Diệp Khai từ trong Đế Hào đi ra, Lâm Tư Vũ lòng đầy lo sợ theo sát sau lưng hắn.
Chuyện xảy ra đêm nay thật sự có chút không thể tưởng tượng, nói ra người khác sẽ không tin, Lâm Tư Vũ chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ làm ra loại chuyện như vậy, nhớ tới liền thấy xấu hổ vô cùng.
Mặc dù nói đêm nay xem như giúp người làm niềm vui, nhưng phương pháp xác thực là có chút làm cho người khó có thể tiếp nhận.
Nói thật ra nếu như không phải do Diệp Khai phân phó nàng làm như thế, có đánh chết Lâm Tư Vũ cũng sẽ không đồng ý.
Diệp Khai chậm rãi đi phía trước, chân mày cau lại tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, Lâm Tư Vũ đi theo phía sau không hề phát ra chút thanh âm.
Là nghệ sĩ của công ty giải trí Hoan Nhan, Lâm Tư Vũ xem như khá may mắn, bởi vì lão bản Diệp đại thiếu tuy cũng không phải người tốt, lại ưa thích quy tắc ngầm với nữ nghệ sĩ, nhưng chưa bao giờ sử dụng thủ đoạn bắt buộc, bình thường chỉ dùng lợi ích dụ dỗ là đa số, cho nên tuy có khá nhiều mập mờ với các nữ nghệ sĩ nhưng thực sự không hề gây ra tai tiếng gì quá lớn.
Dù sao nữ nghệ sĩ muốn hỗn trong ngành giải trí khả năng thừa nhận tâm lý bền bỉ hơn người bình thường rất nhiều, nếu đã tiến vào vòng luẩn quẩn này đã sớm làm ra quyết định, tuy không bài trừ vẫn có người giữ được mình trong sạch nhưng nhiều nhất vẫn là người muốn nổi danh bất chấp tất cả, có thể được lão bản tiềm quy tắc bản thân cũng xem như là một cách thể hiện được thực lực của mình.
Đối với thân phận của Diệp Khai, Diệp đại thiếu cũng nói thật rõ ràng, hắn là em trai của Diệp đại thiếu, hơn nữa Diệp đại thiếu đã nói qua với Lâm Tư Vũ, chỉ cần hầu hạ Diệp Khai cho tốt, bất cứ chuyện gì khác cũng không cần lo lắng, không cần lo sợ bị công ty bán đứng mà phải đi ứng phó những đại nhân vật khác, đồng thời sự nghiệp diễn nghệ tự nhiên cũng sẽ được Diệp đại thiếu toàn lực ủng hộ.
Chỉ có điều Lâm Tư Vũ vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý để Diệp Khai tiềm quy tắc, nếu không lần đầu tiên sẽ không xảy ra chuyện thất hẹn, kết quả âm sai dương thác tiện nghi cho Chung Ly Dư, chẳng những giúp nàng có thể hóa giải được nguy cơ của gia tộc, đồng thời còn trở thành nữ nhân thứ nhất của Diệp Khai, tuy trên danh phận có chút thiệt thòi thế nhưng đem ra so sánh với thứ đạt được vẫn là rất tốt.
Hôm nay tới đây Lâm Tư Vũ vẫn chưa có ý định quăng mình vào vòng tay của Diệp Khai, nàng chỉ có ý định ứng phó một chút, nhiều lắm thì cùng hắn uống vài ly rượu hoặc là ôm ôm ấp ấp một chút cũng nhẫn nhịn, bị hắn sỗ sàng vẫn có thể tiếp nhận, nhưng nếu còn muốn có quan hệ sâu hơn thì Lâm Tư Vũ vẫn không khả năng đáp ứng.
Nhưng không ngờ tới lại đúng dịp, hôm nay phát sinh ra loại chuyện như vậy đoán chừng hắn cũng không có tâm tư khởi lên ý nghĩ gì đó với nàng đi? Lâm Tư Vũ nhìn sau lưng Diệp Khai, trong lòng không ngừng nghĩ ngợi.
