Tạ Đồng Củ nghe vậy thì không khỏi cân nhắc đắn đo câu nói này, nghĩ lại khi người nhà giới thiệu đối tượng cho con gái mình thì nó phản ứng vô cùng bất thường, lại còn không ngớt càu nhàu, trong lòng ông biết con gái mình với Diệp Nhị thiếu gia này nhất định là có liên hệ lằng nhằng gì đó.
Tạ Quân Hào lúc này đang đứng bên cạnh của chỉ biết buồn bực đứng một chỗ, thi thoảng thì đưa mắt sang nhìn cô mỹ nữ khí chất xuất chúng Chung Li Dư đang đứng bên cạnh Diệp Khai, trong lòng không khỏi khó kìm nén.
Nếu không có chuyện trời đưa đất đẩy lần này thì mỹ nữ này có thể nằm gọn trong tay mình rồi, ai biết ở đâu ra cái tên Diệp Khai này lại đến làm hỏng hết cả.
Tạ Quân Hào vẫn nhớ rõ cảm giác khi bị Diệp Khai ném ra khỏi phòng, còn cả cảnh tượng mà đám người muội muội mang đến cũng bị đám quân đội đuổi đi, tuy lúc này trong đầu không dám có ý định đối đầu với Diệp Khai nhưng dù sao trong lòng hắn vẫn vô cùng bực tức.
Chỉ sợ trong cái không minh bạch này mình với tên Diệp Khai đó lại trở thành người nhà.
Chẳng lẽ muội muội Tạ Quân Ngọc của mình đã rơi vào vòng tay Diệp nhị thiếu gia này, nay không thể thoát khỏi được nữa?
Mặc dù phụ tử Tạ gia đối với Diệp Khai nói ra bốn chữ “Không là người ngoài” nhưng trong lòng còn có nghi hoặc, còn có cách nghĩ bất đồng.
Tạ Quân Hào là đang oán giận muội muội có phải hay không đã bị Diệp Khai bắt lại, mình trở thành anh vợ tiện nghi, mà Tạ Đồng Củ thì lại đang suy nghĩ khác, nếu mọi người thật sự “Không là người ngoài” mà nói…, từ tài nguyên bên phía Diệp gia có thể cho Tạ gia bọn họ bao nhiêu chỗ tốt đây?
Sự tình ở tầng trên chính trị, Tạ Đồng Củ cũng có chú ý, biết rõ nếu như tình thế không có biến hóa quá lớn, thế lực Diệp gia ít nhất trong tương lai mười năm, hai mươi năm sẽ không bị yếu bớt, thậm chí là bởi vì có sự quật khởi của Diệp Tử Bình mà có chỗ tăng cường.
Một gia tộc sừng sững ở quan trường mấy chục năm không ngã, mỗi thời đại đều có thể có người nắm giữ quyền lực lớn nhất, ở trong mấy chục năm này bồi dưỡng thế lực, tuyệt đối không phải là người bình thường có khả năng tưởng tượng được.
Nhìn thấy điểm này, tâm tình của Tạ Đồng Củ liền tương đối mênh mông rồi.
Về phần sự tình của nữ nhi, tuy Tạ Đồng Củ đã dạo qua một vòng trong đầu, nhưng mà cảm giác, nữ hài tử lớn rồi khó tránh khỏi có cảm giác muốn hoan ái, cho dù là dựa vào người của Diệp gia, cũng không phải là chuyện mất mặt gì.
Lại nói tiếp, chuyện này cũng chủ yếu là do bản chất thương nhân của Tạ Đồng Củ quyết định, tại hắn thoạt nhìn, tổn thất mặt mũi, hoàn toàn có thể thông qua lợi ích kinh tế rất thực tế, thậm chí là lợi ích chính trị để bồi thường lại, đây là đáng giá.
- Nếu Diệp công tử đã nói, không phải là người ngoài, không bằng ngồi xuống uống một chén, thuận tiện nhờ một chút?
Tạ Đồng Củ thử dò xét hỏi.
- Ha ha, có thời gian tự nhiên là muốn ngồi xuống một chút, để hôm khác ta lại để cho Tạ thư ký đến liên lạc đi.
Diệp Khai cười cười nói:
- Tối nay là phải đi giải trí, mọi người cũng đừng làm ảnh hưởng tới kế hoạch.
- Đúng là nên như vậy, đứng ở trên lập trường là một xạ thủ, Diệp công tử là một đối thủ không tệ nha.
Tạ Đồng Củ cười nói:
- Thiên kim dễ kiếm, đối thủ khó cầu, có cơ hội còn phải thi đấu hai trận đấy.
Diệp Khai cười gật đầu, biểu thị ra đồng ý.
