Kỳ thật trong lòng Diệp Khai cũng đang buồn bực, vô sự mà ân cần, không phải gian tức là tặc, hắn không có chuyện gì dưng không chạy tới bưng trà rót nước lại có mục đích gì đây? Không phải là vì muốn nhúng tay vào sự vụ của gia tộc sao.
Đã có được vài chục năm kinh nghiệm nhân sinh, hắn đã nắm chắc được đại thế vô cùng tinh chuẩn, Diệp Khai đương nhiên muốn nhanh chóng phát huy được tác dụng càng lớn bên trong gia tộc, mãi ra vẻ đáng thương vô tri cũng không phải việc tốt, tới thời điểm nên ra tay thì phải quyết đoán ra tay.
Nhưng nghe lời nói của nhị lão gia tử, Diệp Khai cũng không lập tức trả lời mà nhìn qua Diệp lão gia tử.
Ý tứ của Diệp Khai thật rõ ràng, chủ nhân của một nhà lên tiếng hắn mới thuận tiện trả lời vấn đề thôi.
-Nói đi, đều là người trong nhà.
Diệp lão gia tử ý bảo Diệp Khai không cần ngần ngại.
Diệp Khai lại nhìn qua phụ thân Diệp Tử Bình, thấy hắn gật nhẹ đầu mới lên tiếng:
-Kỳ thật tình thế bây giờ rất rõ ràng, những người kia có tập trung cùng một chỗ cũng không phải đối thủ của đồng chí Phương Hòa. Đường lối cải cách chung sẽ không thay đổi, lịch sử sẽ không thụt lùi, thế lực bảo thủ cuối cùng sẽ bị suy thoái, mặc dù đồng chí Giang Thành không tỏ thái độ nhưng chỉ là vì đang quan sát tình thế mà thôi, một khi tình hình trong sáng hóa, sự cân đối của thế lực hai bên bắt đầu thay đổi, ông ấy tuyệt đối sẽ ủng hộ tiếp tục đẩy mạnh sự nghiệp cải cách.
Nghe xong lời nói của Diệp Khai, kể cả hai vị lão gia tử, tất cả mọi người có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Khai vừa mở miệng lại trực chỉ ngay vấn đề mấu chốt, hơn nữa tựa hồ đã sớm có tính trước về sự tình này, nói chuyện không hề có nửa điểm trắc trở.
-Sao lại nói vậy?
Nhị lão gia tử hỏi.
Lời này đoán chừng mỗi người ngồi nơi đây đều đang thầm nghĩ muốn hỏi Diệp Khai.
-Phương lão gia tử là ai đây?
Diệp Khai dứt khoát nói thẳng thắn:
-Năm xưa thái tổ còn tại vị, ba lần lên ba lần xuống cũng không làm gì ông ấy được. So sánh mà nói, những văn nhân văn chương gì đó, phất cờ hò reo, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhưng thật sự gặp phải người mạnh thật sự, bất quá chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi!
Nghe Diệp Khai vừa nói như vậy, mọi người lập tức nở nụ cười.
Quả nhiên đúng như lời Diệp Khai đã nói, đồng chí Phương Hòa xưa nay nổi tiếng có tinh thần đấu tranh bất khuất, ngay cả thái tổ cũng không cách nào xử lý ông, huống chi là những hậu sinh vãn bối, chẳng lẽ ông còn sợ sao? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
-Kỳ thật hiện tại có một ít tư tưởng trào lưu thật có vấn đề.
Sau đó Diệp Khai lại vạch thẳng một vấn đề khác:
-Hôm nay ý thức đấu tranh hình thái thật vô cùng cao điệu rồi, luôn lo lắng Trung Quốc bị Âu Mỹ làm ra trò diễn biến hòa bình, chuyện này cần phòng ngừa sao? Đương nhiên cần! Nhưng phòng ngừa diễn biến hòa bình thì đúng vậy, nhưng không thể vì chuyện này mà bỏ việc lớn, khiến cho việc kiến thiết kinh tế thậm chí đều bị ảnh hưởng! Kinh tế không thể phát triển, vấn đề lập tức nảy sinh thật nhiều! Địch nhân lớn nhất của chủ nghĩa xã hội không phải là chủ nghĩa tư bản, mà là chuyện của mình làm không xong! Tại Liên Bang Xô Viết cùng Đông Âu đã xảy ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng, điểm này tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, nhân dân bất mãn đương nhiên là chống lại, vì vậy đảng chấp chính cũng lung lay sắp đổ. Tại sao lại như vậy đây? Những người khác cảm thấy đây là kết quả do thế lực phương tây làm ra diễn biến hòa bình, kỳ thật hoàn toàn sai lầm!
Lời nói của Diệp Khai rất có lực chấn nhiếp, ngay cả phó bộ trưởng Bộ tuyên truyền như Diệp Tử Bình cũng chăm chú lắng nghe, cảm thấy lời này của con trai tự hồ không thể xuất hiện từ miệng của một học sinh cấp ba, nếu đặt ở trong miệng của người lãnh đạo quốc gia như vậy càng thích hợp hơn một ít.
Nhưng mà lời hắn nói tựa hồ rất có đạo lý.
