Quan Môn

Chương 825: Chủ tịch thành phố cứu mỹ nhân





Diệp Khai lên xe, chợt nói:
- Muốn tìm một đối thủ thể lực ngang nhau thật không phải là chuyện dễ dàng.
- Nhị thiếu gia vì sao phải chơi bóng với bọn họ?
Cam Tĩnh chợt hỏi.
- Xâm nhập quần chúng thôi…
Diệp Khai đáp một câu:
- Muốn làm tốt công tác địa phương, xâm nhập quần chúng là yêu cầu cơ bản nhất, anh phải đem chính mình biến thành như người địa phương, hơn nữa phải để người địa phương tiếp nhận anh từ tận trong lòng, bằng không mà nói bị người bài xích cùng căm thù, anh làm sao mở rộng công tác?
- Cũng đúng…
Cam Tĩnh gật đầu nói.
Xe chạy tới phía trước, chợt phát hiện đằng trước có người đang la lớn, còn có bóng người xô đẩy, tựa hồ đang nổi lên tranh chấp.
Đột nhiên nghe được phía trước có người la hét ngay thời gian đã tối thế này thật sự cảm thấy có chút kỳ quái.
Vào thời điểm này đại đa số người thích ở lại trong nhà, nhất là thanh âm kia hình như là của một cô gái, điều này lập tức làm người khác liên tưởng tới một ít chuyện không tốt.
- Nhìn xem là tình huống gì!
Diệp Khai cảm giác mình là quan phụ mẫu thành phố Đông Sơn, không thể ngồi xem những chuyện khả nghi như vậy phát sinh, vì vậy nói với Lý Hải.
Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, chỉ là hiện tại mùa hè mặc dù là ở vùng núi nhưng nhiệt độ không thấp, bởi vậy ngẫu nhiên vẫn có thể nhìn thấy có người nhàn hạ đi dạo bên ngoài.
Có người rảnh rỗi không ngủ được đi chơi giải trí, cũng có một ít sạp hàng bán thức ăn gì đấy.
Cam Tĩnh nhấn ga lái xe đi qua.
Phương hướng đèn xe chiếu tới phía trước sáng ngời, chỉ thấy một cô gái mái tóc rối bời tán loạn đang bị hai tiểu lưu manh lôi kéo, nàng đang liều mạng giãy dụa, quần áo đã xốc xếch muốn rách, một chiếc giày cao gót không biết văng đi nơi nào.
- Cứu mạng…
Thấy được ngọn đèn cô gái lập tức lớn tiếng hét lên.
- Kêu con mẹ mày…
Một tiểu lưu manh thấy thế giận dữ, lập tức tát tới, không tát trúng mặt cô gái nhưng lại đánh trúng đầu vai nàng, đem chiếc áo của nàng lật ra một nửa lộ cả chiếc áo lót bên trong.
- Chiếu đèn con mẹ mày mà chiếu, bớt lo chuyện người!
Tiểu lưu manh còn lại nhìn về hướng xe của Diệp Khai mắng to.
Nhưng rất hiển nhiên người trong xe hoàn toàn không cần cho bọn hắn mặt mũi.
Cam Tĩnh mở đèn xe sáng quắc, ngọn đèn sáng như tuyết lập tức làm hai tiểu lưu manh cảm thấy mình hoàn toàn không còn chỗ nào che giấu.
Lý Hải mở ra cửa xe, nhảy xuống trước tiến bước nhanh về phía bọn hắn.
Sau đó Diệp Khai cũng bước xuống, tay đút trong túi quần đi theo sau lưng Lý Hải.
- Cứu mạng…
Cô gái lại hô một tiếng, nàng quay đầu nhìn về hướng đèn xe, dù có chút chói mắt nhưng nàng vẫn nhìn thấy có hai bóng người cao lớn đi qua, bộ dạng như thật uy vũ.
Nhưng gương mặt nàng chiếu dưới ánh đèn đã để Diệp Khai nhìn thấy rõ tinh tường.
- Ồ, đây không phải em chồng của Điền Thanh sao?
Diệp Khai nhận ra cô gái, chính là nữ phóng viên trẻ tuổi của đài truyền hình, đồng thời cũng kiêm chức người chủ trì, là cô gái vừa có vẻ rụt rè vừa mang theo chút kiêu ngạo kia.
- Con mẹ nó, đã bảo tụi mày đừng lo chuyện người khác, không nghe thấy sao?
Đúng lúc này ngoại trừ hai tiểu lưu manh, từ trong một góc gần đó lại bước ra năm sáu người để thân trần, trên tay còn xăm hình thanh long bạch hổ gì đó, cổ đeo sợi xích vàng thô to, không biết có phải là vàng thật hay không?
