Quan Môn

Chương 547: Đều không dám động





Làm cán bộ trọng yếu nhất không phải năng lực thế nào, mà là phải biết thức thời, hiểu được gió chiều nào phải theo chiều ấy, như vậy mới có thể ở trong quan trường hỗn được thành thạo.
Rất hiển nhiên, vị Diệp bí thư trẻ tuổi kia lại muốn làm lớn việc nữa rồi.
- Nghe nói Diệp bí thư đã bắt lại Cố Binh, đang thẩm vấn trong Ban kỷ luật thanh tra thành phố đâu.
- Tội gì?
- Còn cần tìm tội gì hay sao? Chiếc Lincoln này là chứng cứ phạm tội, với tiền lương của hắn lái được loại xe tốt như vầy sao?
- Vậy cũng phải, Lincoln nha, một trăm năm tiền lương cũng không đủ cho hắn mua xe này đấy.
- Tôi nghe nói xe này là hàng buôn lậu, không tốn bao nhiêu tiền.
- Con trai của quan viên tỉnh ủy mua hàng buôn lậu? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đoán chừng ngay cả Cố Thành cũng bị liên lụy đến đi?
- Lực lượng của Diệp bí thư làm sao lại hùng dũng như vậy chứ?
- Nói nhảm, không hùng dũng người ta chỉ mới hai mươi tuổi đã lên được cấp bậc chính sảnh sao?
- Cố Binh cũng thật xui xẻo, không có chuyện gì chạy đi trêu chọc tôn ôn thần kia làm gì vậy?
- Mọi người nói thử xem, Cố Thành chống lại Diệp Khai, thắng bại rốt cục như thế nào?
- Việc này thật sự là rất khó nói, chỉ sợ là lưỡng bại câu thương đi.
Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chiếc Lincoln rách rưới đỗ dưới lầu, lông mày cau chặt lại.
- Diệp bí thư này làm việc thật quá không biết suy nghĩ, lôi một chiếc xe rách rưới như vậy trở về, rốt cục là có ý tứ gì, thị uy hay sao?
Thư ký trưởng Điền Quang Lực ở bên cạnh nói ra:
- Chẳng lẽ hắn không biết Cố Binh là công tử của đồng chí Cố Thành? Hiện tại đem sự việc gây nháo lớn như vậy, đến lúc đó làm sao mới xong việc?
Kim Trạch Khải nhìn đám người vây quanh dưới lầu, sau đó nói với Điền Quang Lực:
- Lão Điền, cho người giải tán đám người bên dưới đi, giờ làm việc, đều chạy ra bên ngoài ra thể thống gì?
- Dạ.
Điền Quang Lực vội vàng gọi điện thoại, phân phó người đi làm việc này.
- Diệp Khai làm ra trò này, nói rõ hắn sẽ không thỏa hiệp.
Kim Trạch Khải nói với Điền Quang Lực.
Mặc dù Kim Trạch Khải cũng không rõ ràng vì sao Diệp Khai lại bày ra tư thái không chết không ngớt với Cố Binh, nhưng không hề nghi ngờ trải qua việc đem chiếc xe rách rưới kia triển lãm ngay trong sân viên thành ủy như vậy, chuyện này sẽ lập tức truyền bá khắp cả thành phố Long Thành.
Không cần bàn luận hướng đi về sau sẽ như thế nào, ít nhất hiện tại dân chúng đã biết một việc, công tử Cố Binh của phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành lái xe chính là hàng Lincoln nổi tiếng!
- Coi như Diệp Khai có được bổn sự này, thế nhưng công khai đối nghịch cùng Cố phó bí thư, lại có được chỗ tốt gì?
Điền Quang Lực có chút khó hiểu hỏi thăm.
Bất kể nói như thế nào, Cố Thành cũng là quan viên tỉnh ủy, là phó bí thư tỉnh ủy tay nắm quyền cao, Diệp Khai cho dù có lợi hại cũng chỉ là cấp dưới.
Muốn xử lý con trai Cố Binh của phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành tuy không phải là việc gì khó, nhưng phải lo lắng hậu quả, xác thực là khá nghiêm trọng, một khi tranh chấp, sẽ rất dễ dàng khiến cho Ban kỷ luật thanh tra thành phố rơi vào thế bị động.
Không ai biết được Cố Thành vì muốn bảo hộ con trai, có thể sẽ làm ra hành vi gì quá khích hay không?
- Diệp Khai muốn làm gì tuy tôi không biết, nhưng theo thủ đoạn hiện tại của hắn mà xem, đơn giản là muốn làm rối mà thôi.
