Trong lúc nhất thời địa phương thiết trí tài khoản thì có người đưa danh sách quà tặng vào.
Nhưng sau một thời gian thì mọi người cũng vắng vẻ no.
Tuy nguyên nhân là giao nộp tiền biếu và quà tặng nhưng mỗi lần đều không có ký tên, giao bao nhiêu hoàn toàn bằng lương tâm, thứ hai là không có người nào kiểm chứng, cũng không cách nào kiểm tra cho nên không có kết quả. Ba là ai giao nộp ai không giao nộp hoặc không giao nộp, đơn vị kiểm tra kỷ luật cũng không có bao nhiêu người.
Càng thêm xấu hổ là, quan viên hoặc thư ký tiến hành giao nộp tiền biếu và quà tặng này vào tài khoản, không chỉ tự gây phiền toái, hơn nữa gia tăng phong hiểm.
Tóm lại thiết lập tài khoản trong sạch hoá bộ máy chính trị này không phát huy được hiệu quả đứng mức.
Trên thực tế lúc ấy có rất ít quan tham, hối quan đi nộp vào tài khoản, miễn cho tự tìm phiền toái hoặc là tự bộc lộ hủ bại.
Từ sau thì tình huống những quan tham này bộc phát, có kẻ lợi tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này thu nhiều nộp ít, giả mạo liêm khiết vớt vốn liếng, tham quan thành thanh quan, không thu lễ không bị hối lộ. Nhưng thật ra là nhận hối lộ theo đường nhỏ, khi thu nhiều nộp ít thì được tiếng là liêm khiết, lãnh đạo đường hoàng tiền bạc không lay động được, giải quyết việc chung, nộp tiền biếu.
Kỳ thật những cách này chỉ là bề ngoài, cho nên không thể giải quyết được cái gì.
Vấn đề này Tần Phương Trần cùng Diệp Khai thảo luận thật lâu.
- Nên làm trong tết âm lịch, nếu như động tác Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố các anh đủ nhanh, năm nay tài khoản trong sạch hóa bộ máy cán bộ chính là điểm sáng của ngành thanh tra chúng ta.
Tần Phương Trần đối với Diệp Khai nói ra.
- Nhưng mà các anh muốn làm, phải nghĩ tới một ít chuyện đã, ít nhất phải làm nổi lên tác dụng, phải cân nhắc đúng chỗ, không phải trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu của dân chúng.
Tần Phương Trần khuyên bảo Diệp Khai nghe xong đi vào, dù sao người ta với tư cách là lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, những lời này rất thấm thía, cũng thật tâm cân nhắc tiền đồ của Diệp Khai, nhân tình này Diệp Khai nhận lấy.
Nhưng mà đúng theo lời của Tần Phương Trần nói, nếu như chuyện này làm tốt thì cả nước sẽ oanh động, tuy hiện tại không phải là thời đại internet thuận lợi, nhưng mà bộ máy truyền thông rất kiện toàn, cộng thêm hệ thống tuyên truyền của lão Diệp gia có lực ảnh hưởng cực lớn, có lẽ qua tốt âm lịch năm nay Ban Kỷ Luật Thanh tra Long Thành sẽ là điểm sáng.
- Tần bí thư chỉ thị rất trọng yếu, chúng ta phải làm tốt chuyện này, hy vọng năm nay cán bộ thành phố Long Thành ăn tết âm lịch sẽ là tết âm lịch liêm khiết.
Diệp Khai nói.
- Ân.
Tần Phương Trần gật gật đầu, nâng chung trà lên.
Sau khi Diệp Khai rời khỏi chỗ của Tần Phương Trần cũng không đi ra khỏi đại viện Tỉnh ủy.
Hắn trực tiếp đi tới chỗ của bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn, lễ vật vẫn là sâm núi.
- Thứ này quá quý trọng!
