Quan Môn

Chương 964: Điều kiện trao đổi





Điền Thanh đi theo sau lưng Mộc Uyển Dung, có chút tò mò nhìn Diệp Khai, trong lòng tự nhủ vị Diệp chủ tịch đúng là nhân tài toàn năng, tựa hồ không có việc gì làm ngã được hắn.
Trời thật nóng, các nữ nhân mới hoạt động một lát đã mồ hôi đầm đìa, không bao lâu đã không muốn nhúc nhích, ngồi bên dưới tán dù nói chuyện.
- Mộc bí thư, tôi muốn thay thư ký!
Giang Hiểu Mai bỗng nhiên nói với Mộc Uyển Dung.
- Ah? Bên văn phòng thành ủy an bài thư ký không hợp tâm ý sao?
Mộc Uyển Dung có chút tò mò hỏi thăm.
Khó trách khi Giang Hiểu Mai đi tới không cho thư ký đi theo, thoạt nhìn là không hài lòng với thư ký mới.
- Trước kia khi làm việc trong Đoàn trung ương thư ký của tôi dùng rất thuận tay, lần này đi tới vội vàng nên chưa kịp điều động đi theo.
Giang Hiểu Mai giải thích:
- Không nghĩ tới động tác bên văn phòng thành ủy nhanh như vậy, vừa đến liền trực tiếp an bài thư ký cho tôi rồi!
- Loại chuyện này cũng dễ xử lý thôi.
Mộc Uyển Dung thật có kinh nghiệm, trực tiếp nói ra:
- Dù sao cô không thể chỉ có một thư ký, chức thư ký chuyên trách thì nhường lại được rồi, hiện tại có thể điều qua làm thư ký sinh hoạt hoặc làm công tác khác là được mà.
- Tốt, cứ làm như thế đi!
Giang Hiểu Mai nghe xong cảm thấy lời nói của Mộc Uyển Dung rất có đạo lý, lập tức liền gật đầu đồng ý.
- Điền thư ký, cô nhớ rõ nói một tiếng với bên chủ nhiệm, để cho hắn xử lý chuyện này.
Mộc Uyển Dung quay đầu nói với Điền Thanh.
- Dạ, tôi nhớ kỹ rồi!
Điền Thanh gật nhẹ đầu lập tức đáp ứng.
Giang Hiểu Mai nghe được cười cảm tạ.
Nhưng còn chưa qua vài phút Giang Hiểu Mai lại nhắc tới một chuyện khác:
- Mộc bí thư, hiện tại trong hội thường ủy tuy nói là mười một vị ủy viên, nhưng thư ký trưởng Tôn Kế Hải đi thủ đô, chỉ còn lại mười vị, số người như vậy vẫn có chút vấn đề.
Mộc Uyển Dung gật nhẹ đầu, nàng cũng biết chuyện này xác thực có chút vấn đề, không hợp quy củ.
Chỉ là trong nội tâm Diệp Khai rốt cục nghĩ như thế nào nàng hiện tại còn chưa biết rõ ràng, cũng không có thời gian cẩn thận hỏi thăm, cho nên nàng chỉ có thể biểu lộ vẻ trầm mặc, việc này muốn áp ra sau này hãy nói.
- Việc này sau hãy nói, hoạt động liên hoan của quân phân khu đã bắt đầu rồi!
Mộc Uyển Dung nói với Giang Hiểu Mai.
Giang Hiểu Mai gật nhẹ đầu, trong nội tâm lại có chút không hài lòng, nhìn ra được Mộc Uyển Dung đang muốn kéo dài việc này, hoặc là nói trong nội tâm nàng có chút cân nhắc khác.
Đáng tiếc Mộc Uyển Dung mới là bí thư thành ủy, tuy đều là cán bộ cấp chính sảnh nhưng bí thư thành ủy mới là người đứng đầu, nàng chỉ là một phó chủ tịch thường vụ cũng chỉ có thể tôn trọng quyết định của Mộc Uyển Dung.
Quả nhiên hoạt động liên hoan của quân phân khu đã bắt đầu, những vị lãnh đạo đều ngồi vào chỗ của mình xem tiết mục.
Mộc Uyển Dung ngồi cùng một chỗ với Diệp Khai, vừa lúc hơi tách khỏi những người khác một khoảng cách.
Thừa cơ hội này chung quanh lại có tạp âm quấy nhiễu, không cần lo lắng có người sẽ nghe được bọn họ nói chuyện, Mộc Uyển Dung liền nói với Diệp Khai:
- Chuyện nhân số thường ủy, anh nghĩ nên làm sao bây giờ?
- Không cần lo lắng, sẽ điều một cán bộ từ bên Minh Châu tới, đảm nhiệm chức phó chủ tịch thành phố kiêm ủy viên thường ủy, sau đó trong tỉnh sẽ đưa xuống một bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc nhập thường ủy, đem nhân số thường ủy mở rộng tới mười ba người. Về phần Tôn Kế Hải cho người thay thế hắn là được rồi, ở thủ đô hoặc là tỉnh thành cho hắn một vị trí cấp chính sảnh dưỡng lão là được.