Vì vậy hai tốp người liền tách ra, phụ tử Tạ Đồng Củ và Tạ Quân Hào đi ra khỏi Đế Hào, lên xe của mình, chuyển hướng về nơi nghỉ ngơi trong Bắc Kinh.
Sau khi lên xe, Tạ Quân Hào rốt cuộc thiếu kiên nhẫn nói:
- Cha, tư thái của người có phải hay không có chút quá thấp? Dù thế nào đi nữa thì Diệp Khai hắn cũng chỉ là một tên tiểu bối, nhìn người vừa rồi, hoàn toàn đem hắn trở thành nhân vật cùng cấp bậc để đối đãi.
Hắn đối với điểm này, trong nội tâm cũng có chút ít vướng mắt.
Vốn là lúc này hắn đang có hiềm khích với Diệp Khai, sau đó bởi vì quan hệ của muội muội Tạ Quân Ngọc, đi công tác tại Thánh Vương tân khu, cùng Diệp Khai kết thành một hội, bây giờ thì lại càng có hy vọng tiến thêm một bước trở thành cán bộ cấp chánh sở, khiến cho Tạ gia được nở mày nở mặt, với lại sau khi Tạ Quân Hào hắn đi ra ngoài, cũng có thể nói với hội bằng hữu một câu, muội muội ta hiện tại là cán bộ cấp phó sở rồi.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì địa vị của Tạ Quân Hào liền lập tức được tăng lên rất lớn, đúng là Tạ Quân Hào tương đối hương thủ loại ánh mắt kinh ngạc sùng bái này của mọi người dùng cho hắn. Nhưng mà khi hắn thấy Diệp Khai cùng Chung Ly Dư ở cùng một chỗ với nhau thì vẫn không thể nhịn được phiền muộn một phen.
Hôm nay trước mặt Diệp Khai, phụ thân Tạ Đồng Củ lại đem tư thế hạ thấp xuống như vậy, càng làm cho tâm tình của Tạ Quân Hào có chút nuốt không trôi, coi như là muội muội Tạ Quân Ngọc đã bị Diệp Khai hạ thủ rồi, như vậy thì Tạ Đồng Củ cũng là cấp bậc cha vợ a.
Ai nói cha vợ tiện nghi là không phải cha vợ hả?
- Ngươi a, hơn 30 rồi mà vẫn không thể dụng tâm suy nghĩ vấn đề?
Tạ Đồng Củ nhìn Tạ Quân Hào, liền lắc đầu nói:
- Lúc trước cho các ngươi ra nước ngoài du học, cũng là muốn các ngươi học được thêm một chút gì đó, sau khi trở về có thể đem sự nghiệp của Tạ gia phát triển lớn mạnh, bây giờ nhìn lại phương diện này thì các ngươi làm không tệ, nhưng mà ở trên phương diện đối nhân xử thế, vẫn còn kém một chút.
Thấy khuôn mặt Tạ Quân Hào có chút thần sắc không chịu phục, Tạ Đồng Củ liền hỏi ngược lại:
- Ta nói ngươi… ngươi đừng nên không phục, ngươi xem Diệp Khai người ta mới có hai mươi tuổi, khí độ đối nhân xử thế, ngươi có thể vượt qua được sao?
Tuy Tạ Quân Hào rất muốn phản bác, nhưng mà lấy lương tâm nghĩ lại, hắn cảm thấy ở phương diện này thì Diệp Khai làm rất chính xác và thành thạo, cử trọng nhược khinh, xác thực không phải mình có thể so sánh được.
Nhất là ở trước mặt của Diệp Khai, hắn thường xuyên bị chịu thiệt.
- Người thất bại, nguyên nhân thất bại cơ bản đều là giống nhau, nhưng mà người thành công, lý do thành công thì đều khác nhau.
Tạ Đồng Củ thấy nhi tử không nói, liền ngữ khí thành khẩn nói với hắn:
- Tạ gia chúng ta mặc dù có tiền, nhưng cũng chỉ là có chút tiền mà thôi, cho dù tài sản tập đoàn có vượt quá trăm ức, nhưng mà nhà chúng ta chính thức nắm giữ trong tay, thì cũng chỉ có hai tỷ mà thôi, nếu xét ở trong nước, cũng coi như là người có tiền, ở giới chính trị cũng có chút ít thanh danh, nhưng mà đứng trên góc độ phát triền lâu dài để nhìn vấn đề, thì không thể đắc chí được, thậm chí còn có một chút nguy cơ.
Tạ Quân Hào cắm đầu lái xe, nhưng lỗ tai ngược lại là vẫn nghe được lời nói của Tạ Đồng Củ.
Với tư cách là đệ tử dòng chính của Tạ gia, từ nhỏ Tạ Quân Hào đã được giáo dục cực tốt, cũng đã tiếp nhận giáo dục ở nước ngoài, nhưng mà tình huống này có lợi có hại, mặc dù cho hắn kiến thức uyên bác, năng lực động thủ tương đối mạnh, nên đã dưỡng thành tính tự cao tự đại.
