- Việc này thì ông không phản đối, nhưng vì sao tiểu tử ngươi đề bạt đều là chút ít nữ cán bộ không đây?
Nhị lão gia tử hỏi.
- Việc này thật sự là không có biện pháp đấy.
Diệp Khai xòe hai tay, có chút bất đắc dĩ nói:
- Nam cán bộ trên cơ bản đều đã có chủ nhân rồi, mà bên trong nữ cán bộ còn có chút người có thể lôi kéo, đây xem như là chuyện trùng hợp mà thôi, cũng không phải cháu chỉ xem trọng sự phát triển của nữ cán bộ. Nhưng theo xu thế đề bạt cán bộ mà xem, nâng đỡ cán bộ nữ tính càng dễ hơn nam giới một ít.
- Cháu nói cũng không phải không có lý.
Nhị lão gia tử cũng không phản bác.
Mấy năm gần đây, hoặc là do tình thế cần, hoặc là vì cân đối tỉ lệ giới tính cán bộ, cho nên việc đề bạt nữ tính cán bộ cũng rất lớn, nếu không cũng sẽ không có cách nói “thiếu nữ hạ lưu vô tri”.
Diệp Khai nhìn trúng điểm này, đương nhiên liền phải bắt được cơ hội, dù sao đợi tới khi thời đại phát triển tới trình độ nhất định, còn muốn tìm cơ hội tốt để phát triển sẽ rất khó khăn.
Đương nhiên, Diệp Khai lựa chọn mấy nữ nhân, thí dụ như Tạ Quân Ngọc, Mộc Uyển Dung đều là những nữ tính rất có năng lực, nếu không như thế cũng không đảm đương nổi Diệp Khai hạ công phu thao tác sau màn cho các nàng.
- Cũng tốt, gần đây trong thủ đô khả năng cần mở một lớp huấn luyện cho cán bộ cao cấp, nếu như nguyện ý thì có thể cho Mộc Uyển Dung đi vào báo danh, công tác trong tỉnh thì cháu tự mình đi làm đi.
Nhị lão gia tử ngẫm nghĩ, lại nói với Diệp Khai.
Diệp Khai nghe xong gật nhẹ đầu.
Gọi là lớp huấn luyện cán bộ cao cấp, danh ngạch vốn không nhiều, nhưng một khi đạt được, khả năng được đề bạt sẽ phi thường lớn.
Đương nhiên công việc thao tác phía sau cũng không thể thiếu, nhưng đối với Diệp gia mà nói cũng không tính là gì.
Mộc Uyển Dung lái xe của Diệp Khai rất nhanh đã về tới trong nhà.
Bởi vì nguyên nhân nàng nhậm chức tại Long Thành, Mộc Uyển Dung rất ít có cơ hội về nhà, lần này quay về thủ đô cũng là vì lúc ấy Từ lão nghe nói thế cục trong thủ đô thay đổi, ý định thừa cơ hội này muốn an bài một chút công tác tốt cho Mộc Uyển Dung.
Nhưng thân thể đồng chí Phương Hòa khôi phục, thế cục trong thủ đô bình tĩnh trở lại, cơ hội này tự nhiên cũng không còn.
Chỉ là vừa đúng lúc tới Tết âm lịch, cho nên Mộc Uyển Dung dứt khoát ở lại trong thủ đô vài ngày bồi cha mẹ, xem như trọn hiếu đạo.
Cha mẹ Mộc Uyển Dung đều là giáo sư đại học, mẹ của nàng là Mộc Liên cũng đã về hưu, cha nàng là Lý Chiêu Hoa tuy cũng đang tiến hành thủ tục lui hưu nhưng bởi vì người có thể gánh trách nhiệm trong trường cũng không nhiều lắm, vì vậy ngẫu nhiên vẫn có thể quay về đảm nhiệm một chương trình học trọng yếu nào đó, xem như là được mời trở lại cương vị một đoạn thời gian.
Vì vậy điều kiện trong nhà Mộc Uyển Dung vẫn không tệ lắm, xem như là môn đệ thư hương chân chính.
Mộc gia ở khu nhà cấp bốn, hơn nữa vị trí địa lý không tệ, trình độ bảo tồn kiến trúc cũng khá hoàn hảo, mấy năm trước được sửa chữa qua một lần, mọi phương diện đều khá tốt.
Mộc Uyển Dung lái xe đi vào trong sân, liền nhìn thấy cha mẹ đi ra.
- Đây là xe gì vậy, hình như chưa từng gặp qua?
Mộc Liên nhìn thấy xe, có chút tò mò hỏi.
Mẹ của Mộc Uyển Dung là Mộc Liên thuộc dân tộc thiểu số, cha là Lý Chiêu Hoa thì là Hán tộc, khi tuyển chọn khai sinh, cho nàng tuyển chọn dân tộc thiểu số, nên nàng đi theo họ mẹ.