Dù sao mấy người kia chỉ cần liếc mắt nhìn liền biết tuyệt đối không phải người lương thiện.
- Thả người ra, các anh muốn làm gì?
Diệp Khai vừa nhận ra cô gái, lập tức nghiêm nghị quát hỏi.
Với thân phận của em chồng Điền Thanh, tự nhiên không có khả năng có dây dưa không rõ với đám lưu manh đầu đường này, cho nên chỉ có thể là do nàng bị bọn hắn quấy nhiễu làm bậy, muốn làm chuyện bất lợi đối với nàng.
- Lăn qua một bên đi, tại đây không có chuyện của tụi mày…coi chừng đũng quần của mày phá lỗ, đem thứ kia…
Bên trong có một gia hỏa mặc áo sát nách mang theo chút hơi rượu há miệng mắng to.
Bất quá hắn còn chưa mắng xong đã bị Lý Hải một cước đá bay ra ngoài ít nhất là hơn mười thước, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Vài người còn lại bị hoảng sợ nhảy dựng, không nghĩ tới đối phương có thể lợi hại như vậy.
- Lấy vũ khí!
Mấy người còn lại lập tức rút đồ vật sau lưng ra, có thái đao, có dây xích xe gắn máy, bên ngoài còn chụp nhựa platis mềm, thứ này nện lên trên người chưa chắc rách da nhưng nội thương rất sâu, là một trong những công cụ mà đám côn đồ thích sử dụng nhất trong khi ấu đả.
Lý Hải khinh miệt liếc mắt nhìn bọn hắn, thân thể bất động, chỉ đem bàn tay đưa ra sau lưng.
- Các huynh đệ, lên, đem tiểu tử kia đánh lăn…
Mấy tên lưu manh vung vẩy thái đao cùng dây xích vọt tới.
Chỉ là bàn tay của Lý Hải đột nhiên vươn ra phía trước, một thanh mini đột kích sáng ngời chĩa thẳng.
- Má ơi…
Một lưu manh xông tới đầu tiên bị dọa tới run rẩy, thái đao trong tay vừa vung lên còn chưa kịp chém xuống đã vuột tay hoảng sợ ném đi.
Hơn nửa đêm đoán chừng cũng sẽ không có bất kỳ người trưởng thành nào cầm một cây súng giả đi ra ngoài hù dọa người, điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đối phương là người có lai lịch lớn, không phải đặc công thì cũng là quân nhân mặc thường phục chấp hành nhiệm vụ.
Chống lại nhân vật như vậy đám lưu manh hoàn toàn không có chút khí lực nào.
- Bỏ vũ khí xuống, hết thảy ôm đầu ngồi xổm xuống!
Lý Hải quát chói tai, thanh âm không lớn nhưng rất có lực sát thương.
Mấy lưu manh ngược lại thật phối hợp, lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, đem thái đao cùng dây xích trong tay ném xuống đất.
Hai tiểu lưu manh đang lôi kéo em chồng của Điền Thanh lập tức hoảng sợ choáng váng, một người rõ ràng rút ra thái đao hướng Lý Hải vung vẩy quơ quơ, uy hiếp Lý Hải:
- Mày đừng qua đây, đừng ép tao ra tay!
Nguyên tưởng rằng Lý Hải sẽ cố kỵ con tin nằm trong tay bọn hắn, ai biết Lý Hải căn bản không hề để ý tới hắn, trực tiếp nổ súng bắn vào cổ tay của hắn, người kia lập tức hét thảm lên một tiếng.
Tên còn lại lập tức mềm nhũn người quỳ sụp dưới đất run rẩy, trong miệng không nói nổi một lời.
Bọn hắn chưa từng nghĩ tới đối phương dám trực tiếp nổ súng, những cảnh sát trong thành phố này nếu không được thượng cấp cho phép bình thường cũng không dám bắn người, lần này không ngờ bọn hắn lại đá lên tấm sắt.
Lúc này Cam Tĩnh cũng từ trên xe nhảy xuống, chạy tới mỗi tên một cước, đem đám người kia đạp té dưới đất, miệng quát:
- Như thế nào không phản kháng rồi sao? Mẹ nó ngay cả chút cơ hội biểu hiện cũng không có!
Đi theo Diệp Khai đương nhiên là chuyện thật thoải mái, đãi ngộ tốt, công việc ít nhưng cũng có rất ít cơ hội động thủ, lúc Cam Tĩnh làm việc trong Cục cảnh vệ trung ương, tính tình lại ưa thích náo nhiệt, thấy người đánh nhau liền ngứa tay, hôm nay bởi vì phải lái xe cho nên xuống chậm một bước, thậm chí ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, trong nội tâm đương nhiên là phi thường tiếc nuối.