Kim Trạch Khải đi lại hai bước trong phòng, sau đó nhìn Điền Quang Lực nói:
- Hôm nay thái độ của trung ương đối với thế lực địa phương đã thật minh xác, không hi vọng hình thành cục diện đuôi to khó vẫy, cho nên tiến hành phân hóa cùng chèn ép thế lực địa phương là không thể tránh khỏi. Phó bí thư Cố Thành là đại biểu điển hình cho thế lực địa phương, đương nhiên nằm trong danh sách phải bị đả kích rồi, Diệp Khai có can đảm hướng con của hắn động thủ, như vậy sau lưng vẫn có dựa vào.
Điền Quang Lực nghe xong gật nhẹ đầu, cảm thấy phỏng đoán này của Kim Trạch Khải vẫn tương đối hợp lý.
Nếu như không phải ăn no rỗi việc, Diệp Khai cũng sẽ không có chuyện gì mà đi xúc rủi ro với phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành, vô duyên vô cớ đi trêu chọc quan viên cấp phó tỉnh, làm vậy thật không cần thiết, quyền lực của phó bí thư tỉnh ủy rất lớn, Diệp Khai nếu không muốn lưu lại tỉnh Hà Đông nhàn rỗi qua ngày, không thể không cân nhắc tới điểm này.
- Chẳng lẽ Diệp Khai vốn không có ý định ở lâu trong tỉnh Hà Đông sao?
Điền Quang Lực nghĩ tới vấn đề này, không khỏi chợt hiểu ra.
- Đó là chuyện rất bình thường.
Kim Trạch Khải gật đầu đồng ý nói:
- Hắn còn trẻ như vậy, an bài đến chức bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố làm cho người cảm thấy vô cùng kinh ngạc rồi, nếu quả thật còn muốn đảm nhiệm bí thư thành ủy hay chủ tịch thành phố, đoán chừng người phản đối phải xếp thành hàng.
Trong Đảng chưa bao giờ thiếu cán bộ, chờ bổ sung vị trí trống còn khối người, ngươi không nên phân biệt đối xử, đột nhiên lại đẩy ra một chàng trai trẻ tuổi như vậy ngồi vào, đoạt vị trí với mọi người, đoạt danh tiếng, đoạt chiến tích, loại chuyện này ai có thể tâm phục khẩu phục?
Có thể nghĩ, sau lưng có người muốn đối phó Diệp Khai sẽ thật nhiều.
- Trong chuyện của Cố Binh, thành ủy phải có thái độ như thế nào?
Điền Quang Lực hỏi.
Lúc này Ban kỷ luật thanh tra thành phố đã bắt giữ Cố Binh, đang trong quá trình thẩm vấn, mà xe Lincoln của Cố Binh lại đang nằm trong sân viện thành ủy, sự tình đã như thế, bên thành ủy cũng không thể cho rằng không có sự tình gì phát sinh qua đi?
Thế nhưng mà thành ủy nếu biểu hiện ra lập trường nhất định, có thể sẽ khiến cho Cổ phó bí thư bất mãn, hoặc là khiến cho bí thư Ban kỷ luật thanh tra Diệp Khai bất mãn, cho nên chuyện này thật sự làm cho người cảm thấy phi thường đau đầu.
Điền Quang Lực suy nghĩ thật lâu cũng không suy nghĩ ra phương pháp, bí thư thành ủy Kim Trạch Khải sẽ có ý kiến như thế nào?
- Cần gì phải tỏ lập trường?
Kim Trạch Khải lắc đầu nói:
- Ban kỷ luật thanh tra thành phố bình thường phá án đều có Diệp bí thư phụ trách, thành ủy không cần hỏi đến. Hơn nữa chúng ta không thể bởi vì thân phận cán bộ bị thẩm tra có khác biệt mà lại đi can thiệp vào công tác của Ban kỷ luật thanh tra, làm vậy là không tốt. Huống hồ Cố Binh là người nào, chúng ta còn không rõ ràng hay sao, nếu như phó bí thư Cố Thành có nghi vấn gì, đó cũng là chuyện sau này.
Nói thật ra hôm nay Kim Trạch Khải rốt cục đã được như nguyện, tiến nhập vào hàng ngũ ủy viên tỉnh ủy, lực lượng của hắn cũng đã đủ hơn một ít.
Cho dù phải đối mặt với phó bí thư Cố Thành, hắn cũng không có bao nhiêu e ngại, bởi vậy vô luận là Diệp Khai giày vò Cố Binh hay là Cố Thành muốn giày vò Diệp Khai, hắn không cần quan tâm, bởi vì hắn đã có lực lượng, biết rõ Cố Thành không thể tạo thành uy hiếp thực chất gì tới hắn.
Trong sự kiện này, thái độ của Kim Trạch Khải phi thường minh xác, Diệp Khai cùng Cố Thành cứ cắn xé lẫn nhau đi thôi, tôi mặc kệ tất cả không cần biết tới.
