Quan Môn

Chương 517: Long Thành Tứ Phách




-Nhưng lần này đúng là gặp phải một xe không chở quá tải trọng, lái xe đang lí luận với cảnh sát: 
- Cái xe không của tôi thì quá tải như thế nào?
- Xe tỉnh ngoài anh vênh váo cái gì? Nói xe anh quá tải là quá tải, có tin tôi cho anh thêm vài lỗi nữa không? 
Cảnh sát giao thông ngang ngược, lấy đèn pin soi loạn trên xe. 
Lái xe rất tức giận mắng mấy câu cuối cùng cũng chẳng nói được gì, lại cũng sợ cảnh sát kiếm bệnh mãi cũng ra thêm lỗi gì, cuối cùng cũng đành ngoan ngoãn nộp phạt 200 đồng rồi lái xe đi.
Thái độ của cảnh sát giao thông cũng tốt, không động chân động tay cũng không nói nhiều, dù sao thì cũng là anh không nộp phạt thì đừng có lái xe đi, việc gì cũng vì mục tiêu thu được tiền phạt, những việc khác không rảnh mà để ý. 
Cũng tới lúc xe của Diệp Khai đi tới, cảnh sát giao thông nhìn qua biển số xe không nói gì mà cho đi luôn.
- Đây là xe gì? Xem chừng có vẻ rất ngầu.
Những lái xe khác nhìn thấy xe của Diệp Khai bắt đầu bàn tán xôn xao.
Trong đó một người hiểu biết noi: 
- Biển xe của cán bộ ngươi nói có vênh không?
Sau khi rời khỏi đây, Diệp Khai liền nói: 
- Quản lý của Hà Đông quả thực rất có vấn đề, phạt tiền trên đường không kiêng nể, theo dạng này ai còn muốn tới đây phát triển? Đám người trong tỉnh này không biết đang làm cái trò gì, không có ai hiểu bên này, chẳng trách Trung ương có ý kiến với bọn họ lớn như vậy.
- Trong tỉnh có cách suy nghĩ của họ.
Lý Thắng nói, quê hắn chính là ở Long Thành, Lý Thắng cũng nói tiếng địa phương, có thể coi là người bản địa, đây là lý do Diệp Khai cố tình chọn hắn làm lái xe. 
- Mỗi ngày có không biết bao nhiêu than bị bọn họ chở đi, bản thân không được chút lợi lộc gì, còn bị ngành công nghiệp khai khoáng làm hỏng môi trường, trong cả tỉnh đầy khí mù mịt, môi trường như vậy làm sao người ta có thể phát triển kinh tế? Ban đầu có rất nhiều doanh nghiệp lớn đều dần chuyển ra ngoài. Đã vậy cũng phải tìm địa phương để phát tiết nên loạn phạt trên đường quốc lộ cũng không ai ngăn cản.
Diệp Khai sau khi nghe xong khẽ gật gật đầu, ông cảm thấy lời Lý Thắng cũng có chút đạo lý, nhưng nói từ trên xuống thì lý do này hiển nhiên không phải là chính, số lượng đơn phạt dù là lớn nhưng đối với toàn tỉnh mà nói cũng không có ý nghĩa gì. 
Trên thực tế, số tiền phạt này phần lớn đều rơi vào túi cá nhân, nộp vào ngân sách chỉ là một phần rất ít.
Dù là đã vào đến thành phố nhưng còn cách khách sạn vẫn còn một đoạn đường, còn lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ mới coi là tới, đấy là còn nhờ Lý Thắng là người địa phương nên quen đường.
Nói đến lượng xe trên đường cũng không phải rất nhiều, đặc biệt là đường chính ở Long Thành rất tốt, đường lại rộng rãi, xe vừa đi vào thành phố tốc độ đã tăng rất nhanh.
9 giờ tối, Diệp Khai cuối cùng đã tới khách sạn, sau khi làm thủ tục nhận phòng cũng đã gần mười giờ.
- Ăn cơm trước đã, sau khi ăn thì nghỉ sớm đi, ngày mai mọi người đi ra ngoài đi dạo. 
Diệp Khai nói với ba người.
Nói tóm lại, ấn tượng đầu tiên của bí thư Diệp với Long Thành cũng không tốt lắm. 
Hơn hai giờ lúc nửa đêm, trong phòng 302 của tiệm cơm Long Thành có sương mù lượn lờ.
Một đám người bên trong đang chơi bài cửu, mặt bàn lúc này đầy quân bài lộn xộn, chung quanh có mười mấy người, có chơi bài, có xem náo nhiệt, có tập trung tinh thần, có ngáp liên tục, còn có thờ ơ lạnh nhạt, gian phòng này tuy không lớn nhưng đủ loại tính cách khác nhau.
Cách chơi bài cửu cực kỳ đơn giản, lấy điểm số trên quân bài tính điểm, bài lớn thắng bài nhỏ, bài cửu phân thành đại cửu và tiểu cửu, đại cửu là mỗi người có bốn quân bài tẩy chia làm hai tổ lớn nhỏ, phân biệt so bài với nhà cái, toàn thắng toàn bại sẽ phân thắng bại, một thắng một bại là hòa; tiểu cửu nhỏ là mỗi người hai lá bài tẩy, thắng là thắng, bại là bại không có toàn thắng hay toàn bại như chơi cách đại cửu, bởi vì như vậy rất gọn gàng và linh hoạt, cho nên bài tiểu cửu là cách chơi thông dụng nhất.
Cách chơi bài cửu vô cùng đơn giản, chủ yếu là so lớn nhỏ với nhà cái, đặc biệt một chút là người chơi có thể so bài với người chơi khác cũng có thể thay phiên cầm cái.