Diệp Khai đi tới đem cô gái nâng lên:
- Cô không phải đã về nhà hay sao, tại sao lại chạy tới chỗ này, cô không có chuyện gì đi?
Kỳ thật Diệp Khai không đồng ý với hành vi này của nàng, đã gần nửa đêm một cô gái chạy khắp nơi, không gặp phải người xấu mới là chuyện lạ.
Mặc dù nói vấn đề trị an trong nước bởi một lần nghiêm đánh trước đó đã khá hơn được một chút, nhưng người xấu đương nhiên cũng không vì chuyện bị đả kích nghiêm khắc thì chịu mai danh ẩn tích, bọn hắn vẫn sẽ ở những góc tối mà ánh mặt trời không thể chiếu tới tiếp tục làm xằng làm bậy.
- Diệp chủ tịch…
Em chồng của Điền Thanh có vẻ nhũn ra, cơ hồ dựa lên trên người Diệp Khai, trong thanh âm toát ra tia thống khổ:
- Ti…chân của tôi hình như bị trật khớp rồi…
- Cô đừng nhúc nhích…
Diệp Khai nhíu mày, hơi khom người bế nàng lên.
Thân thể cô gái rất nhẹ, cảm giác còn chưa tới trăm cân, vóc dáng 1m72 với sức nặng như vậy nếu là nam nhân thì biến thành gậy trúc mất rồi, nhưng đối với phụ nữ tựa hồ là rất bình thường, bởi vì thân thể thật nhỏ, dáng người uyển chuyển đương nhiên là đàn ông không cách náo so sánh.
- Nhị thiếu gia, những người này xử lý như thế nào?
Lý Hải hỏi.
- Đánh một trận rồi thả đi, xem như cho bọn hắn giáo huấn!
Diệp Khai hồi đáp.
- Vậy được!
Cam Tĩnh nghe xong lập tức vui vẻ.
Kỳ thật đối với đám lưu manh mà nói nếu muốn bắt lại bọn hắn cũng không có tội danh gì nghiêm trọng mà xử lý, cuối cùng còn không phải nhốt vài ngày thì phải thả hay sao?
Thay vì lãng phí tinh lực đi quản bọn hắn, còn không bằng hung hăng giáo huấn bọn hắn một trận, để bọn hắn biết rõ đã đi ra lăn lộn không chỉ có cảnh sát mới có thể làm cho bọn hắn có hại.
Diệp Khai ôm cô gái đi về chỗ đỗ xe, chợt nghe sau lưng truyền tới thanh âm động thủ của Cam Tĩnh, còn có tiếng kêu gào đau đớn của đám lưu manh, chẳng khác gì đầu heo bị người chọc huyết.
Cô gái bị Diệp Khai ôm vào trong ngực, cảm thấy có một loại cảm xúc thật kỳ diệu, không nghĩ tới Diệp chủ tịch lại có thể ôm nàng gần gũi như bây giờ.
Đêm nay tuy nàng phỏng vấn vị Diệp chủ tịch thành phố trẻ tuổi không tưởng nổi này, nhưng giữa hai người vẫn duy trì một khoảng cách, mặc dù có bắt tay nhưng đây chỉ là lễ tiết rất bình thường, hơn nữa nàng cảm giác được vị Diệp chủ tịch rất thủ quy củ, không hề có thói quen xấu động tay chân đối với mỹ nữ trẻ tuổi vẫn thường gặp trong chốn quan trường.
Điều này làm ấn tượng đầu tiên của nàng về Diệp Khai thật sự là không tệ lắm, chỉ là nàng cũng không nghĩ đến khuya này còn gặp lại Diệp chủ tịch.
Nhưng nếu không như thế, người không may chỉ là nàng.
Rất khó tưởng tượng nếu mình bị đám lưu manh khống chế được sẽ phát sinh ra chuyện gì đáng sợ, ở trên con đường vắng vẻ này tùy tiện tìm một nơi hẻo lánh cũng đủ phát sinh tội ác hay chuyện dâm mị nào đó.
Phải biết rằng đối với đám lưu manh mà nói, bọn hắn không có chuyện gì mà cố kỵ, ở buổi tối mùa hè bỗng dưng bắt được một mỹ nhân như hoa như ngọc, ngoại trừ muốn phát tiết dục vọng cầm thú chẳng lẽ còn bắt nàng về nói chuyện suông hay sao?
Hơn nữa đối với bọn hắn mà nói, làm loại chuyện như vậy cũng không cần chọn địa phương.
Nàng nghĩ tới chuyện như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi, không khỏi vì sự xúc động của mình đêm nay mà vô cùng hối hận, thiếu chút nữa nàng đã lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
- Mỹ nữ, thả lỏng một chút, cô đang véo thịt của tôi đấy!