Dân tộc thiểu số ở trong thủ đô vẫn được ưu đãi không ít, đoán chừng là do nguyên nhân này nên cha mẹ nàng mới làm như thế.
Trên thực tế, với tư cách là giáo sư đại học, lúc trước cha mẹ Mộc Uyển Dung trong thời kỳ “cách mạng văn hóa” cũng đã bị trùng kích, chỉ là vì họ là nhân vật không có danh tiếng nên vấn đề không lớn.
- Đây là xe của đồng sự, cho con mượn lái một chút mà thôi.
Mộc Uyển Dung trả lời.
- Nam đồng sự sao?
Mộc Liên vây quanh xe Hummer việt dã dạo qua một vòng, liền nói ra.
Bà vừa hỏi như vậy, Lý Chiêu Hoa lập tức nở nụ cười.
Loại xe việt dã có phong cách cứng rắn thô mỹ như vậy, bình thường đều do nam nhân sử dụng, nữ tính ưa thích loại phong cách này không phải là không có, nhưng muốn lái loại xe này đi ra ngoài cũng thật hiếm thấy.
- Vừa lúc, trong nhà có chuẩn bị chút ít thức ăn, tối hầm một món canh đi.
- Buổi tối có lẽ còn có chuyện, bên văn phòng thành phố Long Thành trong thủ đô còn phải đi qua xem lại một chút.
Mộc Uyển Dung đáp.
- Chuyện công tác gác qua một bên trước đã, không phải con đã dự định qua Tết mới quay về Long Thành sao?
Mộc Liên lại hỏi.
- Dạ, bởi vậy có một số việc phải nhanh chóng xử lý cho xong.
Mộc Uyển Dung đáp lại.
- Xe này thật tốt ah, đoán chừng là không ít tiền chứ?
Mộc Liên lại đem ánh mắt chuyển dời lên xe việt dã, có chút tò mò hỏi thăm:
- Bên trong đồng sự của con cũng có người có tiền như vậy sao?
- Dạ, trong nhà người ta có tiền.
Mộc Uyển Dung hồi đáp, nàng cũng không biết rõ trong nhà Diệp Khai làm sao có nhiều tiền như vậy, tuy nói Diệp gia là đại nhân vật trong thủ đô, nhưng lai lịch của tài chính như thế nào nàng thật sự không biết rõ ràng.
- Còn mang biển số của Bộ tổng tham mưu đây…
Mộc Liên lại phát hiện thêm một vấn đề, không khỏi có chút giật mình nói.
- Dạ, nhà của đồng sự có thân thích trong quân đội.
Mộc Uyển Dung hồi đáp.
- Nếu là nhân vật tầm thường không khả năng có được biển số xe này đâu.
Mộc Liên chỉ chỉ vào biển số xe, rất thực tế tỏ vẻ.
Ở lại trong thủ đô lâu ngày, đối với đủ mọi sự tình đều khá hiểu rõ, nhất là bản thân bà là giáo sư đại học, con đường tin tức của Mộc Liên càng rộng, tự nhiên có thể nhìn ra được biển số xe thuộc đơn vị nào, những biển số kia đều là chuyên dụng của đại nhân vật, biển số xe của Diệp Khai tự nhiên là thuộc phạm vi cứng rắn thực sự.
- Thân thích của người ta làm việc trong Quân ủy, còn có một người bác ruột làm việc trong Bộ tổng tham mưu, muốn lấy biển số xe này không khó.
Mộc Uyển Dung nhíu mày, thầm nhủ mẹ mình thật quá mức chú ý trong một ít sự việc đặc thù rồi.
- Hèn chi là thế.
Mộc Liên gật nhẹ đầu, lộ ra biểu tình thì ra là thế.
Lý Chiêu Hoa rót một bình trà nóng, gọi hai mẹ còn vào phòng nói chuyện.
- Chuyện giữa con cùng Lâm Uy như thế nào rồi?
Mộc Liên hỏi.
- Cứ như vậy thôi, dù sao ai cũng chỉ chú ý chuyện của mình, nếu như không phải hôm nay lúc ăn cơm đụng mặt, khả năng đã hai năm rồi không gặp hắn.
Mộc Uyển Dung hồi đáp.
- Vậy thì dứt khoát ly dị đi, cứ kéo như vậy có chỗ tốt gì đối với con đâu?
Mộc Liên không đồng ý nói:
- Mẹ đã sớm nói tiểu tử Lâm Uy kia không được, chỉ là trong nhà có chút tiền mà thôi, hiện tại con thấy có đúng hay không? Theo mẹ thấy, cứ treo nửa sống nửa chết với hắn như vậy, còn không bằng triệt để chia tay cho xong, dù sao hai bên cũng không bị liên lụy con cái, cũng không cần phân tài sản gì của hắn.
