văn vật quý trọng tại đại lục mua bán không đáng giá tiền, cho nên bọn hắn động đầu óc buôn lậu văn vật, bắt đầu cùng người Hong Kong hợp tác, lợi dụng con đường này đem văn vật đồ cổ buôn ra ngoài, hoặc tiến hành đấu giá.
Lúc ấy trong nước còn xảy ra vài đại bản án về việc trộm mộ văn vật, có vụ án kim ngạch vượt qua mấy tỷ đồng, có thể nói nhìn thấy mà giật mình, thậm chí còn có phần tử buôn lậu văn vật hung hăng ngang ngược trộm cắp cả di tích lịch sử văn hóa, đào móc khắp nơi.
Cù Hữu Nghĩa làm giàu cũng nhờ vào buôn lậu văn vật.
Bất quá thủ pháp thao tác của Cù Hữu Nghĩa càng thêm ẩn mật một ít, hắn làm việc không liều lĩnh như vậy, đồng thời cũng kiêm cả sản nghiệp chính quy, làm một ít hạng mục đầu tư tại địa phương, cho nên không nhiều người chú ý tới hắn.
Nếu như không phải Diệp Khai có ý thức đi điều tra hắn, thật sự cũng không biết vị Cù chủ tịch kia kỳ thật là một cao thủ buôn lậu văn vật, là người trong nghề trộm bảo tàng.
- Anh làm việc thật đúng là đủ cẩn thận, nếu là người bình thường có ai đi nghĩ nhiều như vậy? Chỉ thấy có đầu tư rơi xuống, chính mình lại có chiến tích, đã bị mê hoặc không biết đông tây nam bắc rồi!
Bùi Quân Thu nghe xong có chút cảm khái nói.
- Ha ha, là chủ tịch thành phố, anh khẳng định phải phụ trách đối với việc mình mời đầu tư tới…
Diệp Khai tỏ vẻ:
- Nếu như anh đưa tới nhà đầu tư lại là đạo tặc, như vậy thật quá khôi hài rồi, chuyện này bảo anh còn mặt mũi nào mà tồn tại? Hiểu rõ tình huống nhà đầu tư là điều kiện tiên quyết, nếu như danh tiếng không tốt, cho dù nhìn thấy được chỗ tốt ngắn hạn cũng phải cần thận trọng cân nhắc.
- Anh nói rất có đạo lý!
Bùi Quân Thu nghe xong gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Vậy bây giờ phải làm sao đây? Chờ bọn hắn đến đào bảo?
Bùi Quân Thu hỏi, nhưng nàng lại biểu thị nỗi nghi kỵ của mình:
- Làm như vậy có phải có chút quá bị động rồi hay không? Anh không biết bọn hắn có quan hệ gì với Cù Hữu Nghĩa hay không, nếu không bắt bọn hắn thì không cách nào nghiệm chứng suy đoán của anh, nhưng nếu như bắt bọn hắn có lẽ sẽ đánh rắn động cỏ.
- Em nói đúng, đây thật sự là một vấn đề!
Diệp Khai không hề phủ nhận.
Hiện tại cho dù người của Cù Hữu Nghĩa đào loạn trên di chỉ Đông Sơn Tự nhưng trước khi đào được bảo tàng thì cũng không thể nói là bọn hắn tới đào bảo, dù sao bắt tặc phải có chứng cớ, không có bằng chứng rõ ràng cũng không phán được tội bọn hắn.
Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là nếu như bọn hắn chỉ đào móc dưới chiếc chuông lớn thì căn bản tìm không ra cung điện ngầm bên dưới, tự nhiên chuyện trộm bảo cũng không cần nói tới.
- Kỳ thật biện pháp tốt nhất là để cho bọn hắn biết rõ vị trí chuẩn xác của cung điện dưới đất, sau đó ngồi đợi bọn hắn đến đào bảo, đợi sau khi đào ra một bộ phận thì một mẻ hốt gọn, như vậy là tác pháp ổn thỏa nhất!
Bùi Quân Thu nghĩ nghĩ nói ra:
- Chỉ là cung điện ngầm rốt cục nằm tại đâu?
- Vị trí của cung điện dưới đất xác thực không dễ xác định, anh đã đọc qua tư liệu không có ghi chép lại chuyện này…
Nhắc tới việc đó, Diệp Khai cũng không có cách nào.
Tuy hắn đã tìm đọc tư liệu nhưng không có đề cập tới, tuy hắn cũng muốn tìm vị trí trước kia đặt chuông để xác nhận cửa cung nhưng tài liệu cũng không nói tới vị trí đặt chuông ngày trước, thật sự không có cách nào tìm được.
- Chuyện này thật đúng là phức tạp…
Nghĩ tới vấn đề này, Bùi Quân Thu không khỏi nhíu mày, nàng dùng tay nâng cằm lên, có chút xuất thần nói:
- Đông Sơn Tự lớn như vậy, muốn xác định cung điện nằm chỗ nào thật là chuyện phiền toái đấy.
- Hoặc là cũng có biện pháp…
Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ tới ông lão trên núi hôm nay, với tuổi của ông lão có lẽ có thể nhớ được trước kia chiếc chuông được đặt tại đâu đi?
Nếu như có thể xác nhận điểm này, sự tình dễ làm hơn nhiều!