Bỗng nhiên Diệp chủ tịch dừng bước nói ra.
Lời nói này của Diệp Khai lập tức làm cô gái vô cùng lúng túng, vội vàng buông ngón tay đang nắm chặt sau lưng Diệp Khai, cảm xúc khẩn trương trong nội tâm liền buông lỏng xuống không ít.
Vào mùa hè mọi người mặc quần áo khá mỏng manh, vừa rồi bị nàng nắm chặt như vậy đoán chừng sau lưng hắn đã lưu lại dấu vết.
Diệp Khai ôm cô gái đi tới cạnh xe của mình, dùng chân mở cửa, sau đó dặn nàng cẩn thận xoay người ôm nàng đặt ngồi lên băng ghế phía sau.
- Có phải bị trật khớp hay không?
Diệp Khai quan tâm dò hỏi.
Chỗ tốt khi mang giày cao gót chỉ có một, đó là đẹp mắt, nhưng chỗ hỏng thì nhiều, dễ bị té trật khớp là chuyện thường nhìn thấy.
- Ti…cổ chân có chút đau…
Cô gái đem chiếc áo bị xé rách của mình kéo lên đầu vai, che ngực, sau đó mới cau mày hồi đáp.
Diệp Khai thuận tay mở đèn trong xe, sau đó liền nhìn thấy một chân của cô gái không mang giày, tất chân bị xé rách dính thật nhiều vết bẩn, hắn thuận tay dò xét vuốt dọc lên đùi cô gái.
- Ah…
Cô gái càng thêm hoảng sợ, có chút không biết phải làm sao.
Đây không phải vừa thoát ra miệng hổ lại tiến vào hang sói?
Trong lòng của nàng thùng thùng nhảy loạn, không biết nếu chọc tức vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi này mình sẽ gặp phải phiền toái gì không?
Cho dù nàng từ trong miệng chị dâu hiểu rõ được nhiều bí mật trong quan trường, rất nhiều cán bộ bề ngoài đạo mạo nhưng sinh hoạt lại phi thường hỗn loạn, rất khó nói vị chủ tịch trẻ tuổi trước mặt cũng không có ham mê như thế đi? Trong nội tâm nàng rất loạn, hối hận mình ăn mặc mỏng manh như vậy đi ra ngoài.
Ai biết Diệp Khai cũng không vuốt bao lâu trên đùi nàng, chỉ thoáng sờ nhẹ đã tìm được tất chân kéo dần xuống tận bàn chân, lộ ra chân ngọc trắng nõn.
Cô gái cau mày, hiển nhiên Diệp Khai cởi bỏ tất chân của nàng đã tác động lên vết thương trên cổ chân, chỉ là nàng vẫn chịu đựng không kêu ra tiếng mà thôi.
- Đã bị bầm tím rồi…
Diệp Khai quan sát một chút nói ra:
- Còn trầy một lớp da, nhưng không tính là nghiêm trọng, nếu không lưu lại vết sẹo thì thật đáng tiếc hình dáng hoàn mỹ…
Cô gái nghe được lời nói của Diệp Khai không khỏi có chút thẹn thùng, mặc dù nói tính cách của nàng khá hướng ngoại hơn nữa bướng bỉnh, nhưng dù còn quá nhỏ, chỉ mới bước ra xã hội, nghe được nam nhân đánh giá chân của mình vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.
Chỉ là ánh đèn trên xe chiếu xuống có thể chứng kiến bàn chân xinh xắn không chút vết tích, thon dài hoàn mỹ vô cùng.
Đúng lúc này Cam Tĩnh cùng Lý Hải đã quay trở lại.
- Nhị thiếu gia, đã giáo huấn cho bọn hắn một trận, gãy tay gãy chân!
Cam Tĩnh có chút hưng phấn nói với Diệp Khai.
- Ra tay có phải hơi ác chút hay không?
Diệp Khai có chút nghi hoặc hỏi.
- Không sao cả, đi bệnh viện đều chỉnh lại được, nhưng phải tốn tiền, một năm nửa năm cũng đừng mong vận động mạnh!
Lý Hải ở một bên giải thích.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Tốt, xử lý loại chuyện này các anh lành nghề hơn tôi rồi!
Cô gái nghe xong cảm thấy có chút kinh hãi, trong lòng tự nhủ đây là chủ tịch thành phố sao, đám thủ hạ vừa ra tay liền đem người ta đánh gãy tay gãy chân, so với những kẻ lăn lộn hắc đạo còn hung ác hơn.
- Nhị thiếu gia, đã tìm được giày cùng túi xách của vị tiểu thư này.
Lý Hải ngồi ở ghế cạnh tài xế đem túi xách đưa tới, ngoài ra còn một chiếc giày, cũng may không hỏng mất.