Diệp Khai nhỏ giọng đáp.
Nói thật lòng, hiện tại Diệp Khai chỉ muốn một cước đá văng Tôn Kế Hải, chỉ cấp hắn một chức quan nhàn tản phó sảnh, cũng có thể đuổi ahwns, chỉ là cân nhắc tâm lý nhóm cán bộ Đông Sơn sẽ sinh ra cảm xúc mâu thuẫn, vì vậy phải an bài như thế.
- Bên Minh Châu sẽ phái một phó chủ tịch thành phố kiêm ủy viên thường ủy?
Mộc Uyển Dung nghe xong có chút kinh ngạc, nàng không hiểu vì sao Diệp Khai phải làm như vậy.
Mặc dù nói thành phố Minh Châu là do Diệp Tử Bình chủ trì, phái xuống một người nhất định là nhân mã Diệp hệ, đối với Diệp Khai sẽ có lợi, nhưng nhân mã của Diệp gia có nhiều loại, chưa chắc cần điều động từ bên Minh Châu, Diệp Tử Bình cũng cần có cán bộ có năng lực tốt trợ giúp đó thôi.
- Phải, vừa lên cấp cán bộ phó sảnh, là con trai của phó thủ trưởng Quân ủy Điền Hành Kiện tên Điền Nhất Dân, hơn ba mươi tuổi, lớn hơn em vài tuổi.
Diệp Khai hồi đáp.
- Ah, vậy hắn hẳn không phải là người của Diệp gia đi?
Mộc Uyển Dung nghĩ nghĩ, cảm thấy Điền Nhất Dân không thể nào là người của Diệp gia.
Dù sao một đại chính hào môn có lợi hại cỡ nào cũng không có khả năng chiếm được hai vị trí phó thủ trưởng trong Quân ủy, nếu làm như vậy thật sự là quá mức nghịch thiên, sẽ không ai đồng ý.
Trên thực tế vào lúc này Diệp gia cũng đã bị người kín đáo phê bình, chỉ là người ta xác thực có năng lực, tư lịch đầy đủ, hơn nữa còn chiếm cứ địa vị có lợi, tạo thành ưu thế thực tế, người khác nhìn thấy chỉ có thể hâm mộ ghen ghét mà thôi, không có lý do gì đuổi người ta đi ra.
Muốn lui ra tới không phải không được, nhưng phải trao đổi điều kiện, sẽ rất khó tiếp nhận.
Cho nên hiện tại chư vị cao tầng cũng chỉ có thể chờ thêm chừng năm năm sau, khi tới nhiệm kỳ mới thì mới có thể tính toán tiếp.
Lúc này lại không động đậy được tới Diệp gia.
- Lão Điền đương nhiên không thể nào là người của chúng ta rồi, muốn chiếu ứng cũng phải do đồng chí Giang Thành ra mặt.
Diệp Khai hồi đáp:
- Nhưng mặt mũi của lão Điền lại mỏng, không muốn chỉ vì một chút chuyện như vậy mà phải đi tìm người thu xếp, chỉ là một phó sảnh nếu cần tới mặt mũi của hắn đi vận tác vậy thật quá buồn nôn người, cho nên anh với hắn chỉ trao đổi điều kiện mà thôi.
- Ah, thì ra là thế!
Mộc Uyển Dung suy nghĩ một chút, giờ mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Điền Nhất Dân tuy là con trai của Điền Hành Kiện, nhưng Điền Hành Kiện lại mới thượng vị không lâu, vị trí phó thủ trưởng Quân ủy còn chưa ngồi được vững vàng, tự nhiên không khả năng vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà phải tự mình ra mặt, huống hồ công tác giữa quân đội cùng địa phương có khác nhau rất lớn, song phương tiếp xúc cũng không giống nhau, rất nhiều người đều không hiểu rõ chi tiết về Điền Nhất Dân.
Huống hồ cán bộ bên Minh Châu, nhất là cán bộ cấp phó sảnh như thế nào cũng phải được Diệp Tử Bình gật đầu mới được, nói tới nói lui không thể tùy tiện bước qua cửa ải của Diệp gia.
Thay vì hắn phải đi xin người khác ra mặt, còn không bằng trao đổi điều kiện với Diệp gia thì thuận tiện hơn một ít.
- Hi vọng loại công tử ca này đi tới Đông Sơn sẽ không khó đối phó đi.
Mộc Uyển Dung đối với dạng công tử như vậy tương đối mâu thuẫn, bởi vì năng lực kiến thiết của bọn họ chưa hẳn xuất chúng, nhưng lực lượng phá hỏng thì luôn thật lớn.
- Anh nghĩ sẽ không đến mức đâu.