Nhất là lúc ban đầu sau khi hắn về nước, nhìn thấy tình huống trong nước, đều là tương đối lạc hậu đấy, phương diện xây dựng kinh tế trên cơ bản đều ở tình trạng khoán, một mảnh cỏ dại, tốt xấu lẫn lộn, cho nên đối với rất nhiều nhân sự trong nước có cách nhìn tương đối không tốt.
Bởi như vậy, liền tạo thành tình huống rất nhiều người không hợp nhau.
Tạ Đồng Củ phê bình hắn như vậy, cũng là đứng ở tình huống hắn là nhi tử của mình, cho nên Tạ Quân Hào chu dù đối với Diệp Khai không phục, cho rằng Diệp Khai là bởi vì lớn lên trong một gia đình như Diệp gia, mới có cục diện hôm nay, nhưng mà hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, liền cảm thấy tiểu tử này quả thật có một số chỗ mà mình theo không kịp.
Thấy nhi tử không nói gì nữa, cũng không biết hắn nghe lọt vào bao nhiêu, phải chăng nhận đồng với cái nhìn của mình, Tạ Đồng Củ cảm thấy hôm nay cần phải nói thêm một ít để cho hắn hiểu.
- Tình huống trong nước hôm nay, đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Tạ Đồng Củ nhìn nhi tử nói ra:
- Không nói mấy năm trước bộc phát ra trào lưu chèn ép xí nghiệp dân doanh mấy lần, còn có tranh Lâm Uyận trên phương diện cải cách, chỉ từ xí nghiệp chúng ta đến xem, trên phương diện tiến tử nhân tài và mở rộng sự nghiệp, còn có rất nhiều khuyết điểm, đây là điểm không có cách nào tranh chấp được với xí nghiệp của nhà nước đấy. Mặc dù nói thời gian gần đây có tín hiệu muốn xí nghiệp dân doanh phát triển mạnh, nhưng cũng chỉ là tư cách của chế độ công hữu bổ sung mà thôi, trên ý nghĩa chúng ta tại pháp luật, cũng chỉ là một ký hiệu tương trưng có cũng được không có cũng chẳng sao mà thôi.
- Xí nghiệp dân doanh của chúng ta muốn phát triển, chướng ngại rất nhiều, tình cảnh gian nan, muốn đột phá những chướng ngại này, nhất định phải có liên hệ với giới chính trị, nói là đường ngầm hữu hiệu để qua cửa cũng tốt, nói là phụ thuộc vào quyền quý cũng thế, nói tóm lại ngươi muốn ở phát triển xí nghiệp dân doanh ở trong nước cho tốt, thì không thể tránh được một bước này.
- Ta cũng nghe muội muội của ngươi từng nói qua, ngươi và Diệp Khai từng có xung đột, nhưng chuyện gì qua thì đều đã qua. Có lẽ ngươi đối với chuyện đó canh cánh trong lòng, nhưng mà người ta chưa hẳn đã để trong lòng, cái này chính là tâm tính của cường giả, khác hẳn với tâm tính của kẻ yếu.
- Nhưng đối với ngươi mà nói, nếu như có thể thả ra được một số chuyện này, cùng Diệp Khai quan hệ cho tốt, hắn khẳng định cũng sẽ không bỏ đi mặt mũi của ngươi, dù sao còn có quan hệ của muội muội ngươi ở đó, thậm chí hắn cũng sẽ đặc biệt chiếu cố tới nguwoi một chút.
- Xu thế phát triển sau này, ta đã thấy rõ ràng không sai biệt lắm, nghiệp quan kết hợp là không thể tránh khỏi, thuyết pháp tư bản chủ nghĩa quyền quý, ở trong nước vẫn còn tồn tại rất tốt, Tạ gia chúng ta có 10 tỷ tài chính, lại thêm chúng ta có thể thông qua đủ loại con đường điều động vốn, đâu chỉ là mấy chục tỷ?
- Đã có một món tiền vốn lớn như vậy, hơn nữa đả thông quan hệ giao thiệp, sau mười năm sẽ phát giương trở thành một tập đoàn khổng lồ, trên cơ bản không có vấn đề gì.
- Cho nên, đứng ở trên lập trường lâu dài mà nhìn vấn đề, ngươi phải hiểu được là lấy hay bỏ, đem những cái không thiết thực kia nghĩ cách dứt bỏ, một lòng hướng về phía trước, đợi đến mười năm sau quay đầu nhìn lại, sẽ cảm thấy may mắn là mình có lựa chọn sáng suốt như thế nào.
Tạ Quân Hào nghe phụ thân nói nhiều như vậy, trong nội tâm lập tức hiểu ra được rất nhiều.
