Quan Môn

Chương 703: Ai là lão hổ ai là heo?





- Không được, mày đưa tiền trước, tụi tao lấy quần áo của mày cũng không có chỗ dùng!
Tên đầu trọc kiên trì nguyên tắc.
- Vậy thì không có thương lượng rồi?
Diệp Khai lại hỏi.
- Đừng nói nhảm, con mẹ nói mày thật sự muốn tụi tao gọi cảnh sát tới sao?
Một thanh niên bên cạnh có chút không kiên nhẫn nói:
- Đừng dây dưa, tụi tao còn có chuyện đâu!
- Còn có sự tình gì?
Diệp Khai có chút khinh thường liếc mắt nhìn hắn nói:
- Không phải là muốn làm thêm mấy lần “tiên nhân khiêu” sao, lúc này tới giờ đó đủ tụi mày làm thịt thêm hai dê béo rồi. Hắc, không nghĩ tới Nguyệt Hoa khách sạn lại tàng ô nạp cấu như vậy, đen thật là quá mức ah!
- Tiểu tử mày chỉ là người ngoài đến, đừng liều lĩnh như vậy, tao xem mày cần ăn đòn!
Một tên thanh niên cầm theo gậy nổi giận giơ lên cây gậy cảnh dụng hướng Diệp Khai đánh tới.
Nhưng trong một khắc hạ xuống, cây gậy cũng không rơi lên người Diệp Khai mà dừng phắt giữa không trung, hắn cứ bảo trì tư thế giơ cao tay muốn nện xuống nhưng không dám nhúc nhích nửa phần.
Bởi vì hiện tại có một cây gậy đang đỉnh trên trán hắn, nòng súng lạnh buốt cấn thẳng vào trán hắn đau nhức, nhưng bằng cảm giác liền có thể đoán ra được đây tuyệt đối không phải súng đồ chơi mà là đồ vật hàng thật giá thật.
- Bức bức ah, có gan mày tiếp tục cùng tao bức bức?
Cây súng của Diệp Khai chĩa thẳng vào trán tên thanh niên, vẻ mặt hung hăng càn quấy nói:
- Chơi “tiên nhân khiêu” mà cũng dám chơi lên tới trên người của bổn đại gia, mày thật xem tao chỉ là bồ tát đất, tính tình dễ đối phó như vậy đúng không? Còn dám lớn tiếng với tao, một phát băng mày!
- Cây súng này anh ở đâu có được, tôi rõ ràng nhìn thấy thân thể anh trần truồng, làm sao có súng trong người đây?
Cô gái chứng kiến tình cảnh trước mặt, không khỏi có chút trợn mắt há hốc mồm, trong miệng thì thào lẩm bẩm, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin tưởng.
Đám người đầu trọc đều bị trấn trụ, trước kia từng gặp qua chút người cứng rắn, nhưng công khai đem súng đối kháng đây thật sự là lần đầu tiên gặp được, hơn nữa còn phát sinh trên người một thanh niên trẻ tuổi quá mức độ, điều này thật làm cho hắn do dự không biết nên làm sao xử lý.
- Nam nhân thôi, trên người không mang theo vài cây súng, làm sao đi ra hỗn?
Diệp Khai hắc một tiếng nói.
Một cây khác ở nơi nào ngược lại không cần phải nói, nam nhân đều tinh tường, mà nữ nhân cũng quá rõ ràng.
- Đồ giả đi?
Tên thanh niên bị chĩa súng miệng có chút khô khốc, thật vất vả nhổ ra được một câu, nhưng còn có chút run rẩy.
Họng súng lạnh buốt, thật không giống như một cây súng đồ chơi.
- Mày có thể thử xem!
Diệp Khai gẩy gẩy chốt bảo hiểm, thanh âm tuyệt đối không phải một cây súng đồ chơi có thể phát ra được.
Loại chuyện này ai dám thử xem đây? Phải tai nạn chết người đấy!
Ngay trong lúc mấy người kia đều cảm thấy bắp chân như bị chuột rút, bất quá chỉ là muốn kiếm chút tiền xài mà thôi, ai biết chọc phải một nhân vật hung hãn như vậy, thật sự là không biết nên làm gì lúc này.
- Anh bạn kia, mấy người chúng tôi nhận bại, anh muốn như thế nào?
Tình thế yếu hơn người, đầu trọc không thể không chịu thua.
- Không phải là tao muốn thế nào, là các người muốn thế nào?
Lúc này Diệp Khai chiếm cứ ưu thế, khẩu khí cũng lập tức cứng ngắc:
- Ai bảo tụi mày tới đây? Các ngươi là ai? Có mục đích gì? Hậu trường là ai?
Diệp Khai một hơi hỏi nhiều vấn đề như vậy, hiển nhiên là muốn điều tra ra chi tiết đám người này.