Đột nhiên nàng cảm giác mình va chạm trúng vách tường, thiếu chút nữa Lâm Tư Vũ đã bị vấp té ngã.
-Sao cô đi đường không cẩn thận vậy?
Diệp Khai nhìn lại, Lâm Tư Vũ đang ôm lấy ngực cau mày, hiển nhiên bị đụng không nhẹ.
-Tôi làm sao biết được anh đột nhiên ngừng lại…
Lâm Tư Vũ bị đụng đau, đang dùng tay xoa xoa, nghe vậy có chút tức giận nói.
Diệp Khai nhìn nhìn Lâm Tư Vũ, lúc này hắn mới có cơ hội tường tận quan sát một chút cô gái mà Diệp Kiến Hoan đã khoa trương khen ngợi nhiều lần.
Vẻ đẹp của Lâm Tư Vũ thiên về kiều mỵ, chân mày cong cong, nhu mà không loạn, trong da thịt lộ ra sức sống của thiếu nữ thanh xuân, có vẻ sáng bóng nhưng không yêu mị, xem ra thuộc về dạng thiếu nữ còn chưa va chạm việc đời.
Nhưng nhắc tới cũng không lạ, Diệp Kiến Hoan lão luyện tình trường, chọn lựa nữ nhân cho Diệp Khai tự nhiên không thể nào là hoa tàn bại liễu, đây cũng chính vì cảm tình của hai anh em thật tốt nên mới như thế, bằng không hắn đã tự mình hưởng trước rồi.
Còn có một nguyên nhân, dạng thiếu nữ như Lâm Tư Vũ muốn hàng phục cũng không dễ dàng, một khi chọc tới chỉ sợ có đuổi cũng đuổi không đi, nhưng Diệp đại thiếu lại đã có vợ, nhất là gia thế của vợ hắn Trầm Tuyết cũng không tầm thường, là cháu dâu mà lão gia tử coi trọng, không khả năng dễ dàng ly hôn với nàng.
Căn cứ vào nguyên nhân như vậy, Diệp đại thiếu chỉ dám chơi đùa bên ngoài mà thôi, chưa từng nghĩ tới phải bồi dưỡng cảm tình, cho nên dạng nữ nhân như Lâm Tư Vũ hắn tránh né còn không kịp, ngược lại hắn không ngại giới thiệu cho Diệp Khai, bởi vì hắn cảm thấy tuy Diệp nhị thiếu tuổi tác còn nhỏ nhưng tính tình lão thành giảo hoạt, ứng phó loại chuyện này hẳn sẽ không có vấn đề, trọng yếu hơn chính là Diệp Khai còn chưa kết hôn, tiến có thể công mà lui đều có thể thủ.
-Cô làm gì trong công ty giải trí Hoan Nhan?
Trong đầu Diệp Khai khởi lên nhiều ý niệm, đột nhiên hỏi.
Lâm Tư Vũ nghe hỏi sững sờ, sau đó hồi đáp:
-Phương hướng chủ yếu của tôi là biểu diễn, Diệp tổng nói về sau có khả năng hướng về diễn nghệ.
-A, công ty của cô cũng có ý định vươn vào hướng điện ảnh và truyền hình nữa sao!
Diệp Khai nghe xong gật nhẹ đầu, cũng thật không ngờ nghiệp vụ công ty của Diệp Kiến Hoan lại vươn rộng như thế.
Ở trong trí nhớ của hắn tựa hồ công ty của Diệp Kiến Hoan còn không phát triển tới như vậy, hoặc có lẽ do hiện tại bản thân Diệp Khai đã phát triển thành hạch tâm đời thứ ba của gia tộc, vì vậy áp lực trên người Diệp Kiến Hoan đã không còn, bác cả đã thả lỏng hắn, cho nên hắn có thể bỏ thêm thời gian vào trong nghiệp vụ của công ty, rốt cục khiến cho công ty Hoan Nhan vươn lên phát triển.
Thoạt nhìn hiệu ứng hồ điệp ảnh hưởng vẫn tương đối lớn.