-Theo căn bản mà nói, những vấn đề này phát sinh đều bởi vì việc kiến thiết kinh tế không làm tốt, dân chúng không cơm ăn, không quần áo mặc, tiền lương bị lạm phát triệt tiêu, trình độ sinh hoạt hạ thấp, cứ kéo mãi trong thời gian dài nên mới tạo thành.
Diệp Khai tiếp tục nói:
-Trong sách chính trị của học sinh cấp ba đã nói thật rõ ràng, cơ sở kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc, kiến thiết kinh tế làm không tốt, thậm chí có nguy hiểm sẽ sụp đổ, thượng tầng kiến trúc còn có thể an toàn sao? Vấn đề của Liên Bang Xô Viết cùng Đông Âu không phải tại kẻ địch mạnh mẽ như thế nào, mà là chính bọn họ đem sự tình làm hỏng! Cho nên bởi vì lo lắng diễn biến hòa bình mà đem việc kiến thiết kinh tế lâm vào tình trạng đình trệ, hiển nhiên là sai lầm cực đoan, là việc càng đáng sợ hơn là bị người làm diễn biến hòa bình!
Nói tới đây, Diệp Khai ngừng lại nhìn nhìn phản ứng của mọi người, kể cả Diệp lão gia tử, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ sâu xa, hắn liền biết rõ lời của mình nói đúng trọng tâm, hơn nữa cũng không phải là những lời nông cạn.
-Nói tiếp đi…
Diệp lão gia tử thấy Diệp Khai ngừng lại, liền khích lệ nói, đối với đứa cháu trai này ông hiển nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hơn nữa lại có chút cao hứng, cảm thấy vận mệnh của Diệp gia đã đến, thậm chí có được một đứa cháu trai có ý nghĩ xuất sắc như vậy chính là phúc phận trời ban.
-Dân lấy ấm no làm đầu, dân chúng vì sao lại ủng hộ chúng ta? Cũng bởi vì có mười ba năm phát triển!
Diệp Khai phẩy bàn tay, dùng giọng nói cương quyết khẳng định nói ra:
-Mười ba năm cải cách, tốc độ phát triển kinh tế rất nhanh, dân chúng được lợi rất lớn. Nhưng nếu có năm năm không phát triển, hoặc là tốc độ phát triển thấp sẽ phát sinh ảnh hưởng gì? Chỉ sợ kết cục của Liên Bang Xô Viết sẽ rơi xuống trên đầu chúng ta! Đây không phải vấn đề kinh tế, mà là một vấn đề chính trị vô cùng nghiêm trọng! Mưu toan chối bỏ cải cách, hoặc đẩy ngã cải cách quay về bảo thủ, đều là sai lầm cực đoan, sẽ trở thành kẻ địch với ý chí của nhân dân!
Mọi người nghe xong lời nói của Diệp Khai, trầm tư thật lâu.
Diệp lão gia tử bỗng nhiên cười cười, nói:
-Lão tam, con sinh một đứa con trai giỏi a! Diệp gia chúng ta có hi vọng càng phát dương quang đại! Trách không được lúc ấy đồng chí Phương Hòa lại khen ngợi tiểu Khai không tệ, hôm nay xem ra quả nhiên không tệ, ánh mắt của lão Phương quả nhiên là sắc bén hơn cha một ít! Để một đứa cháu trai khôn khéo như vậy trong nhà mà cha cũng nhìn không ra, thật sự là người già bị hoa mắt ù tai!
-Đồng chí Phương Hòa từng khen ngợi qua tiểu Khai?
Bác cả Diệp Tử Kiện cùng bác hai Diệp Tử Sơ nghe vậy đều cảm thấy kinh ngạc.
Người có thể được đồng chí Phương Hòa khích lệ thật đúng là không có mấy ai, đừng nói chi Diệp Khai chỉ mới là học sinh cấp ba, nếu chuyện này truyền đi ra, đoán chừng sẽ làm mọi người rớt cả kính mắt.
Diệp Tử Bình nghe xong cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn chưa bao giờ biết được Diệp Khai còn có chuyện như thế.
-Sao lại không đây?
Tâm tình Diệp lão gia tử thật tốt, cười vuốt vuốt mái tóc mình ra sau gáy:
-Nói ra đoán chừng mấy đứa không tin tưởng, lần này đồng chí Phương Hòa xuôi nam tới Minh Châu là tiểu Khai đề nghị đấy, mấy đứa còn dám xem nó là đứa con nít hay sao?
-Ti…
Mọi người nghe xong đều kinh hô, ánh mắt nhìn Diệp Khai giống như nhìn thấy yêu quái.
Hẳn là phần mộ tổ tiên của Diệp gia bốc khói xanh đi, trong nhà xuất hiện một thiếu niên thiên tài rồi sao?
Diệp Khai thấy thế có chút bất đắc dĩ cười cười, thoạt nhìn mình đã làm các vị trưởng bối chấn kinh rồi, chỉ là không biết trong sự vụ của gia tộc ngày sau mình có thể đem quyền nói chuyện mở rộng thêm được một ít?
Dù sao trong mấy chục năm về sau, muốn đem Diệp gia phát triển tới mức tung hoành bất bại cũng không phải chuyện dễ, mỗi một bước đều không thể đi nhầm!