- Chuyện này…sau này hãy tính đi…
Nhắc tới chuyện ly hôn, Mộc Uyển Dung cũng rất đau đầu.
Nếu như theo tình hình chung trên quan trường tới phân tích, nàng ly hôn sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định trong con đường làm quan, nhưng nếu không ly hôn thật rất dễ dàng bị Lâm Uy lợi dụng danh nghĩa của nàng ra ngoài chắp nối, chuyện này xác thực làm cho nàng cảm thấy rất phiền muộn.
Không biết vì sao, Mộc Uyển Dung chợt nhớ tới Diệp Khai, không biết hắn lại có biện pháp nào không?
Nhưng nàng thật nhanh liền lắc đầu, trong lòng tự nhủ Diệp Khai còn nhỏ hơn mình gần mười tuổi, làm sao có thể giúp được mình?
Cho dù trong nhà hắn có thế lực rất lớn, bản thân nàng cũng có năng lực, nhưng trong đời sống tình cảm lại không phải có tuổi trẻ cùng năng lực thì có thể nói được rõ ràng.
- Chuyện này kéo càng lâu thì càng thêm phiền toái, mẹ cũng không đành lòng nhìn thấy con tuổi già cô đơn, cuối cùng ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Mộc Liên nhìn con gái, không khỏi thở dài nói.
Giữa Mộc Uyển Dung cùng Lâm Uy hiển nhiên đã không còn cảm tình, không có khả năng hòa hợp, mà nàng cũng không có con cái, nếu như không thừa dịp còn trẻ tranh thủ thời gian tìm thêm người tốt mà lập gia đình có đứa con, về sau già rồi thật khó khăn vô cùng, có điều gì không hay xảy ra, có ai chiếu cố cho nàng?
Mộc Liên dù sao cũng làm mẹ, đương nhiên suy nghĩ nhiều hơn một ít, vì vậy không hi vọng con gái cứ mãi kéo dài dây dưa.
Nhưng làm cho người tức giận chính là con rể Lâm Uy của bà cũng rất hỗn đản, bản thân mình ra ngoài lăng nhăng đồi bại, nghe nói còn bao vài nữ nhân sinh con, nhưng không chịu nhắc tới chuyện ly hôn, cứ kéo dài như vậy có hại chịu thiệt đương nhiên chỉ có thể là Mộc Uyển Dung.
Trong lòng Mộc Uyển Dung cũng rất loạn, nàng dùng tay nâng lên chén trà, uống một ngụm trà nóng dùng trà xua tan rét lạnh trong lòng.
- Mẹ của con nói không phải là không có đạo lý.
Lý Chiêu Hoa ở bên cạnh chen lời nói:
- Nữ nhân cùng nam nhân không giống nhau, tuy cũng đi con đường làm quan nhưng phải trả giá càng thêm vất vả. Hiện tại con đã là cấp chính sảnh, là chủ tịch thành phố tỉnh lị, xem như là tìm thêm tư lịch, đến lúc đó cũng có thể trở thành cán bộ cấp tỉnh bộ, không cần tiếp tục dây dưa với Lâm Uy làm gì, lưu loát đem sự tình giải quyết cho xong đối với con mới có lợi.
Cha mẹ đều đã nói như vậy, cũng làm trong nội tâm Mộc Uyển Dung đã có một ít biến hóa, bắt đầu chăm chú suy nghĩ có phải nên ly hôn hay không?
Theo đạo lý mà nói, ở riêng đã hai năm, cũng nên sớm ly hôn mất rồi.
- Ở Long Thành chẳng lẽ không có ai mà con thấy thuận mắt, điều kiện phù hợp hay sao?
Mộc Liên đột nhiên hỏi.
- A? Chuyện gì?
Mộc Uyển Dung đang suy nghĩ, đột nhiên nghe mẹ mình hỏi như vậy lập tức lắp bắp kinh hãi.
Chứng kiến thần sắc của con gái, Mộc Liên chợt cảm thấy có vấn đề.
Tuy bà chỉ thuận miệng hỏi thăm, nhưng thực sự không hề nghĩ trong Long Thành có người thích hợp với Mộc Uyển Dung.
Vấn đề chính yếu nhất là thân phận của Mộc Uyển Dung có chút cao, trong đồng sự tìm kiếm một người có địa vị tương đương thật sự không dễ, mặc dù là có đại bộ phận chỉ là đám lão đầu tử, so sánh với nữ nhân chỉ ba mươi như Mộc Uyển Dung thật sự là không quá thích hợp.
Hoặc là có thể tìm kiếm trong một ít trường đại học học viện, học giả giáo sư gì đấy, nhưng tỉ lệ này cũng không lớn.