Nhạc Sơn nhìn thấy Diệp Khai tặng lễ vật thì có chút líu lưỡi nói.
Hắn vốn không để ý những lễ vật này lắm, nhưng mà thân thể người yêu của hắn không tốt, năm trước sai người thân mua hai cây sâm núi, đầu không lớn lắm nhưng giá rất cao, Nhạc Sơn sau khi biết rõ còn nói bọn họ vài câu, ý tứ nói thứ này giá quá cao chúng ta không dùng nổi.
Trong đám cán bộ cấp tỉnh, đồng chí Nhạc Sơn xem như nhân vật đặc thù.
Hắn xuất thân từ cơ sở, không phải huyện trưởng hoặc là bí thư huyện ủy ở cơ sở, mà là cơ sở chân chính, bắt đầu từ đào than đá, về sau trường kỳ làm việc ở quặng mở cuối cùng tiến vào công tác ở bộ ủy quốc gia, sau đó lại từ bộ ủy quốc gia đi công tác ở tỉnh Hà Đông.
Người yêu của đồng chí Nhạc Sơn cũng không làm việc đặc thù, từ khi mới bắt đầu đã làm ở cơ sở, thân phận công nhân rất bình thường, hiện tại tuy lớn tuổi khỏi bệnh, nhưng lại mang theo không ít bệnh cũ.
Hôm nay người thân của đồng chí Nhạc Sơn đều ở kinh thành, còn có người xuất ngoại, cho nên thường xuyên mua một ít thực phẩm bổ dưỡng biếu cho hai người, nhưng mà xa xỉ phẩm như sâm núi hắn tiêu thụ không nổi.
Cũng chính vì đồng chí Nhạc Sơn nhìn thấy sâm núi, cho nên biết rõ thứ này có hiệu quả vô cùng tốt, nhưng mà giá cả phi thường cao, mà loại như Diệp Khai mang tới chỉ sợ có tiền mua không nổi a.
- Thời điểm tôi tới Liêu Đông tự mình đi đào, muốn nói quý trọng thì quý trọng, nhưng là thứ này cuối cùng là cho người ăn, cho nên không thông qua thị trường thì nó chẳng khác gì củ cải trắng cả.
Diệp Khai nói lí do thoái thác. Ở chỗ Tần Phương Trần thì không khác lắm, hơn nữa hắn nói thêm một câu.
- Vừa rồi tôi đi tới chỗ của Tần bí thư. Cũng cho ngài ấy hai củ, thân thể cha ngài ấy không tốt, cho nên cũng không khách khí.
- A..., đây có gọi là ăn mòn cán bộ không.
Sau khi đồng chí Nhạc Sơn nghe xong thì cười nói.
Bất quá hắn ngược lại là đem thứ đồ vật cho nhận lấy, sau đó tựu chính mình đi trong giá sách bốc lên một hồi. Cho Diệp Khai nhảy ra đến một hộp tử lá trà đến,
- Vậy thì tôi không khách khí, tôi từ chỗ của bạn cũ nhận được chút quà. Nhưng mà tôi có hứng thú với thanh niên như anh, chỉ giữ lại làm làm kỹ niệm, bây giờ mang ra tặng người.
Diệp Khai mở hộp ra nhìn, phát giác đây là trà Nhị Phổ năm xưa.
Từ chữ viết trên giấy gói này, hẳn là sản phẩm của ba mươi năm trước. Cái hộp này thì dễ tìm nhưng trà thì khó tìm.
- Nhạc bí thư. Tôi không thể thu được.
Diệp Khai thả hộp trà xuống nói lời cự tuyệt.
- Vì cái gì? Anh không uống trà?
Nhạc Sơn nghe xong cảm thấy kinh ngạc.
Cử động này của Diệp Khai đã vượt qua dự đoán của hắn, theo đạo lý thì có qua có lại, đồng chí Nhạc Sơn tặng cho hắn lá trà, đây là rất bình thường, cũng tỏ vẻ lão đầu nhi bình thường không thu nhận quà, nhưng mà Diệp Khai lại không thu, chuyện này làm cho hắn kỳ quái.
