- Đương nhiên là không phải tôi. Là vợ anh trai tôi sắp sinh.
Diệp Khai cười đáp lại.
Mấy thứ mà Tề Vũ Thanh mang tới gồm có gạo kê, lại có táo đỏ, đều là những vật phẩm có chất lượng tương đối tốt. Diệp Khai không ở lại thủ đô, đương nhiên muốn sai người mang tới cho Tần Như Hình để dùng rồi.
Sản phụ thể hư đang cần đến những vật ôn bổ như thế để chậm rãi điều độ lại thân thể. Tiếp đó, hại người lại nói tới chuyện hiện tại.
- Coi như là ông vận khí tốt, không biết ai lại moi chuyện lần này của các ông ra. Chuyện Khổng Hựu Lượng , Bí thư thị ủy thành phố An Thủy đã chọc tới tận trung ương, bên đó lại cũng đang có người chủ ý tới cuộc đấu đá lần này của tỉnh Nhạn Nam các ông, cho nên mới nói chuyện này ra.
Diệp Khai giải thích với Tề Vũ Thanh nói:
- Bộ trưởng Niếp biết được tin tức này, đúng là cũng nhanh nhạy, lấy cớ điều tra mấy người cũng được đề cừ, kết quả phát hiện mất người kia quả nhiên cũng có vấn đề mức tương đương, cho nên vô cùng tức giận, thuận thế để hủy bỏ hết tư cách của mấy người kia, cuối cùng là còn lại có một mình ông.
- Thì ra là thế...
Tề Vũ Thanh nghe xong, lại đúng cảm thấy có chút may mắn.
Nhưng mà hắn cũng hiểu được trong chuyện này có chút gì đó kỳ quái, cũng không biết là ai lại đi moi móc chuyện của Khổng Hựu Lượng ra, kết quả làm cả mấy người họ đều trùng đan chùm rồi. Vô duyên không cớ lại để cho Tề Vũ Thanh hắn chiếm được tiện nghi.
Đoán chừng nếu để cho kẻ bới móc chuyện này ra biết được tin Tề Vũ Thanh thành công lên chức, chắc sẽ ấm ức muốn chết.
Mấy cái chuyện ám toán hại người này, không phải là không thể làm, nhưng đã làm thì phải làm cho sạch sẽ. Còn nếu bản thân mình không sạch sẽ thì phải muốn thật cẩn thận mới tốt, tránh việc không ăn trộm được gà còn mất nắm gạo, đúng là thua lỗ lớn.
- Đây cũng là thiên ý như thế, nếu như không phải, thì đoán chừng tôi còn phải trả chút giá mới có thể làm cho Bộ trưởng Niếp hài lòng. Hơn mười con cua đó làm sao mà có thể thuận lợi giao dịch được.
Diệp Khai hớn hở nói với Tề Vũ Thanh:
- Lúc này đây lão Niếp nhẹ nhàng buông tha cũng là vì mấy tên được đề cử cũng chẳng ra làm sao cả. Ông lại là tôi giới thiệu tới, lần này thế mới thuận lợi vượt qua kiểm tra được.
Tề Vũ Thanh nghe xong, hoàn toàn hiểu được.
Dù sao bản thân mỗi con người làm sao có thể tránh được sai lầm. Điều này thì chẳng sợ, chỉ là sợ có người lại cầm lấy kinh lúp mà soi ván đề. Rồi lại phóng đại hết lên. Nếu là làm như thế, cho dù là người liêm khiết tới mấy đều có thể bới được ra sai lầm.
Trái lại, nếu là người trong cuộc muốn bảo bọc anh, thì cho dù tật nhẹ cũng có thể trở thành ưu điểm được.
Tính khí táo bạo có thể trở thành làm việc quyết đoán có uy thế, âm hiểm hèn hạ lại có thể trở thành trí tuệ vững vàng bày mưu nghĩ kế. Ngay cả hành động bất lực còn có thể trở thành nghĩ trước mà làm sau, làm việc ổn trọng. Còn về việc khúm núm không có chủ kiến, điều đó đương nhiên là vô hạn tin phục nghe theo lãnh đạo, lại thành ưu điểm lớn mà bên trên yêu thích.
Cho nên, trong quá trinh đề bạt, chủ yếu không phải là người này thế nào, mà là lãnh đạo có nhìn nhận thế nào về người này.
- Vấn đề của tỉnh Nhạn Nam các ông chính là kỹ nghệ phát triển nhanh chóng, nhưng hiện tượng ô nhiễm môi trường thật sự vô cùng nghiêm trọng, thậm chí vấn đề của tỉnh Hà Đông so với các ông còn nhỏ hơn.
Với tư cách là tỉnh bình nguyên, tỉnh Nhạn Nam có nhiều ưu thé phát triển kinh tế hơn tỉnh Hà Đông. Nhưng tài nguyên vốn có của tỉnh Nhạn Nam lại ít hơn tỉnh Hà Đông một chút. Hai tỉnh lại chẳng cách nhau mấy, cho nên về nhìn chung lại thì hai tỉnh đang cạnh tranh sức mạnh.