Điền Quang Lực nghe xong, trong lòng tự nhủ vậy cũng đúng, ít nhất ở trong nhóm ủy viên thành ủy, ngoại trừ Kim Trạch Khải thật đúng là không ai có đủ thân phận đi ngăn chặn Diệp Khai, cho nên Cố Thành nếu muốn giải quyết chuyện con của hắn, cũng chỉ có thể trực tiếp đối mặt với Diệp Khai, hoặc là tìm lãnh đạo có thể áp chế được Diệp Khai mà nói chuyện.
Đương nhiên, hiện tại muốn làm được điều này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Diệp Khai hắn muốn làm gì?
Phó bí thư Cố Thành vừa nhận được tin tức, hiển nhiên là nổi giận.
Trước đó hắn đang ở trong cuộc họp, bố trí công tác công tác sắp tới, cùng cán bộ trẻ tuổi trong tỉnh ủy trúng tuyển tham gia học tập trường Đảng trung ương.
Đợi khi hắn nhận được báo cáo của thư ký, con trai hắn Cố Binh đã bị Diệp Khai bắt về đã lâu, mà chiếc Lincoln đã bị thị chúng trong sân viện thành ủy mãi cho tới trưa.
Chuyện này làm Cố Thành vô cùng giận dữ, hắn ở trong Hà Đông nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng gặp qua sự tình gì có thể làm cho hắn tức giận đến như thế, đã bao nhiêu năm, hắn theo cơ sở từng bước một đi tới, lực ảnh hưởng tại tỉnh Hà Đông có thể nói là thâm căn cố đế, mà ngay cả bí thư tỉnh ủy cùng chủ tịch tỉnh đối với hắn cũng phi thường tôn trọng.
Hôm nay lại xuất hiện chuyện như vậy, một mao đầu tiểu tử cấp chính sảnh lại dám bắt giữ con của hắn, còn dùng một loại phương thức phi thường sỉ nhục đem chuyện này thông qua việc mọi người truyền miệng công bố ra ngoài.
Tin tưởng cho tới ngày mai, toàn thành đều sẽ biết rõ con của hắn là Cố Binh chính là một phần tử hủ bại tham ô hối lộ, chỉ là một cán bộ cấp phó phòng, lại công khai lái xe Lincoln chạy đầy đường lắc lư, còn bị bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố bắt ngay tại chỗ, loại chuyện này nếu truyền đi ra thì thể diện của Cố Thành phải đặt ở đâu?
- Thành ủy Long Thành tập thể trầm mặc, không biết lại có thái độ gì?
Thư ký cẩn thận nhắc nhở.
Cố Thành trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Cánh của Kim Trạch Khải đã cứng cáp rồi, không muốn để ý tới loại chuyện này. Những người khác cấp bậc lại thấp hơn Diệp Khai, không thể nhúng vào nói chuyện. Ai, vì sao tình huống Long Thành lại biến thành hình dạng này? Diệp Khai đến làm cho người cảm thấy thật sự là đau đầu!
Đối với tình cảnh hiện tại, Cố Thành cũng đã có một chút cảm giác.
Mặc dù nói bí thư Nhạc Sơn là cán bộ tỉnh Hà Đông đi ra, nhưng hắn phát triển lại thực sự không phải tại Hà Đông, thế lực cũng không phải nhất phái, tuy hắn có thể được nhiều người tại Hà Đông tiếp nhận, nhưng người biết rõ chi tiết đều hiểu rất rõ ràng, đây là trung ương cố tình khiến cho tỉnh Hà Đông trộn lẫn vào hạt cát.
Trông cậy vào bí thư Nhạc Sơn giúp hắn xuất đầu trong loại sự tình này, chỉ sợ là không có khả năng.
Huống hồ chính Cố Thành hắn cũng không biết rõ Cố Binh rốt cục phạm vào sự tình gì lại bị Diệp Khai ngang nhiên bắt giữ, vì vậy trong nội tâm Cố Thành cũng không đủ cứng rắn ra mặt.
Với tư cách là bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố, còn là cán bộ cấp chính sảnh, Diệp Khai chắc chắn sẽ không tùy ý đi bắt người, trong tay của hắn nhất định đã có đầy đủ tư liệu.
Không cần nói thứ khác, chỉ nói chiếc Lincoln đang đặt trong sân viện thành ủy đã đủ làm Cố Binh không cách nào giải thích được rõ ràng.
Công tác của Ban kỷ luật thanh tra xưa nay là như thế, không tra ngươi thì thôi, nhưng nếu muốn tra ngươi, bọn họ có thể nắm giữ bằng chứng thật sự rất nhiều, muốn ở bên trong trứng gà mà chọn ra xương cốt, cũng đều có thể thêu dệt ra một đống lớn tội danh cho ngươi.
