Quan Môn

Chương 846: Một câu cũng không tin





- Đúng vậy, trước kia khi đi học cũng từng tới qua, nhưng sau khi ra công tác cũng là lần đầu tiên.
Đường Mộc có chút cảm khái nói.
- Trước kia cậu đến trường tại thủ đô à?
Lý Hải có chút kinh ngạc hỏi thăm, hắn vẫn luôn cho rằng Đường Mộc học đại học ở tỉnh Hà Đông.
- Lấy được văn bằng nghiên cứu sinh đại học Hoa Thanh, bằng không mà nói cũng không có cơ hội làm thư ký cho Diệp chủ tịch ah!
Đường Mộc cười đáp.
Hiện tại Đường Mộc hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, hắn từng ở trước mặt Diệp Khai bày tỏ trong ba năm bản thân không muốn nói chuyện tình yêu mà chuyên tâm làm việc, cho dù là nghĩ đến cùng phải chờ tới hơn ba mươi mới tính toán tới.
Đối với ý nghĩ của hắn Diệp Khai cũng ủng hộ, bởi vì hắn cũng không hi vọng thư ký của mình quá sớm vì chuyện vụn vặt gia đình cản trở con đường tiến bước.
Nội tình của Đường Mộc không tệ, Diệp Khai cảm thấy nếu như cẩn thận bồi dưỡng nói không chừng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho nên mới đặc biệt xem trọng hắn.
- Vận khí của cậu không tệ, ưu thế tiên thiên đã có, hơn nữa nhị thiếu gia lại xem trọng, tiền đồ ngày sau sẽ rộng lớn.
Nghe xong lời cảm khái của Đường Mộc, trên mặt Lý Hải lộ ra thần sắc hâm mộ.
- Hải ca cũng không kém, nhị thiếu gia đặc biệt nể trọng anh, nghĩ tới vô luận anh muốn đi đâu thiếu gia cũng sẽ toàn lực tương trợ.
Đường Mộc khiêm tốn nói.
- Tôi không khả năng thoát ly được hệ thống Cục cảnh vệ trung ương rồi, đến lúc đó chỉ e rằng chỉ loanh quanh trong vòng luẩn quẩn này mà thôi.
Lý Hải nói ra.
Tuy hiện tại bọn họ theo chân Diệp Khai, nhưng thực chất ở bên trong vẫn phụ thuộc hệ thống Cục cảnh vệ trung ương, hơn nữa hệ thống này khá đặc thù, bình thường cũng sẽ không có ai dám từ bên trong đục khoét nền tảng.
Bên trong này tự nhiên cũng có một nguyên nhân, đó chính là những cảnh vệ trong Cục trên cơ bản đều phục vụ cho các vị lãnh lão quốc cấp, một khi nhân số có thay đổi hoặc cần điều chỉnh, tương lai xảy ra vấn đề sẽ phải gánh chịu trách nhiệm rất lớn.
Cho nên hiện tại nhóm người Lý Hải cũng chỉ ở cạnh Diệp Khai công tác mà thôi, theo biên chế vẫn phụ thuộc Cục cảnh vệ trung ương.
Mà sở dĩ Diệp Khai dám dùng những người này, cũng bởi vì hắn kiêm cả chức vụ phó cục trưởng thiếu tướng, nếu không như thế Diệp lão gia tử cũng không khả năng đem sáu vị cảnh vệ Cục cảnh vệ trung ương đặt ngay bên cạnh của hắn.
Trong tất cả các đại thế gia, cho dù là có người muốn chiếu cố cho người thừa kế của mình, tối đa cũng chỉ theo danh ngạch của chính mình phân phối ra một cảnh vệ đến thiếp thân bảo hộ, mà loại tình huống như Diệp Khai xác thực là vô cùng may mắn.
- Đến lúc đó Hải ca cũng rất có tiền đồ thôi, chỉ cần thời gian làm việc trong Cục cảnh vệ đã đủ, phóng tới hệ thống quân đội, dù sao cũng phải là cấp bậc thiếu tướng!
Đường Mộc vừa cười vừa nói.
- Vậy thì không dám nghĩ tới!
Lý Hải nở nụ cười rít thuốc.
Tuy Diệp Khai có yêu cầu nghiêm khắc đối với người bên cạnh mình, những đãi ngộ rất tốt, trên cơ bản không cần vì chuyện ăn mặc ở hay đi lại mà sầu tiền, cho dù gia đình gặp phải chuyện gì khó khăn cũng sẽ nhanh chóng nhận được trợ giúp, cho nên khi mọi người làm việc đều không hề có nỗi lo về sau.
Với tình huống của Lý Hải, nếu nhận được Diệp Khai trọng điểm chiếu cố, về sau nếu thật muốn tiến vào hệ thống quân đội thì nhận chức thiếu tướng xác thực không khó, đương nhiên, vị trí này nhất định phải được thủ trưởng số một tự mình phê chuẩn mới được, nếu không cũng không đạt được dễ dàng.
Tin tưởng với năng lực của Diệp Khai, vẫn có thể đạt được, huống chi với tình huống hiện tại của Diệp Khai mà xem, qua thêm vài năm thì còn thế nào nữa?
- Thoạt nhìn nhị thiếu gia là mũi nhọn quá lộ, cho nên chọc cho một ít người ngồi không yên, mới trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt cậu ấy lúc còn chưa vững chắc!
Đường Mộc nghĩ tới chuyện này lại nói với Lý Hải.
Mặc dù nói hiện tại Diệp Khai đã là quyền chủ tịch thành phố cấp chính sảnh, nhưng mà ở trong mắt thật nhiều cao tầng vị trí này xác thực không tính là gì, dù sao cán bộ cấp phó bộ trở lên cũng đã ngàn vạn người.
- Những người như chúng ta xác thực phải hạ nhiều thêm tâm tư một chút, mỗi một lần đều do chính nhị thiếu gia tự mình cảm giác được nguy hiểm, mặt mũi đúng là không còn ánh sáng ah!
Lý Hải bỗng nhiên thở dài nói.
- Đúng vậy, Hải ca nói rất đúng, chỉ có điều chuyện này làm sao tiến hành thì thật khó mà nói…
Đường Mộc ủng hộ ý nghĩ của Lý Hải, chỉ là phương diện trong an toàn hắn lại không hiểu nhiều lắm.
- Tôi thì có một ý nghĩ, trước kia nhị thiếu gia cũng từng đề cập qua, là dùng mấy người chúng tôi làm chủ, bồi dưỡng một đội ngũ bảo an!
Trước kia Lý Hải cảm thấy không cần thiết làm như vậy, nhưng kể từ tình huống hiện tại mà xem, là phi thường cần thiết.
Vì vậy hai người ở bên ngoài vừa hút thuốc vừa nghiên cứu chuyện thành lập đội ngũ bảo an.

Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên đi vào trong Sở gia, nhìn thấy Sở Vân Tùng đang đứng phơi nắng cùng Sở lão gia tử ngoài sân viện.
- Chào ông nội, chào bác Sở!
Diệp Khai quy củ chào hỏi, sau đó đứng sang một bên.
- Ngày mai là ngày đính hôn rồi, hôm nay còn chạy loạn khắp nơi thật không tốt đâu.
Sở Vân Tùng nhìn Diệp Khai, vừa cười vừa nói:
- Dựa theo quy củ ngày trước, trước khi đính hôn không được gặp mặt bạn gái.
- Đây không phải là nói ngày trước sao, hiện tại đã không còn chú ý tới chuyện này rồi…
Diệp Khai lập tức tỏ vẻ:
- Khí sắc của ông nội không tệ đâu, gần đây ăn uống có tốt không?
- Tiểu tử, hỏi lượng cơm ăn của ông đây là có ý gì? Liêm Pha có lão còn có thể không ăn cơm nổi sao?
Sở lão gia tử cười dùng ngón tay chỉ chỉ Diệp Khai, ngược lại cũng không hề tỏ vẻ gì mất hứng.
- Trở về bao lâu rồi, Diệp chủ tịch?
Sở Vân Tùng hỏi.
- …
Diệp Khai lập tức im lặng, trong lòng tự nhủ Sở Vân Tùng nhìn qua tuy nhã nhặn nho nhã, cùng cha hắn Diệp Tử Bình ý hợp tâm đầu, kỳ thật bên trong cũng là một bụng ý xấu đi, không lúc nào mà không trêu chọc con rể như hắn.
- Bác Sở lại đem cháu ra vui đùa rồi, cháu vừa về thủ đô không lâu thôi.
- Mấy chiếc xe ngoài cửa là sao vậy?
Sở Vân Tùng lại hỏi.
Diệp Khai nghe xong không khỏi nhìn hắn, sau đó thấy được Sở lão gia tử tựa hồ cũng xem trọng chuyện này, đoán chừng vừa rồi họ đang ở trên lầu cho nên thấy được chuyện xảy ra trước cổng.
Vì vậy Diệp Khai phải trả lời:
- Không phải ngày mai sẽ đính hôn sao, cháu lo lắng không đủ xe để dùng, tạm thời tìm xe thì cấp bậc lại quá thấp, cho nên mới hỏi thăm đồng chí Đàm Thắng Kiệt cho mượn ba chiếc xe chống đạn, xem như trang điểm mặt mũi một chút, dù sao xe của hắn quản lý đều đặt yên trong gara mà thôi, không dùng thì uổng phí quá.
- Đàm Thắng Kiệt keo kiệt như vậy, hắn cho cháu mượn xe để dùng sao?
Quả nhiên Diệp Khai nói ra lời này Sở Vân Tùng hoàn toàn không tin.
Lại nhìn biểu tình của Sở lão gia tử, cũng không tin chút nào.