- Cũng không phải không uống trà, nhưng mà lá trà của ngài quá mức quý trọng.
Diệp Khai trả lời.
- Nêu tôi thu thì chiếm đại tiện nghi rồi, loại trà Phổ Nhị này hiện giờ không tính là cao giá, nhưng lại qua mười năm nữa nó thì có giá trên trời, cho nên tôi đề nghị ngài giữ lại.
- Thứ này này có thể bán được giá trên trời sao?
Bí thư Nhạc Sơn nghe xong thì có chút tin tưởng.
Trà Phổ Nhị này hắn cũng uống qua, nhưng mà không có cảm giác gì, ấn tượng chỉ là trà mấy đồng tiền mà thôi, nhưng hắn uống vài tháng thì bạn cũ lại tặng thứ này, đây chỉ là đặc sản mà thôi, không đáng bao nhiêu tiền.
- Điền nam có một câu, gọi là gia gia trà, cháu trai bán. Mà trà Phổ Nhị này có thể gọi là đồ cổ, giá trị tự nhiên xa xỉ.
Diệp Khai giải thích.
- Trà Phổ Nhị này càng ngày càng trân quý, càng quý càng giá trị, năm xưa giá trà Phổ Nhị này còn hơn cả vàng đấy, mà hộp trà Phổ Nhị này tuy chưa đủ trăm năm, thực sự phi thường khó được, tương lai có giá trị tuyệt đối cao. Hơn nữa ngài chú ý nhìn một chút, đây là cái hộp trà nguyên vẹn, bên trong hẳn là trà bánh thất tử, chính là bảy nơi, về phần nói giá cả hiện tại không được tốt, nhưng qua mười năm sau thì giá cả ít nhất là gấp ba tới năm lần giá vàng.
- Mắc như vậy, anh không nên hù lão hán tôi nha?
Nhạc Sơn đồng chí nghe xong thì lập tức kinh ngạc nói.
- Ha ha, trà Phổ Nhị càng lâu càng thơm, hơn nữa thứ này có bảo đảm chất lượng, lá trà khác không thể so được. Thời gian không thể đảo lưu, mà trà Phổ Nhị thì cần thời gian. Nguyên liệu trà Phổ Nhị tốt sẽ tăng theo thời gian, năm xưa giá trà Phổ Nhị trà không có đáng giá. Nếu như là trà lâu năm thì đoán chừng giá của nó gấp mười lần giá vàng cũng có khả năng.
Diệp Khai cười trả lời.
- Càng nói càng không hợp thói thường.
Đồng chí Nhạc Sơn cười cười nói.
- Nếu đã tặng thì làm gì có đạo lý thu hồi? Tôi cũng đã nhận sâm núi của anh, có qua có lại mới được, anh cứ nhận đi. Lại nói cho dù giá trà Phổ Nhị có thể so với vàng, nhưng mà sâm núi anh lấy ra cũng không phải cao hơn giá vàng sao.
- Được rồi, ngài nói như vậy tôi sẽ thu vậy.
Diệp Khai gật đầu nói, không dây đưa vấn đề này nữa.
Muốn nói giá cả trà Phổ Nhị, ước chừng mười năm sau sẽ được người ta lăng xê, đạt tới cái giá không hợp thói thường, tuy hiện giờ trà Phổ Nhị đắt hơn năm xưa, nhưng không cao hơn trà bình thường bao nhiêu.
Mà nhân vật như Diệp Khai có thể biết rõ thứ này, hắn biết trà này sẽ cao hơn giá càng, mà lại cao gấp mười lần nữa đấy.
Sau khi hai người trao đổi lễ vật lại ngồi xuống nói chuyện.
- Nhắc tới người thì không khác gì trà cả.