Chỉ là tỉnh Nhạn Nam cách thủ đô tương đối gần, cho nên bị ảnh hưởng của việc tập quyền của thủ đô, rất khó giữ được nhân tài. Phàm là những người có chút bản lĩnh đều mơ tưởng được tới thủ đô mà xông pha. Cho nên dần dà, mặc dù là được ưu thế gần thủ đô nhưng tỉnh Nhạn Nam vẫn bị nền kinh tế khá tụt hậu.
Hôm nay Tề Vũ Thanh đã sắp tiếp nhận chức vụ phó Chủ tịch tỉnh chuyên phụ trách vê công nghiệp, thế thì Diệp Khai đương nhiên hi vọng ông ta có được đủ tín nhiệm để thay đổi cục diện bất lợi này, giải quyết được toàn bộ chuyện của tỉnh Nhạn Nam.
- Công nghiệp là phải phát triển, nhưng cũng cần phải quan tâm tới vấn đề về môi trường. Nếu không chú trọng môi trường, tỉnh Nhạn Nam khả năng không thể thật sự phát triển được.
Diệp Khai nói với Tề Vũ Thanh:;
- Hiện tại những vị lãnh đạo cũng đã bắt đầu quan tâm tới vấn đề về môi trường. Tài nguyên khí quyển, tài nguyên nước của chúng ta đều gắn liền với từng nhịp thở trong cuộc sống của từng người dân của chúng ta. Nếu như bầu trời nơi đây, nguồn nước nơi đầy không còn đủ thích hoạt cho dân cư sinh sống, thế thì chúng ta phát triển công nghiệp còn có được ích lợi gì cơ chứ?
Tề Vũ Thanh nghe xong câu nói của Diệp Khai, liên tục gật đầu, cũng cho là hắn nói rất có lý.
Giống như là Lăng Thành hiện giờ, mặc dù nói thép Lăng Thành vô cùng phát triển, cũng mang lại điều kiện sinh hoạt tương đối khá khẩm cho người dân. Nhưng môi trường của Lăng Thành lại bị ô nhiễm tàn phá, đúng là mất nhiều hơn mà.
Trước kia trên sông còn có thể thường xuyên bắt được những loài cá lớn tận ba gang, giờ thì ngay cả con cá bé tí cũng chẳng thấy. Còn lại nói chất lượng không khí thì đúng là không dám nhắc nữa. Tề Vũ Thanh làm Chủ tịch thành phố Lăng Thành, nghĩ tới những chuyện này, cũng hiểu được là vô cùng xấu hổ.
Hôm nay được Diệp Khai chỉ bảo, bảo vệ vị trí tổng giám đốc nhà máy thép của Lăng Cương của Thiệu Giang Bình, cũng bắt đầu cao độ coi trọng vấn đề bảo vệ môi trường, đang nhập một số thiết bị chống ô nhiễm từ nước ngoài về, chuẩn bị tiến hành xử lý hiện tượng ô nhiễm môi trường ở đây. Giờ nó cũng đang phát huy tác dụng hữu hiệu, quả đúng là làm vừa lòng người.
- Bí thư Diệp, chúng tôi cũng định dùng hà máy thép Lăng Cương làm hình mẫu, mở rộng toàn diện trên các xí nghiệp của tỉnh Nhạn Nam, tranh thủ phát triển kinh tế, đồng thời cũng phải để môi trường xung quanh của tỉnh Nhạn Nam phải sáng lên.
Tề Vũ Thanh cũng đã nhanh chóng nhận thức được vấn đề này, cũng đưa ra một số ý kiến của bản thân mình, làm cho Diệp Khai yên tâm.
Trước kia Tề Vũ Thanh nhìn Diệp Khai, luôn cảm thấy hắn còn quá trẻ, ngay cả treo vầng hào quang của lão Diệp gia trên đầu, nhưng năng lực cụ thể vẫn là có hạn. Nhưng hôm nay hai người nói chuyện như bạn chí cốt tri tâm, Tề Vũ Thanh cảm thấy con người trước mặt mình đây cũng chẳng phải là một thanh nhiên hai mươi tuổi nữa, có được cơ trí thâm thúy của một người trưởng thành.
Mặc dù là trong số lãnh đạo của tỉnh Nhạn Na, cũng không có mấy người có thể có được kiến thức nhìn xa trông rộng như Diệp Khai.
Trách không được người ta mới hai mươi tuổi đã thành cấp trưởng ban rồi, Tề Vũ Thanh ngoài việc cảm khái ra, lại cảm thấy với năng lực hiện giờ của Diệp Khai, cho dù có mang một tỉnh giao vào trong tay hắn, hắn cũng có thể gánh vác được vẹn toàn.