- Lão Nhị, sau này cậu là trụ cột của lão Diệp gia chúng ta rồi, ca ca ủng hộ cậu!
Tổng giám đốc Diệp Kiến Hoan Diệp đại thiếu của công ty giải trí Hoan Nhan lúc này đang ngồi trong phòng uống rượu với Diệp Khai.
- Thôi đi...
Diệp Khai vui vẻ nói với hắn:
- Anh cho là em không biết anh nghĩ gì sao? Đơn giản là đem trọng trách trong nhà của anh chụp lên cho em, để anh bây giờ biển rộng mặc cá bơi, trời ặc chim bay rồi.
Nam đinh đời thứ ba của Lão Diệp gia chỉ có Diệp Kiến Hoan cùng Diệp Khai. Về phần nói con của bác gái và dì nhỏ thì đã coi như họ ngoại, tuy cả gia tộc vẫn trọng điểm giúp đỡ nhưng không thể nào dốc toàn bộ tài nguyên chính trị và nhân mạch cho chúng.
Tính Diệp Kiến Hoan vốn ưu nhàn tản, không thích chuyện trên quan trường, nếu không cũng đã không chạy tới Dương Châu lập ra công ty giải trí Hoan Nhan. Chuyện gia nhập quan trường phục vụ nhân dân có đánh chết hắn cũng không làm mà chỉ muốn tự mình mưu cầu danh lợi.
Nhưng với tư cách trưởng tôn của con trai trưởng, Diệp Kiến Hoan vẫn tự thấy thẹn với gia tộc.
Hiện giờ Diệp Khai đột nhiên phát lộ để cho người trong nhà thấy được hi vọng kế tục, cũng khiến cho Diệp Kiến Hoan thở dài một hơi. Trụ cột trong nhà cuối cùng đã có, hắn thôi không bị ngày nào cũng bị lão cha Diệp Tử Kiện mắng cho to đầu.
- Đúng, bay nhảy thả cửa! Cái này rất tốt! Ha ha ha...
Diệp Kiến Hoan nghe vậy, lập tức cười ha hả.
Diệp Khai lắc đầu, nhìn thoáng qua Chung Ly Dư đang chủ động bắt chuyện với cô gái bên cạnh, nói với Diệp Kiến Hoan:
- Lão đại, anh lại thay người rồi hả? Mới qua hai tháng à?
- Cậu cũng quá xem thường anh rồi, từ lúc gặp mặt lần trước đến nay là ba người rồi.
Diệp Kiến Hoan dương dương đắc ý đáp.
Diệp Khai nghe xong, không khỏi nhếch miệng. Hắn cũng biết, Diệp Kiến Hoan ưa thích náo nhiệt, nếu không cũng sẽ không lập ra công ty giải trí Hoan Nhan để hưởng thụ.
- Bản sự lão Nhị cậu mới lớn, ca ca của cậu ở tuổi như vậy cũng chỉ có thể nhịn thôi, cực phẩm ah!
Diệp Kiến Hoan liếc Chung Ly Dư, nói với Diệp Khai.
Diệp Khai cười cười:
- Em với lão đại cũng không quá giống nhau. Tuy treo cổ cùng một cây nhưng chưa chắc đã thấy dây thừng. Nàng ngoại trừ là nữ nhân của em nhưng còn là nghiên cứu sinh, hiện giờ vẫn giúp em quản lý một chút sản nghiệp, tác dụng khá lớn.
- Lão Nhị cậu cũng bắt tay vào kiếm tiền rồi?
Diệp Kiến Hoan sau khi nghe xong liền cảm thấy hứng thú.
- Thời gian trước giá cả kỳ hạn giao hàng dầu mỏ trên quốc tế biến động khá lớn, em nhân đó kinh doanh kiếm chút tiền nhỏ, chính là nàng qua tay đấy.
Diệp Khai cũng không giấu diếm, chỉ không nói đã kiếm bao nhiêu tiền mà thôi.
Diệp Kiến Hoan nghe xong, hâm mộ nói:
- Vẫn là lão Nhị cậu gặp may, sao anh không đụng phải cô gái nào như vậy chứ? Đám nữ nhân này, ngoại trừ ngực lớn, giọng ngọt thì không còn bản sự gì. Em cho là anh nguyện ý mỗi ngày đổi nữ nhân ah, đây đều là bị buộc đấy!
