Quan Môn

Chương 767: Đều nhận không ra





Hiện tại thời cơ chín muồi nên đã tới thời điểm phải vạch trần bí mật, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thần thần bí bí của Diệp Khai, Lê thúc không khỏi có chút lo lắng.
- Lê thúc, chú nghĩ đi đâu vậy? Chú thật suy nghĩ nhiều, em bé không có vấn đề gì!
Diệp Khai nhìn thấy bộ dạng do dự của Lê thúc, lập tức liền phản ứng, cười ha ha nói:
- Là vấn đề mẹ của đứa bé!
Nghĩ tới Lê thúc cho rằng đứa bé kia không phải con của Diệp Kiến Hoan, Diệp Khai lập tức cảm thấy có chút buồn cười, ôm bụng nở nụ cười hồi lâu làm sắc mặt Lê thúc càng lúc càng khó xem.
- Mẹ của đứa bé có vấn đề gì?
Lê thúc hỏi.
Nếu không phải là Diệp Khai, Lê thúc đã sớm gọi người lôi hắn ra hành hung một trận, nhưng người này lại là Diệp Khai, khiến cho hắn cũng không biết làm gì, chỉ đành đổi đề tài.
- Là con của lão đại, nhưng không phải do Trầm Tuyết sinh ra.
Diệp Khai nói với Lê thúc:
- Là một nữ diễn viên khá nổi danh, Tần Như Hinh, Lê thúc nghe nói qua chưa? Nàng sinh đứa con gái cho lão đại, nặng bảy cân, nhìn thật đáng yêu, tóc đen nhánh, làn da cũng rất trắng.
- Ah, cháu nói sớm không được sao, suýt chút làm cho chú hiểu lầm.
Lê thúc trừng mắt với Diệp Khai.
Về chuyện của Tần Như Hinh, Lê thúc cũng biết được một ít, nhưng những chuyện này không nằm trong sự chú ý của hắn, cho nên dạo gần đây không quan tâm tới, nhưng thật sự không nghĩ đến Tần Như Hinh vô thanh vô tức sinh một đứa con gái cho Diệp Kiến Hoan.
Ngừng trong chốc lát, Lê thúc lại cân nhắc ra:
- Vậy ý tứ của cháu tới đây, có phải là vì vấn đề thân phận của đứa bé hay không?
- Lê thúc đúng là Lê thúc, vừa nói liền đoán được ý nghĩ của cháu rồi.
Diệp Khai lập tức nở nụ cười:
- Mặc kệ thân phận của Tần Như Hinh như thế nào, đứa bé kia dù sao là con cháu của Diệp gia, cho nên ở bên lão gia tử cùng nhị lão gia tử, còn có chỗ bác cả cháu đã đáp ứng giúp lão đại giải thích một chút, nhưng cháu lại cảm thấy sức nặng của mình còn chưa đủ, cho nên còn phải phiền toái Lê thúc giúp cháu một chút, đem chuyện này giải quyết cho trọn vẹn, tránh khỏi việc lão gia tử cảm thấy tức giận.
- A…ý nghĩ của cháu thật không sai.
Lê thúc sờ sờ cằm, nói:
- Vậy hiện tại cháu dự tính thế nào?
- Cháu cũng có chút do dự, là hiện tại nói với lão gia tử hay là đợi sau khi Trầm Tuyết sinh xong rồi đem tin tức nói ra?
Diệp Khai lại nói.
Diệp Khai luôn cảm thấy nếu như lúc này đem tin tức Tần Như Hinh đã sinh con báo cho lão gia tử, chỉ sợ sẽ không xong, không chừng còn làm lão nhân gia giận tím mặt, mắng Diệp Kiến Hoan đến chết, mắng một mình Diệp Kiến Hoan cũng không sao cả, nhưng nếu chọc giận liên lụy tới thân thể lão gia tử, vậy thì thật sự phiền toái.
Nhưng nếu đợi tới lúc Trầm Tuyết cũng sinh xong, sau đó lại nói ra tin tức Tần Như Hinh cũng sinh được đứa bé gái, không chừng có thể thừa dịp đang vui vẻ cao hứng nên lão gia tử nhiều lắm là mắng Diệp Kiến Hoan vài câu, chưa hẳn sẽ nổi giận.
- Việc này cháu suy nghĩ cũng có đạo lý, nhưng cháu thật sự quá xem thường ông nội của cháu rồi.
Lê thúc nghe xong ý nghĩ của Diệp Khai, cười cười khoát tay nói:
- Nhất là ở niên đại của lão gia tử, ba vợ bốn nàng hầu cũng không phải là việc gì hiếm thấy, kỳ thật rất nhiều vị tướng lĩnh đồng lứa với họ lúc trước cũng có một đống lão bà, cho nên chuyện này chú nghĩ không có gì quan trọng. Nếu như cháu muốn gạt lão nhân gia chuyện có thêm chắt gái, không biết lão nhân gia bọn họ sẽ tức giận đến cỡ nào đâu!