Cho tới nay, Tạ Đồng Củ đều áp dụng thái độ bỏ mặc đối với hắn, lại để cho hắn độc lập suy nghĩ, độc lập quyết định, đôi khi cũng có sai lầm quyết định đầu tư, nhưng cũng không có can thiệp vào, dần dần dưỡng cho Tạ Quân Hào tính cách tự lập.
Buổi nói chuyện tối nay, nếu là đặt ở trên một tên công tử quần là áo lượt, đoán chừng chính là vào tai trái ra tai phải, nhưng mà nghe vào trong tai của Tạ Quân Hào, lại có một chút cảm giác nhìn thấy ánh sáng xé tan màn đêm.
Tạ gia lấy nghiệp buôn bán dừng chân, nếu là có thể cùng các nhà hào môn kết giao, như vậy tiền đồ phát triển bất khả hạn lượng, cần gì phải quan tâm một chút xung đột nho nhỏ lúc trước?
Người muốn làm đại sư, phải là người có thể khoan dung được, lúc trước Lữ Bất Vi vì mưu đồ sự thống trị Tần quốc, đã đem tiểu lão bà của mình cho Tần vương, sự thật chứng minh, khoản đầu tư này là thành công, cuối cùng hắn cửa nát nhà tan, chỉ là tầm mắt không đủ, nhìn không rõ tình thế mà thôi.
- Ba ba nói đúng lắm, là con quá hẹp hòi rồi.
Tạ Quân Hào rốt cuộc thừa nhận sai lầm của mình.
Tạ Đồng Củ vui mừng gật gật đầu, nhìn nhi tử nói ra:
- Muội muội của ngươi thủy chung là phải lập gia đình đấy, hơn nữa nàng lại là người trong chính trị, cũng không thể tiếp xúc với nghiệp buôn bán, cho nên mọi chuyện trong nhà, sau này cũng muốn giao cho ngươi đấy, công việc lớn như vậy, không có năng lực chống đỡ là không được, không có nhân mạch quan hệ cũng là không được, sau này người còn phải dụng tâm nhiều.
Tạ Quân Hào lên tiếng đáp, lại tiếp tục lái xe, đưa phụ thân về tới nhà.
Tạ Quân Hào suy nghĩ một lát, đã cảm thấy đối mặt với nhân vật như Diệp Khai, vẫn phải là phỏng đoán một chút Diệp Khai yêu thích, hợp ý cái gì, lại tranh thủ khiến cho hắn cao hứng, mới có thể cam đoan được lợi ích của mình, đã có cây cầu có thể lợi dụng là Tạ Quân Ngọc, thì sẽ không thể để lãng phí.
Phải biết, người muốn nịnh bợ Diệp Khai, thật sự là rất nhiều.
Sau một hồi oanh động ở sân bắn, theo phụ tử Tạ gia rời đi, rốt cuộc cũng tiêu tán.
Thời điểm đám người Diệp Khai đang muốn chuyển tràng bắn, liền nhận được điện thoại của Tạ Quân Ngọc.
- Tạ bí thư nhớ ta như thế nào mà lại gọi điện thoại tới?
Diệp Khai cười hỏi:
- Sau khi Hồ Hán đến Thánh Vương tân khu, áp lực có lớn không?
- Em nghĩ đến anh mới một tay chế tạo ra Thánh Vương tân khu mà đã thờ ơ rồi sao.
Tạ Quân Ngọc quả thật có chút phàn nàn.
Đối với chuyện Diệp Khai ra đi, nàng cũng có chút phát điên, bản thân Tạ Quân Ngọc là hướng về phía Diệp Khai, mới đi đến Thánh Vương tân khu này, không nghĩ tới Diệp Khai cư nhiên lại bị bức tới Long Thành, lại đến một tên Hồ Hán, lộ ra ý đồ đến chính là hái đào đây mà.
Đối với chuyện này, Tạ Quân Ngọc tự nhiên là cảm thấy tương đối phức tạp, cũng may chính là trước khi Diệp Khai ra đi, đã đem tất cả các thành viên của tổ chức một tay tạo ra giao hết cho Tạ Quân Ngọc.
Hôm nay toàn bộ Thánh Vương tân khu trên cơ bản đều là thế lực của Diệp Khai, tuy Hồ Hán đã đến đây được một thời gian, nhưng mà muốn khai phá được cục diện, lại không có dễ dàng như vậy, mặc dù nói hắn cũng muốn thu phục được mấy thành viên tổ chức của mình, nhưng mà cũng không thể làm được như ý, dù sao thế lực của Diệp gia đang như mặt trời ban trưa, lại có Diệp Khai giao phó cho Tạ Quân Ngọc chủ trì đại cục, ai cũng sẽ không ngu đến nỗi chiêu mộ môn hạ của người khác.