-Gần đây cô đang hát ca khúc gì vậy?
Diệp Khai thuận miệng hỏi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
-Xuân Thiên Luyến Khúc, còn có một vài bài ca cũ trước kia.
Lâm Tư Vũ hồi đáp.
-Xuân Thiên Luyến Khúc? Hình như chưa từng nghe qua…hát thử vài câu nghe một chút…
Diệp Khai suy nghĩ một thoáng, tựa hồ không có ấn tượng gì, đoán chừng Lâm Tư Vũ chỉ là nghệ sĩ tuyến ba mà thôi, nếu như thật sự có danh tiếng hắn cũng không khả năng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Lâm Tư Vũ nghe vậy có chút chán nản, bài hát của mình dù sao xem như có chút danh khí, ít nhất vẫn thường được phát thanh trong radio, Diệp Khai lại tỏ vẻ chưa từng nghe qua, thật khiến người cảm thấy tức giận.
Nhưng nàng cũng không khả năng so đo với em trai của đại lão bản, vì vậy điều chỉnh một chút cảm xúc, sau đó trầm thấp ngâm nga:
-Hoa nở mùa xuân, ngưng tụ dưới mưa bụi…
Diệp Khai nghe xong vài câu, đột nhiên cảm giác được có chút ấn tượng, cũng có chút kinh ngạc hỏi thăm:
-Đây là bài hát nguyên sang của cô sao?
-Đúng vậy, là đơn khúc trong radio, vẫn luôn bài danh thứ ba trên bảng.
Lâm Tư Vũ nhìn thấy Diêp Khai rốt cục lộ ra thần sắc kinh ngạc, đây xem như gỡ lại cho nàng chút mặt mũi nên rụt rè hồi đáp.
-A…ca từ cũng tạm được thôi, hát xem như tạm được.
Diệp Khai gật đầu nói.
Lâm Tư Vũ nghe xong lập tức tràn đầy phiền muộn, mình là người trong giới âm nhạc, có được thành tích như vậy đã là phi thường khó được, ai biết ở trong miệng Diệp Khai cũng chỉ là tạm được? Lâm Tư Vũ chu môi, chỉ là không dám phản bác, có trời mới biết Diệp Khai có thể vô lễ đối với mình hay không đây?
-Không phục sao?
Diệp Khai không cần nhìn cũng biết trong lòng tiểu nha đầu không phục, nhưng hắn đã có chủ trương riêng của mình, thuận miệng hát ra một khúc:
-Hoa trong mộng, sương trong gương, bên cạnh chỉ có thân ảnh cô đơn…
Diệp Khai hát chính là một trong những ca khúc nổi danh chủ yếu của Dương Du đời sau, sau đó hắn lại hát tiếp "Chờ anh một vạn năm", phong cách của hai ca khúc này đều mang cảm giác ngọt ngào, vừa lúc thích hợp với giọng hát của Lâm Tư Vũ.
Dù sao Diệp Khai suy nghĩ, công ty của Dương Du ngày sau lại là đối thủ cạnh tranh của công ty Diệp Kiến Hoan, làm cho họ khó chịu một chút cũng là không sai, trước tiên đem Lâm Tư Vũ nâng hồng lên rồi nói sau, giọng hát cùng tố chất của nàng không kém hơn Dương Du, hơn nữa theo quan sát của hắn tính tình nàng cũng khá thuần khiết, đáng giá cho hắn trọng điểm bồi dưỡng.
-Hai bài hát này đều chưa từng nghe qua a…
Quả nhiên, sau khi Lâm Tư Vũ nghe xong liền cau mày suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra có tin tức gì về hai ca khúc này.
-Cô đương nhiên chưa từng nghe qua rồi, tôi chép lại cho cô mang về cho Diệp Kiến Hoan, cứ nói là tôi đưa cho cô hát, hắn tự nhiên biết nên làm sao.
Diệp Khai nói với Lâm Tư Vũ.
-Thật sao?
