Quan Môn

Chương 956: Chủ tịch huyện Phương Thạch





- Hiện tại đi gặp Mộc bí thư một chút, nói chuyện giao tiếp công việc.
Diệp Khai nhận lễ vật của Từ Chỉ Đồng, bỏ vào trong túi, sau đó nói với Điền Thanh.
Về vấn đề an bài công tác của Điền Thanh, Diệp Khai đã nói xong với Mộc Uyển Dung, lúc này không còn điều gì nghi vấn.
Điền Thanh đối với việc an bài này kỳ thật không có tâm lý bài xích.
Bởi vì nàng thật rõ ràng Diệp Khai lựa chọn nàng làm thư ký cho Mộc Uyển Dung xem như là một cách bảo hộ đối với nàng, dù sao nữ nhân ở trên quan trường không có chút ít nền tảng thật sự dễ dàng bị người khi dễ.
Là thư ký của bí thư thành ủy, về sau ở trong thành phố Đông Sơn Điền Thanh cũng được xem như nhân vật có tiếng, sẽ không còn người nào dám bất kính đối với nàng, hơn nữa nàng thông qua kinh nghiệm nhậm chức có thể trở thành đội ngũ dòng chính của Mộc Uyển Dung, sau này không gian bay lên đã được hoàn toàn mở ra.
Chỉ cần năng lực của nàng đầy đủ, tư lịch cũng đủ, như vậy ngày sau đi lên vị trí cao hơn cũng là chuyện đương nhiên.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
- Lãnh đạo…
Thư ký Đường Mộc đang tán gẫu với Cam Tĩnh bên ngoài, thấy Diệp Khai đi ra liền chạy tới đón chào.
- Đi thôi, đến đơn vị!
Diệp Khai gật đầu ý bảo.
Cân nhắc tới vấn đề an bài công tác cho Điền Thanh kỳ thật cũng không khó khăn.
Mấu chốt vấn đề là chỉ vì muốn đem chủ nhiệm văn phòng Tôn Kế Hải sung quân tới thủ đô mà thôi, đợi sau khi tình huống trong Đông Sơn ổn định lại, sau đó sẽ quyết định vấn đề an trí cho Tôn Kế Hải.
Đến lúc đó đoán chừng Tôn Kế Hải chỉ có thể rời khỏi hoặc là đến chính hiệp hay hội đồng đại biểu nhân dân ngồi một chức không lý tưởng gì nữa rồi, như vậy chủ nhiệm văn phòng thành ủy mới từ giờ trở đi cũng nên cẩn thận bồi dưỡng.
Diệp Khai nhìn nhìn Điền Thanh, mặc dù nói với cấp bậc hiện tại của Điền Thanh có thể trực tiếp đảm nhận phó thư ký trưởng thành ủy, nhưng làm như vậy vẫn có chút gây chú ý tới mắt người khác, dù sao Đoàn thanh niên vẫn luôn bị xem là đơn vị yếu nhược.
Hiện tại trước tiên cho nàng đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy, qua một thời gian là danh hiệu phó thư ký trưởng, đợi sau khi Tôn Kế Hải hoàn thành sứ mạng tại thủ đô, sau khi trở về sẽ nghĩ tới việc thay thế thư ký trưởng thành ủy.
Đến thời điểm đó đoán chừng tính tình của Tôn Kế Hải cũng đã bị mài bình, trực tiếp đá hắn văng ra cũng sẽ không nhấc lên sóng gió.
Đương nhiên mặc dù là như thế nhưng Điền Thanh muốn làm thư ký trưởng thành ủy cũng thật khó, đó là bước lên phó sảnh có chút quá nhanh, phải có chiến tích vững chắc mới xong.
Diệp Khai ngồi với Mộc Uyển Dung vài phút đã rời đi.
Mặc dù nói quan hệ giữa hai người xác thực không tầm thường, nhưng nếu để cán bộ Đông Sơn hay biết đoán chừng là sẽ có sóng gió.
Diệp Khai quay về tới văn phòng chủ tịch, bắt đầu xem xét trình tự an bài công việc hôm nay.
- Hôm nay không có việc gì lớn, nhưng lãnh đạo huyện Phương Thạch muốn tới báo cáo công tác, lãnh đạo có thời gian tiếp kiến bọn họ không?
Thư ký Đường Mộc hỏi.
- Người của huyện Phương Thạch? Cụ thể là chuyện gì?
Diệp Khai thuận miệng hỏi.
- Là phương diện gieo trồng cây đào mật, khả năng còn có chút việc khác.
Đường Mộc hồi đáp.
- Vậy được, để cho họ tới đi, dù sao cũng đang nhàn rỗi.
Diệp Khai cũng không suy nghĩ liền đồng ý.
Không bao lâu, chủ tịch huyện Phương Thạch Điền Lực Bình đã tới.
- Chào Diệp chủ tịch, tôi là Điền Lực Bình của huyện Phương Thạch!
Sau khi Điền Lực Bình đi vào lập tức cung kính chào hỏi.