Bỗng nhiên đồng chí Nhạc Sơn có chút cảm khái nói ra.
- Tôi mời anh là trà Minh Tiền Long Tĩnh mới, mà trà Phổ Nhị lại qua vài chục năm rồi, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, năm đó tôi cũng như anh, nhưng đang làm ở lò than đấy.
- Nhạc bí thư ví von thật ý nghĩa.
Diệp Khai cười nói:
- Thời đại tiến bộ, xã hội phát triển, về sau sẽ có thêm nhiều hiện tượng kỳ quái nữa đấy, nhưng mà giá trị của trà Minh Tiền Long Tĩnh mới này so với trà Phổ Nhị năm xưa giá trị cái nào cao thấp, cái nào thay thế cái nào.
Bí thư Nhạc Sơn nhìn qua Diệp Khai, cười gật gật đầu, nhận đồng cách nói của hắn.
Kỳ thật chỉ nhìn qua hai người đang ngồi là có thể hiểu rõ chân lý trà cũng như người.
Diệp Khai giống như trà Long Tĩnh trà mới này, có hương vị tươi mát, Diệp Khai làm việc cũng tương đối nhanh, ít nhất là thời điểm xử lý mấy đại sự, trên cơ bản đều ngắn gọn thanh thoát, ra tay lưu loát.
Mà đồng chí Nhạc Sơn giống như trà Phổ Nhị năm xưa, tuy làm việc bất hiện sơn bất lộ thủy, nhưng trong bất tri bất giác cũng xử lý xong việc, lại làm cho người ta cảm thấy dư vị, hương thơm lưu lại ba ngày không dứt, thủ pháp làm việc khiến người ta cảm khái.
Hai vị này tiến lên cùng một chỗ, nhưng mỗi người mỗi vẻ, ít nhất bí thư Nhạc Sơn cảm thấy thời điểm mình lớn như Diệp Khai nhưng không có thủ đoạn như hắn, trong nội tâm cũng rất cảm khái, lão Diệp gia quả nhiên là nhân tài, tùy tiện xuất ra một người lại là nhân kiệt?
- Nhưng mà trà mới còn tương đối nóng, thời điểm uống phải ngậm ba lần mới có thể cảm nhận được mùi vị trong đó, nếu không cách nào tĩnh hạ tâm lai thì không thể cảm nhận được dư vị của trà.
Bí thư Nhạc Sơn nói ra.
- Chuyện này phải xem khẩu vị miệng người.
Diệp Khai cười nói.
- Cũng giống như uống rượu, có người ưa thích thiêu đao tử, có người ưa thích thanh tửu, có người ưa thích lão bạch tửu phần, có người ưa thích tửu xài.
Ý của Nhạc Sơn thì Diệp Khai rất rõ ràng, người ta dùng trà luận chuyện, nhắc nhở hắn làm việc không nên quá thẳng, phải chú ý phương thức và phương pháp, pháp tắc làm việc của hắn bây giờ rất dễ dàng xảy ra vấn đề, bởi vì cái gọi là cứng quá dễ gãy.
Phải nói bí thư Nhạc Sơn này cũng có hảo ý, nếu như giao tình không đủ, người ta chẳng thèm nghiên cứu vấn đề này với hắn làm cái gì.
Đương nhiên cũng có khả năng là nhìn mặt mũi của mấy cây sâm núi này, dù sao thứ này không phải tiền bạc là tính toán được, đó là một loại lễ vật đặc thù.
Nhưng mà Diệp Khai rõ ràng việc mình làm, nhưng vấn đề là tuổi của hắn còn rất trẻ, cho nên trên quan trường phải làm việc theo pháp tắc, đối với hắn mà nói là không có hiệu quả, cũng không cách nào sử dụng, nếu như không khuất thân thì phải nhất thống võ lâm, nhất định phải làm theo biện pháp của mình.