- Chúng tôi không có hậu trường gì, chỉ muốn kiếm chút tiền xài thôi, không hề có mục đích khác.
Sắc mặt đầu trọc cực kém, nhưng khẩu khí ngược lại rất cứng.
- Hắc, tụi mày có tới sáu bảy người, ngược lại còn có hai tên mặc đồng phục bảo an khách sạn, đừng có nói với tao không có quan hệ gì tới khách sạn.
Diệp Khai hừ một tiếng nói, sau đó còn quét mắt nhìn cô gái kia:
- Còn cô nữa, tay nghề matxa cũng không phải dạng tiểu thư bình thường có thể biết được, cũng là người của khách sạn đi?
Ngừng một chút, Diệp Khai còn nói thêm:
- Thật sự là không ngờ, vừa tới Lăng Thành đã vào ở hắc điếm!
- Anh bạn, tôi khuyên anh nên phóng khoáng chút đi, đã biết rõ chúng tôi có liên hệ với khách sạn Nguyệt Hoa, cũng đừng có hỏi nhiều, tránh khỏi trêu chọc tới thị phi!
Cô gái bỗng nhiên lên tiếng, trên mặt không còn vẻ điềm đạm đáng yêu ủy khuất như khi nãy, ngược lại lộ ra vài phần khí khái hào hùng.
- Hắc, tôi nói là hắc điếm, các người còn không phục?
Diệp Khai nở nụ cười, họng súng của hắn gẩy gẩy lên cây cậy trong tay thanh niên kia, ánh mắt lại nhìn qua cô gái:
- Xem ra cô mới là lão đại của đám gia hỏa này? Tôi ngược lại có chút xem thường cô rồi, có lai lịch gì, nói nói xem?
- Diệp Hiểu Nhàn! Có nghe nói qua Lăng Thành Hoa Hồng Đen không?
Cô gái kia đã mặc lại áo khoác, lúc này lộ ra khí thế, hoàn toàn khác hẳn cảm giác cô bé hàng xóm nhà bên khi nãy, ngược lại có chút giống đại tỷ đầu của xã hội đen.
Không nghĩ tới cũng là họ Diệp, xem như là cùng nguồn gốc, nhưng Diệp Khai cũng rất hoài nghi, có phải là tên thật của cô gái này hay không.
Đi ra giang hồ, nhất là hỗn hắc đạo, không có việc gì ai chịu báo ra tên thật của chính mình? Đây chẳng phải để cho đối phương khám phá ra nền tảng của chính mình hay sao?
- Lăng Thành Hoa Hồng Đen, nghe có chút dọa người.
Diệp Khai suy nghĩ một thoáng, lại nhìn cô gái kia, liền lắc đầu nói:
- Xin lỗi, hôm nay tôi mới tới Lăng Thành, thật sự không quen thuộc tình huống bên này của các người. Được rồi, tôi mặc kệ các người có lai lịch gì, đã phạm tới trên tay của tôi rồi, nói đi, có ý định làm sao đây?
- Anh muốn thế nào?
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Khai hỏi.
- Nếu như cô thích câu dẫn người như vậy, tôi làm thỏa mãn tâm tư của cô.
Diệp Khai nhìn cô gái nói ra:
- Thiếu gia chơi qua nữ nhân không nhiều không ít, nhưng hắc đạo đại tỷ đầu thật sự là chưa từng chơi đùa, thế nào, cô lên giường với tôi, tôi tha cho các người một đường sống, như thế nào?
- Con mẹ nó mày phóng rắm!
Diệp Khai vừa nói xong, tên đầu trọc lập tức mắng to, đám người kia đều trợn mắt vẻ mặt giận dữ.
Tên thanh niên bị Diệp Khai dùng súng chĩa vào đầu cũng xông tới một bước, nhe răng nói ra:
- Có gan thì mày nổ súng, còn muốn ăn đậu hủ của đại tỷ đầu chúng ta, mày cho rằng mày là ai ah! Cho dù mày là Lăng Cương Thiệu Giang Bình cũng không có lá gan nói loại lời này!
- Hắc, khẩu khí còn rất cứng rắn ah, ngược lại không biết đầu của mày có cứng như vậy không?
Diệp Khai nghe xong lập tức nở nụ cười, nhưng ra tay lại hung ác, cây súng dạo qua một vòng, liền nện lên trên trán đối phương, ngay lập tức vỡ một lỗ hổng, máu tươi chảy đầy mặt.
- Cẩu tử!
Tất cả đều cả kinh hô to.
Cô gái kia đến gần một bước, trong tay không biết khi nào lấy ra một con dao, chĩa tới ngực Diệp Khai, quát lớn:
- Mau buông tay!
Như vậy tình thế trong phòng càng thêm phức tạp rồi!