Diệp Khai cười nói:
- Tính tình lão Điền không tệ, gia giáo cũng sẽ không đến nỗi kém!
Về tình huống của Điền Nhất Dân, Diệp Khai đã sớm cho người tìm hiểu rõ ràng, tự nhiên hiểu được hắn là dạng người gì, Điền Nhất Dân cũng tương tự như lão Điền, đều là nhân vật tương đối thâm trầm, năng lực vẫn có, nhưng không thích xuất đầu lộ diện khoe khoang chính mình, nếu dùng được tốt là một trợ lực không tệ.
Huống hồ đưa Điền Nhất Dân tới là ý tứ của lão đầu Điền Hành Kiện, bên trong còn có ý tứ cho Diệp Khai chiếu cố hắn, cũng tỷ như vừa đến liền cho hắn tiến vào hội thường ủy, đây rõ ràng là một chiếu cố khá lớn.
Phó chủ tịch thành phố tiến nhập thường ủy, so sánh với phó chủ tịch phi thường ủy có chênh lệch thật lớn.
Nhiều khi loại chênh lệch này không phải sử dụng thời gian liền có thể đền bù.
Cho nên từ phương diện này mà nói tuy là trao đổi điều kiện, lão Điền vẫn phải nhận nhân tình của Diệp Khai, dù sao Diệp Khai làm được đã vượt hẳn điều kiện từng đáp ứng với hắn.
Căn cứ vào loại lý do này, Diệp Khai tin tưởng khi Điền Nhất Dân đi qua, sẽ không bướng bỉnh khó trị, trừ phi hắn không muốn ở lại Đông Sơn, tuy Diệp Khai từng đáp ứng Điền Hành Kiện chiếu cố cho hắn, nhưng nếu hắn không chịu phối hợp thì Diệp Khai cũng có đầy đủ lý do đem người tống xuất.
Hai người xì xào bàn tán làm Giang Hiểu Mai có chút tò mò.
Mặc dù nói nàng ngồi cách hai người không xa, nhưng bởi thanh âm tại hiện trường thật quá lớn, cho nên nàng không nghe được hai người kia đang nói chuyện gì.
Chỉ là Giang Hiểu Mai nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hai người, phảng phất như có chuyện gì tốt, trong lòng không khỏi thầm mắng gian phu dâm phụ.
Giang Hiểu Mai cũng không biết trước kia quan hệ giữa Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung tại Long Thành ra sao, nhưng theo trực giác của một nữ nhân mà xem nàng cảm thấy giữa hai người khẳng định phải có gian tình, bằng không mà nói sẽ không có biểu tình như thế.
Nhất là thời điểm Mộc Uyển Dung nhìn Diệp Khai, trong ánh mắt mơ hồ có thể nhỏ ra nước, rõ ràng là bộc phát xuân tình thôi, chỉ cần là một nữ nhân từng nói qua yêu đương đều có thể nhìn ra được.
Kỳ thật chú ý tới việc Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai trò chuyện cũng có không ít người, đại bộ phận không để ý nhiều, bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố biểu hiện thân mật một chút trong những hoạt động thế này cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất có thể biểu hiện ra được hai vị lãnh đạo đảng chính đều thân mật đoàn kết mà thôi.
Cũng có thể xem như lãnh đạo thành phố Đông Sơn biểu hiện ủng hộ hữu lực đối với quân phân khu, đối với việc này đương nhiên là Quách Toàn Nghĩa phi thường cao hứng, hắn thỉnh thoảng còn chỉ huy trợ lý chụp ảnh cho các vị lãnh đạo, tương lai có thể đặt ở phòng tuyên truyền xem như làm triển lãm.
Đợi khi nhóm nữ binh tập thể biểu diễn, tinh thần nhóm nam nhân lập tức khởi lên, mà ngay cả Diệp Khai đang trò chuyện với Mộc Uyển Dung thỉnh thoảng cũng đưa mắt nhìn lên sân khấu, hiển nhiên mọi người đối với các nữ binh xinh đẹp đều cảm thấy hứng thú.
- Sắc lang!
Giang Hiểu Mai nhìn thấy cảnh tượng kia nhịn không được thầm hừ một tiếng.
Lại nhìn qua Mộc Uyển Dung, Giang Hiểu Mai liền phát hiện nàng liên tiếp nhìn qua Diệp Khai, trong mắt mang theo một ít oán niệm, lộ ra thần sắc u oán đều có thể nhìn thấy được.
- Hai người kia quả nhiên là có gian tình!
Lần này Giang Hiểu Mai càng có thể xác định phán đoán của mình là đúng, nàng vô cùng tin tưởng với ánh mắt của mình.
Nghĩ tới mình có khả năng đối mặt với sự liên áp của Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai, trong nội tâm Giang Hiểu Mai thật có chút buồn bực, vốn cho rằng sau khi mình đến Đông Sơn có thể khai mở một cục diện mới, bây giờ nhìn lại, thật khó ah!