Xem ra chỉ tìm trong giới tuổi trẻ tuấn ngạn thương nhân rồi, thế nhưng trải qua chuyện của Lâm Uy, đoán chừng Mộc Uyển Dung đối với người trong giới kinh doanh cũng không còn yên tâm, cho nên khả năng này ngược lại bị bà trực tiếp bài trừ đi mất.
Nghĩ tới nghĩ lui, có thể lựa chọn thật sự rất ít.
Nhưng khi nhìn biểu lộ của con gái, tựa hồ trong quan trường thật sự có người rồi sao?
- Người cho con mượn xe, tình hình như thế nào?
Ánh mắt Mộc Liên chuyển qua xe Hummer trong sân, không khỏi hỏi một câu, bà cảm thấy với phẩm tính của con gái, nếu như không có hảo cảm với đối phương cũng sẽ không lấy xe người ta mượn chạy.
Dù sao xe xem như là vật phẩm tư nhân, còn là vật phẩm đắt giá như vậy, nếu như quan hệ không tốt thật sự không ai đem ra cho người khác mượn.
- Đó là xe của bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố, cán bộ cấp chính sảnh.
Mộc Uyển Dung hồi đáp, chứng kiến ánh mắt hoài nghi của mẹ mình, nàng liền nói:
- Người ta nhỏ hơn con tới mười tuổi, cha mẹ đừng đoán mò!
- Nhỏ hơn mười tuổi, đây chẳng phải nói chỉ mới hai mươi tuổi thôi sao?
Mộc Liên cùng Lý Chiêu Hoa nghe được lập tức liền kinh hãi kêu lên:
- Cán bộ cấp chính sảnh hai mươi tuổi?
- Dạ, là con cháu của thủ đô Diệp gia, cháu trai của Diệp Tương Kiền!
Mộc Uyển Dung thoáng do dự, nhưng vẫn nói ra.
Vừa nói như vậy, ngược lại làm hai vị lão nhân gia lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới là loại tình huống này.
- Hắn…đối với con có ý kiến gì không?
Mộc Liên có chút lo lắng hỏi thăm.
Bà lo lắng vẫn vô cùng có đạo lý, những con cháu đại thế gia trong thủ đô loại người gì cũng có, trên cơ bản ở bên ngoài có rất nhiều nữ nhân, cũng không bài trừ vị công tử kia của Diệp gia ưa thích thục nữ trên quan trường, hoặc ưa thích chơi trò chơi chinh phục, một nữ chủ tịch thành phố còn trẻ như Mộc Uyển Dung, dĩ nhiên là mục tiêu tốt nhất của bọn họ.
Nếu là nhân vật tầm thường thật sự không làm gì được Mộc Uyển Dung, nhưng là con cháu của đỉnh cấp thế gia như Diệp gia, thật sự là có được năng lực làm như thế.
Nghĩ tới những chuyện này, trong nội tâm Mộc Liên liền cảm thấy vô cùng xoắn xuýt.
Vấn đề chính yếu nhất là Mộc Uyển Dung còn mượn xe của Diệp Khai, việc này đã nói rõ một vấn đề, Mộc Uyển Dung đối với vị công tử của Diệp gia kia cũng không hề có tâm lý bài xích, thậm chí còn có hảo cảm thật lớn.
Thế nhưng giữa hai người bọn họ rất khó có được kết quả gì, Mộc Liên không khỏi cảm thấy sầu lo hơn!
- Cha mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi…
Mộc Uyển Dung nghe được câu hỏi của mẹ mình, không khỏi đỏ mặt nói:
- Hắn chỉ là đồng sự của con thôi, làm gì có ý nghĩ gì? Hơn nữa, hắn chỉ mới hai mươi tuổi.
Nếu tuổi tác giữa Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung không kém nhau bao nhiêu, thậm chí chỉ nhỏ hơn vài tuổi giữa hai người cũng có thể sẽ phát triển ra một chút quan hệ nào đó.
Thế nhưng giữa hai người hơn kém nhau tới mười tuổi, điều này đối với Mộc Uyển Dung mà nói vẫn hơi khó tiếp nhận, ít nhất khi nàng nhìn Diệp Khai, lại có cảm giác như nhìn em trai của mình.
Nhưng Mộc Liên lại không cho rằng như vậy, bà cảm thấy với điều kiện của Diệp gia mà nói, có nữ nhân nào mà Diệp Khai không lấy được tới tay? Nhưng giống như Mộc Uyển Dung xem như là vật phẩm khan hiếm, bởi vì nữ chủ tịch thành phố chỉ mới ba mươi tuổi, thật sự là quá hiếm thấy, chớ đừng nói chi dáng người của con gái bà vốn không tệ.