Giống như Diệp Khai hiện tại làm theo cách dứt khoát sát phạt quyết đoán, kỳ thật chỉ là tạo đại thế cho mình, để cho mọi người thích ứng với cách làm của hắn, sau khi đã quen thì hắn không cần phải mài nanh vuốt trước mặt người khác.
- Chuyện của con của Cố Binh xử lý như thế nào?
Bí thư Nhạc Sơn nói vài câu khác, giống như hữu cảm nhi phát (*có cảm xúc nên phát ra), sau đó lại nói sang chuyện khác, hỏi chuyện phó thư ký Cố Binh.
Dù sao chuyện của Cố Binh gần đây mọi người trong thành phố Long Thành đều nhìn chằm chằm vào, hiện tại rất nhiều người đang đợi chê cười Diệp Khai, dù sao hắn một bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố mà lại đem con của phó thư ký Tỉnh ủy phó ra công lý, sợ rằng chuyện này không đơn giản.
Tất cả mọi người đang suy đoán, chú ý phó thư kí thành phố sẽ nổi bão lúc nào, đem tiểu tử có can đảm mạo phạm mình lật xuống ngựa?
Tuy bí thư Nhạc Sơn không trực tiếp hỏi việc này, nhưng đã gặp được Diệp Khai cũng nên hỏi một tiếng, hắn đối với chuyện này cũng hiếu kỳ.
- Cố Binh ah, nếu như người nhà của hắn yêu cầu thả hắn về nhà để tham dự lễ mừng năm mới cũng chẳng phải đại sự gì..
Diệp Khai trả lời.
- Ah?
Bí thư Nhạc Sơn nghe xong thì nội tâm khẽ động, hắn hiển nhiên nghĩ đến cử động sau lưng của Diệp Khai, rốt cuộc Diệp Khai đang chơi bài gì?
Nhưng mà bí thư Nhạc Sơn cũng chỉ thuận miệng nói một câu, nghe được Diệp Khai trả lời thì không thèm hỏi nữa.
Thân phận của Cố Binh hơi mẫn cảm, dù sao lão tử của hắn là phó thư ký Tỉnh ủ, là nhân vật đại biểu thế lực bản thổ, với tư cách là bí thư tỉnh Hà Đông vừa mới tới, hắn cũng không muốn tạo thành chuyện gì, muốn làm cho người ta chú ý.
Nếu như tình huống phát triển đến loại trình độ này thì nội bộ của tỉnh sẽ xáo trộn, đối với hắn mà nói là cực kỳ bất lợi.
Đương nhiên, âm thầm chú ý việc này phát triển lại phi thường cần thiết.
Diệp Khai đem suy nghĩ thiết lại tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này nói cho bí thư Nhạc Sơn nghe một chút.
- Hiện tại sắp tới tết âm lịch rồi, cho nên tôi nghĩ nên nhân cơ hội này làm thử một chút, nhìn xem hiệu quả như thế nào?
Diệp Khai nói ra.
- Ah, chuyện này ah, nếu đồng chí Tần Phương Trần đã đồng ý, như vậy tôi cũng không phản đối.
Nhạc Sơn gật đầu.
- Trong sạch hoá bộ máy chính trị là phi thường trọng yếu, cũng phi thường có ý nghĩa, hy vọng anh có thể làm ra chuyện tốt. Nếu như cần Tỉnh ủy ủng hộ, Ân, cũng phải nhắc tới đôi chút.
Bí thư Nhạc Sơn mặc dù đồng ý với tư tưởng của Diệp Khai nhưng đồng ý cũng có hạn.
Dù sao hắn nói tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này tuyệt đối là thứ mới lạ, bí thư Nhạc Sơn cũng tốt, Tần Phương Trần cũng tốt, bọn họ ủng hộ mà không dị nghị, nếu như không phải Diệp Khai đưa ra tư tưởng này, chắc có lẽ hai người không tỏ vẻ như vậy đâu.