- Ha ha, lão đại đổi chậm thôi, coi chừng chị dâu biết đấy.
Diệp Khai cười ha ha.
- Nàng ah, kỳ thật có một số việc người trong nhà không rõ ràng lắm, nàng không quản chặt anh, chúng ta đều tìm người ngoài, trước mặt người nhà đều ứng phó thôi.
Diệp Kiến Hoan thản nhiên.
Diệp Khai nghe xong, cũng không biết nói cái gì cho phải. Tình huống này không ít trong hôn nhân gia tộc, không biết sau này mình và cháu gái của đồng chí Sở Phong có như vậy?
Diệp Khai cũng không quá quan tâm đến những chuyện xa xôi đó, dù là kết hôn sớm cũng là chuyện của ba bốn năm sau.
Huống hồ, hiện tại lão Diệp gia một khi tỏ rõ lập trường, khoảng cách với đồng chí Sở Phong càng đi càng xa, có quan hệ thông gia hay không vẫn còn khó nói.
- Oài, hai người đó...
Diệp Khai lắc đầu, nghĩ thầm theo như ký ức của mình thì quan hệ của Diệp Kiến Hoan và Thẩm Tuyết quả thật có vấn đề nhưng là vì Diệp Kiến Hoan ăn chơi hàng đêm, chưa từng nghe nói qua Thẩm Tuyết làm gì ảnh hưởng xấu đến lão Diệp gia. Chuyện này bên trong chắc chắn có ẩn tình:
- Hai người mau có con đi, sẽ không nhiều chuyện như vậy.
Diệp Kiến Hoan lập gia đình cũng đã vài năm, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, chuyện sinh con chưa từng lo lắng qua.
- Có con rất phiền toái, anh định tiêu dao vài năm rồi mới nói.
Diệp Kiến Hoan nhắc đến chuyện này cũng thấy đau đầu. Hắn không quan tâm chuyện này nhưng Diệp Tử Kiện và Lí Mĩ Phương đều sốt ruột, hai người đều từng hỏi qua nên hắn cũng thấy áp lực, không có chuyện tuyệt không chạy tới kinh thành, rõ ràng có ý trốn tránh. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Uống rượu đi.
Diệp Khai cũng không muốn nói mãi những chuyện không vui, nâng chén.
Chất lượng rượu trong câu lạc bộ Đế Hào có thể tin, tuy giá cao nhưng những ai đã bước vào đây đâu còn quan tâm đến tiền.
Hôm nay Diệp Khai uống một ngụm, đã cảm thấy hương vị dường như không đúng, đặt mạnh chén rượu trên bàn, khó chịu nói:
- Cái quái gì vậy, rõ ràng là rượu năm 85 lại giả mạo là năm 82, xem lão tử là kẻ ngốc đùa nghịch à? Đế Hào làm việc đúng là không ra sao!
- Phụt...
Diệp Kiến Hoan nghe xong, lập tức phun ra một ngụm rượu, cười sặc:
- Anh nói lão Nhị ah, ca ca ta cho tới bây giờ cũng không biết, chênh lệch ba năm mà cậu cũng có thể biết được? Không phải chứ?!
Đừng nói hắn không tin, đoán chừng rất nhiều dân nếm rượu chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể nhận ra khác biệt rất nhỏ trong đó.
- Không biết sao nhưng em thấy vậy.
Diệp Khai cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng rượu vừa vào miệng hắn đã có cảm giác này.
- Tiểu Nguyệt, bảo quản lý vào đây.
Diệp Kiến Hoan thấy Diệp Khai khăng khăng như vậy còn tưởng Diệp Khai muốn cố ý bới lông tìm vết. Lần trước hai anh em bị người vây ở Đế Hào, biết đâu Diệp Khai mượn rượu để gây chuyện, đã vậy Diệp Kiến Hoan cũng sẽ phối hợp.
Đế Hào dù có hậu trường nhưng hai anh em lão Diệp gia lại phải sợ?
- Cái gì?!
Viên quản lý của Đế Hào nghe nói chuyện này lập tức ngạc nhiên:
- Tuy giá chúng ta ột chút nhưng hàng nhập khá chuẩn, sao có thể là hàng fake? Có phải bọn họ cố ý đến bới lông tìm vết?!