- Điền chủ tịch ngồi xuống nói chuyện đi, tiểu Đường, châm trà cho Điền chủ tịch!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, mời hắn ngồi xuống, sau đó lại hỏi:
- Lần này Điền chủ tịch đến có chuyện gì không?
Đường Mộc lập tức ra ngoài pha trà, trong phòng đã có nước sôi nên thật thuận tiện, hai phút đã bưng trà lên.
- Diệp chủ tịch, lần này tôi tới là vì chuyện căn cứ gieo trồng cây đào mật của huyện.
Điền Lực Bình cung kính đáp.
Năm nay Điền Lực Bình khoảng bốn mươi tuổi, xem như là cán bộ cấp huyện phòng trẻ trung khỏe mạnh, trên thực tế ngoại trừ những người ngồi phi cơ trực thăng lên chức như Diệp Khai, bình thường bốn mươi tuổi lên tới cấp huyện phòng đều rất khó được.
Diệp Khai nhìn hắn, gật đầu cho hắn nói tiếp.
Gần đây huyện Phương Thạch có rất nhiều chuyện phiền toái, bởi vì sự tình mở rộng gieo trồng cây đào mật, chủ tịch huyện Điền Lực Bình hạ không ít công phu, trên thực tế vị chủ tịch huyện này rất có ý nghĩ, cũng là một đồng chí rất có nhiệt tình.
Nếu không như thế cũng không đến nỗi đắc tội người khác, bị người xúi giục vây công, mà một ít thế lực bảo thủ trong huyện lại bất mãn hắn, cho nên khi Đặng Kim Hữu đi xuống giải quyết đã nhìn ra được cục trưởng Cục cảnh sát Hầu Tiểu Sơn làm việc bất lực, khiến lãnh đạo huyện ủy lâm vào trong nguy hiểm, có hiềm nghi dung túng kẻ nháo sự, vì vậy mới đề nghị tạm thời cách chức hắn.
- Quặng mỏ trong huyện Phương Thạch tương đối ít, nhưng xí nghiệp gia công lại khá nhiều, nhân khẩu nông thôn thật đông mà vùng núi cũng không ít, theo địa vực nhìn lại thì diện tích khá lớn. Nhưng theo diện tích thích hợp canh tác mà xem huyện Phương Thạch không hề chiếm ưu thế.
Điền Lực Bình nói với Diệp Khai:
- Vì phát triển nghề phụ đề cao thu nhập, gần đây trong huyện đang cân nhắc tiến cử kỹ thuật gieo trồng cây đào mật, đại diện tích trồng trọt trong huyện. Bởi vì giá cả khá có lợi nhuận, một khi đã có sẵn mô hình gieo trồng thành công, hàng năm có thể sản sinh ra hiệu quả phi thường khả quan, có thể mang tới thu nhập xa xỉ trong toàn bộ huyện.
Diệp Khai gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, là một huyện vùng núi có thể tìm được một hạng mục tốt như vậy nhất định là phi thường khó được, bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện Phương Thạch ở trong phương diện này làm việc rất tốt, từ kỹ thuật gieo trồng đến lựa chọn cây ươm, địa vực gieo trồng đến cán bộ chỉ đạo đều đã đầu nhập thật nhiều nhân lực vật lực lẫn tài nguyên.
Ở thời điểm trước kia Diệp Khai chỉ nghe người khác thuật lại, lần này nghe chính miệng Điền Lực Bình giới thiệu tình huống gieo trồng căn cứ cây đào mật huyện Phương Thạch càng thêm hiểu rõ về tình hình của bọn họ.
- Nói ra những khó khăn của huyện đi, tôi tin tưởng Điền chủ tịch tới tìm tôi khẳng định không chỉ vì nói những lời dễ nghe thế này mà thôi.
Diệp Khai rất hiểu biết, trực tiếp nói với Điền Lực Bình.
Điền Lực Bình nghe xong thoáng ngẩn ngơ, không nghĩ tới chủ tịch thành phố trẻ tuổi khéo hiểu lòng người như vậy, trực tiếp hỏi thăm khó khăn của huyện ở nơi nào, đối với một vị cán bộ lãnh đạo mà nói có được khả năng quan tâm cấp dưới như vậy thật sự là khó được vô cùng.
Nếu thay đổi là người khác, khẳng định sẽ hừ hừ ha ha qua loa cho qua, sẽ không trực tiếp biểu lộ thái độ trong vấn đề mấu chốt thế này đi?
- Diệp chủ tịch, kỳ thật phương diện tài chính chúng tôi có thể giải quyết, sự tình khác đều liên hệ gần xong xuôi…
Điền Lực Bình nhìn Diệp Khai, có chút cẩn thận nói ra:
- Chỉ là có chút lực cản nếu như không thể kịp thời tiêu trừ sẽ tạo thành uy hiếp khá lớn cho căn cứ gieo trồng cây đào mật của huyện Phương Thạch đấy!
- Ah?
Diệp Khai nghe xong, trong lòng khẽ động:
- Anh cẩn thận nói ra nghe một chút!