Nếu như Cố Binh tự mình trong sạch, Cố Thành cũng không e ngại sẽ gọi điện thoại trực tiếp cho Diệp Khai chất vấn hắn chuyện này là như thế nào, vấn đề là chính bản thân hắn cũng từng nghe thấy, biết rõ con trai của hắn việc lớn không thành nhưng mao bệnh thì một đống, không chừng lần này đúng là chọc phải phiền toái gì đó.
- Nếu thật sự không được, tôi chỉ có thể đợi xem sao mà thôi.
Cố Thành thở dài nói.
Hắn muốn đối mặt không chỉ là một Diệp Khai, còn có rất nhiều người đang âm thầm xem hắn bị chê cười, thậm chí còn có người thời khắc đều muốn bỏ đá xuống giếng, cho nên ngay trong lúc này hắn cần phải thận trọng, trầm ổn, không thể tự rối loạn.
Bằng không mà nói, rất dễ dàng tự mình rối loạn trận cước, lâm vào tình cảnh bị bắn tên lầm lẫn.
Cố kỵ của Cố Thành xác thực là có rất nhiều, đây cũng là chuyện không có cách nào.
Nếu như bị Diệp Khai bắt đi không phải là con của hắn Cố Binh, sự tình sẽ dễ xử lý hơn một chút, Cố Thành hoàn toàn có thể trực tiếp gọi điện thoại đi qua, chất vấn Diệp Khai công khai, chỉ trích hắn làm việc trình tự không đúng, dùng thân phận phó bí thư của hắn mà đè xuống, làm cho Diệp Khai phải chịu thua, ít nhất là đem vụ án này chuyển giao ra ngoài.
Nhưng hiện tại thì không được, chính bởi vì nhân vật trong vụ án lại có con của hắn Cố Binh, cho nên Cố Thành không có biện pháp trực tiếp ra mặt.
Tuy hắn có nghĩ qua nhờ bí thư Ban kỷ luật thanh tra Tần Phương Trần ra mặt nói chuyện với Diệp Khai, thế nhưng sau đó suy nghĩ lại hắn chần chờ.
Tần Phương Trần xưa nay vui buồn không lộ, cùng những ủy viên tỉnh ủy khác quan hệ lạnh nhạt, thậm chí là không qua lại, có thể nói là tự thành một hệ, cho nên Cố Thành vô cùng hoài nghi Tần Phương Trần có chịu mua mặt mũi của hắn hay không?
Đã như vậy hắn chỉ đành đợi thêm chút nữa, để xem Diệp Khai sẽ có động tác như thế nào.
Đương nhiên nếu hắn hoàn toàn không làm gì thì cũng không được, sau khi hắn suy nghĩ một chút, vẫn gọi điện cho phó bí thư Ban kỷ luật thanh tra Long Thành Dương Thuận Hinh, tỏ vẻ mình rất chú ý đối với sự kiện này, muốn nhờ bọn họ điều tra tinh tường có phải Ban kỷ luật thanh tra thành phố đã bắt lầm người hay không?
- Tính tình của tiểu Binh tôi làm cha vẫn hiểu rõ, có lẽ nó có chút ương ngạnh nhưng người làm công tác cảnh vụ không ương ngạnh một chút thì làm sao trấn được người?
Cố Thành nói trong điện thoại:
- Đương nhiên, nếu như Ban kỷ luật thanh tra thành phố đã bắt nó, vậy khẳng định bên trong có một số việc còn chưa làm rõ tinh tường, tôi cũng hi vọng nó có thể đem vấn đề giải thích rõ với Ban kỷ luật thanh tra, đem vấn đề giải quyết.
Sau khi buông điện thoại, phó bí thư Dương Thuận Hinh bắt đầu cân nhắc chuyện này.
Tuy ý tứ của Cố Thành có vẻ mịt mờ, nhưng Dương Thuận Hinh nghe hiểu được ý tứ của hắn chính là sự tình lần này chỉ do Diệp Khai cùng Cố Binh tranh giành khí phách mà thôi, nhưng Cố Thành cũng không bài trừ trên người Cố Binh có một chút mao bệnh tật xấu, nhưng vấn đề gì lớn thì không thể nào.
Cố Thành nói mình tôn trọng quyết định của Ban kỷ luật thanh tra thành phố, nhưng hắn không cho rằng con mình phạm phải tội gì lớn lao, cho nên hắn có thái độ là muốn áp dụng dàn xếp ổn thỏa, hi vọng Ban kỷ luật thanh tra thành phố tra xét rõ hơn một chút, sau đó thả Cố Binh ra ngoài.