Lâm Tư Vũ nghe xong nửa tin nửa ngờ, nhưng xác thực như lời Diệp Khai nói, phong cách của hai bài hát này phi thường thích hợp cho nàng biểu diễn, hơn nữa loại phong cách này cũng rất thích hợp với thủy triều, nếu như thao tác thỏa đáng, sẽ tăng thêm thực lực cho Xuân Thiên Luyến Khúc của nàng, không chừng có thể nâng nàng lên đầu tiên trong bảng vàng bài hát lưu hành năm nay.
Bởi như vậy Lâm Tư Vũ chợt cảm thấy hình tượng của Diệp Khai lập tức trở nên cao lớn rất nhiều.
Đối với một ca sĩ mà nói, có được một tác phẩm tốt là vô cùng quan trọng, không cần nhiều lời, ở đầu thập niên 90, ở thời đại mà hoạt động ngành giải trí còn thiếu thốn, thường thường một bài hát hay sẽ có thể giúp một ca sĩ nổi danh khắp đại giang nam bắc.
-Đương nhiên là thật.
Diệp Khai thò tay vào trong túi áo tìm kiếm nhưng không tìm được trang giấy nào có thể ghi chép.
Vào lúc này Lâm Tư Vũ bỗng nhiên từ trong túi xách của mình lấy ra túi khăn giấy, lại lấy một cây bút chì vẽ chân mày trong hộp trang điểm đưa cho Diệp Khai.
-Ghi lên đây được không, tàm tạm một chút?
Diệp Khai lập tức mỉm cười, nhìn Lâm Tư Vũ nói:
-Đầu óc rất linh hoạt, có tiền đồ!
Dù sao là sách lậu đồ vật của người khác, Diệp Khai cũng không uổng phí công phu, rất nhanh liền đem ca khúc viết đi ra, tuy là chỉ đơn giản phổ nhạc nhưng cũng không có vấn đề gì, ít nhất trong giai điệu sẽ không có quá nhiều sai lầm, về phần có khuyết điểm nho nhỏ nào đó thì bên Diệp Kiến Hoan cũng sẽ có nhân viên chuyên nghiệp sửa chữa lại cho hắn.
Sau đó Diệp Khai ký tên của mình vào trên giấy, đưa cho Lâm Tư Vũ:
-Được rồi, có chữ ký của tôi Diệp Kiến Hoan sẽ biết nên làm như thế nào.
-Cảm ơn Diệp thiếu.
Trong lòng Lâm Tư Vũ tràn đầy vui mừng, nói lời cảm ơn cũng là chân tâm thật ý.
Đối với một ca sĩ mà nói tác phẩm tốt thật sự là quá trọng yếu, trên thực tế ở đầu thập niên 90, tác giả sáng tác ca khúc cũng phi thường lợi hại, muốn tiềm quy tắc mấy nữ ca sĩ cũng không phải là việc gì khó, nhưng ngày sau thì khó mà nói, tác giả sáng tác xuất hiện đầy đường, tác phẩm đầy rẫy, vì vậy tác giả cũng không còn giá trị như trước.
Lâm Tư Vũ tạm thời ở lại trong khách sạn, lần này là tới tham gia buổi hoạt động trao giải ca khúc vàng lưu hành, thuận tiện bị Diệp Kiến Hoan gọi tới tiếp đãi Diệp Khai.
Diệp Khai dùng xe đưa Lâm Tư Vũ về khách sạn, trong lòng cô gái nhỏ xem như an tâm hơn rất nhiều.
Nhưng tâm tư của Lâm Tư Vũ cũng khá nặng, trước khi rời đi còn nhỏ giọng mời Diệp Khai tham gia nghi thức trao giải của nàng, xem như ứng phó công tác đã hứa với Diệp đại thiếu, bởi vì hiện tại nàng phát hiện Diệp Khai là một người không tệ, mặc dù thấy Bùi Quân Thu lâm vào nguy cơ cũng không hề muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, người như vậy có đi theo cũng không sai lầm.
Diệp Khai cũng đoán được tâm tư mâu thuẫn của Lâm Tư Vũ, chỉ cười mà không nói, xem như đáp ứng lời mời của nàng.