Nghe Lê thúc phân tích, Diệp Khai cũng cảm thấy thật có đạo lý.
- Ha ha, cho nên cháu mới nói có chuyện gì thì tìm Lê thúc thôi.
Diệp Khai lập tức nở nụ cười:
- Nếu tự cháu xử lý, đoán chừng sẽ làm lão gia tử mất hứng.
- Tiểu tử ngươi, hắc…
Lê thúc nghe xong đương nhiên là cảm thấy thật hưởng thụ, cười cười dùng ngón tay chỉ chỉ Diệp Khai, ý tứ nói công phu vỗ mông ngựa của hắn thật sự là trình độ ngày càng cao.
Diệp Khai nói chuyện với Lê thúc thêm một lát, sau đó mới hỏi khi nào đi gặp lão gia tử.
- Chuyện này chú cảm thấy nên nói trước với nhị lão gia tử, tính tình của ông khoáng đạt, nghe xong tin tức này nói không chuẩn sẽ càng thêm cao hứng.
Lê thúc nói với Diệp Khai:
- Cháu tự mình nói là được rồi!
Kỳ thật nhị lão gia tử thích nhất là Diệp khai, điều này cũng không phải là bí mật, cho nên Diệp Khai nói trước với nhị lão gia tử việc này sẽ không có áp lực gì.
- Cũng tốt!
Diệp Khai tiện tay gọi điện cho nhị lão gia tử, nói là muốn gặp mặt ông.
- Ông đang bận rộn lắm đây, có chuyện gì thì cứ nói trong điện thoại là được.
Nhị lão gia tử có việc nên cũng không dây dưa với Diệp Khai, trực tiếp nói ra.
- Chỉ có một chuyện, đại ca cháu Diệp Kiến Hoan tối hôm qua vừa có được đứa con gái, hiện tại đang nằm trong bệnh viện Hữu An, nhị gia gia có muốn đến xem mặt cháu cố gái hay không?
Diệp Khai cũng không nói nhảm, trực tiếp chỉ vào chính đề.
- Cái gì? Cũng đã sinh ra hiện tại mới nói cho ông biết?
Nhị lão gia tử nghe xong liền vô cùng kích động:
- Mấy đứa chờ một chút, ông đến bệnh viện ngay đây!
Diệp Khai còn chưa kịp nói xong đã nghe thanh âm đô đô vang lên.
Diệp Khai cùng Lê thúc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng tự nhủ quả nhiên là thế.
Nhị lão gia tử bởi vì cả đời không có con nối dõi, cho nên đối với những con cháu như Diệp Khai vẫn vô cùng thương yêu, còn thân thiết hơn cả Diệp lão gia tử, mặc dù theo góc độ của Diệp Khai mà xem hắn cũng cảm thấy thân thiết với nhị lão gia tử hơn một ít.
Diệp lão gia tử tuy cũng thân thiết, nhưng ông ngồi trên vị trí quá cao, lòng dạ quá sâu, tính tình lại ngay thẳng, cho nên con cháu đều sợ ông, cho dù là nhóm anh chị em Diệp Tử Bình đứng trước mặt Diệp lão gia tử cũng phải cẩn thận e ngại, chỉ sợ chọc lão gia tử mất hứng.
Nhưng bởi vì nhị lão gia tử muốn đi bệnh viện cho nên Diệp Khai cùng Lê thúc đều chạy đi qua.
Chờ sau khi họ chạy tới bệnh viện không lâu, xe của nhị lão gia tử đã tới, sau đó bước xuống mười cảnh vệ mặc thường phục, vây quanh xe.
- Ở phòng bệnh nào đây?
Nhị lão gia tử nhìn thấy Diệp Khai cùng Lê thúc, liền vội vàng hỏi.
- Ở trên lầu!
Diệp Khai dẫn đường, mọi người đi lên phòng bệnh của Tần Như Hinh.
Đây là phòng săn sóc đặc biệt, thứ nhất là thuận tiện, thứ hai là dễ chiếu cố người bệnh, không có người ngoài lộn xộn ra vào.
Nhị lão gia tử hào hứng bừng bừng đẩy cửa ra, nhìn thấy em bé được hộ sĩ đặt trên giường đang phát ra thanh âm y y nha nha khe khẽ.
- Ah…
Nhị lão gia tử lập tức im tiếng, sau đó thật cẩn thận bước vào, cách thật xa, rướn cổ nhìn vào đứa bé nằm cách xa hơn hai thước, lại không nhịn được nhỏ giọng bình luận:
- Thật sự là xinh đẹp, ha ha…
Diệp Khai lập tức nở nụ cười, trẻ con mới sinh có gì mà xinh đẹp, trên cơ bản nhìn qua đều thấy xấu, nhưng qua thêm một thời gian nhìn lại thì đúng là xinh đẹp rồi.