Nhân số kể cả nhà cái bình thường là bốn người hoặc tám người, mọi người đặt cược xong thì nhà cái cũng chia bài và so bài, sau đó sau đó lại phân thành tám ô hoặc bốn ô. Dùng xúc xắc ném điểm số, sau đó theo trình tự mà phân phối bài tới tay người chơi.
Người chơi chỉ có bốn lá bài tách ra hai tổ, mỗi tổ hai tấm.
Sau khi cầm bài thì người chơi có thể tự hành đem bốn lá bài phối hợp hai hai với nhau, sau đó lại so bài của mình với người chơi khác và phân thắng bại, bài lớn hơn đối phương thì thắng, trước thắng sau thua hoặc trước thua sau thắng chính là hoà, trước sau đều thua tức thua, cho nên chơi bài này phải có sách lược.
Đám người trong phòng hiển nhiên không có kiên nhẫn chơi bốn lá bài tẩy rồi, bọn hắn chơi tiểu cửu, không có ai so bài với nhau cả, trực tiếp so lớn nhỏ với nhà cái là nhanh phân thắng thua nhất.
Trên mặt bàn một mét vuông lúc này đã chồng chất không ít tiền mặt, thoạt nhìn có khoảng bốn mươi vạn. Nhưng nhìn qua mấy bọc lớn nhỏ dưới bàn thì biết rõ số tiền trên bàn chỉ là con số lẻ mà thôi.
Người chơi tổng cộng có bốn người. Một đầu trọc. Trên mặt mang theo vết sẹo dài gần một tấc xuyên qua lông mày gần mắt, nhìn qua ánh mắt của hắn có vẻ hung ác, hai tay để trần. Trái Thanh Long phải Bạch Hổ trên đầu vai, nhìn bộ dáng thì cơ bắp cuồn cuộn ra vẻ là đại ca.
Trong miệng của hắn lúc này đang ngậm xì gà. Tay của hắn luc này đang phân bài thoăn thoắt.
Ba người khác thì có một người bộ dạng không tới ba mươi tuổi, vẻ mặt hào hoa phong nhã. Còn mang trên mặt một gọng kính vàng, tóc của hắn không có loạn một chút nào, cho dù chơi lâu như vậy thì bộ dáng tinh thần sảng khoái, trong tay của hắn tiền mặt là nhiều nhất. Ngay cả túi dưới chân cũng không có mở ra, hiển nhiên hắn là người chơi loại bài này rất vững vàng. Nhìn bộ dạng này cũng thấy hắn là người thắng bộn.
Hình tượng của hai người còn lại thì kém hơn nhiều, sắc mặt một người trắng bệch, một người thì sắc mặt đỏ lên phân thành hai thái cực khác nhau, túi dưới chân của hai người lúc này đã trống rỗng một nửa rồi, xem ra chí ít cũng thua hơn trăm vạn.
Lúc này sau lưng tên đầu trọc có hai tên đứng như ngựa chết, hai cái túi dưới chân căng phồng lên, hiển nhiên hắn mới là người thắng lớn nhất hôm nay.
- Nên kết thúc thôi, con mắt của lão tử sắp mở không ra rồi đấy.
Đầu trọc bỏ bài tẩy xuống, lớn tiếng nói.
- Đêm nay vận khí của Hổ ca thật tốt, một cuốn ba nha.
Mắt kiếng gọng vàng không nhanh không chậm nói ra.
- Vận khí tốt cái rắm, đã mấy tiếng đồng hồ còn chưa kết thúc, bây giờ cũng gần ba giờ sáng rồi đấy.
Đầu trọc Hổ ca nói ra.
Hai người mặt đỏ cùng mặt trắng là người thua, nhưng hai vị này không phải bởi vì thua mới biến thành mặt đỏ cùng mặt trắng, bọn họ uống nhiều rượu cho nên cồn lên mặt, một đỏ một trắng.
Nghe nói sắc mặt này có quan hệ tới tính cách của con người, nói thí dụ như Tào Tháo là mặt trắng, Quan Nhị gia là mặt đỏ, hai người này uống rượu có sắc mặt như vậy thì tính cách cũng gần với hai vị kia, đương nhiên chỉ là nghe nói mà thôi, cũng không có người nào nhàm chán đi làm công tác thống kê này.
- Bưu Tử, Dương Mao, hai người các ngươi nói xem thế nào?
Đầu trọc hỏi mặt đỏ cùng mặt trắng.
Mặt đỏ gọi là Bưu Tử, mặt trắng gọi là Dương Mao, cộng thê đầu trọc cùng mắt kiếng gọng vàng chính là bốn vị đại ca trong hắc đạo của Long Thành, bình thường cũng không có tụ tập lại bài bạc, nhưng mà hôm nay tới nơi này thảo luận vấn đề phân chia địa bàn, bởi vì vì mọi người không ai nhường ai cho nên dứt khoát phân thắng bại trên chiếu bạc, trừ đánh bạc địa bàn thì thuận tiện dùng tiền ra phân thắng bại.
- Một ván nữa, một ván định thắng thua!
Mặt đỏ Bưu Tử lúc này cắn răng nói ra.
Dù sao hắn cũng đã thua một nửa tiền mặt rồi, nếu cứ thua mãi chẳng khác gì cắt thịt của hắn, còn không bằng làm một ván định thắng thua cho thống khoái.
Mặt trắng Dương Mao cũng có chút chần chờ, địa bàn chính là thẻ đánh bạc, lúc này hắn đã thua một nửa địa bàn trong nội thành rồi, nếu không thể lấy lại thì toàn bộ sẽ mất trắng, vậy thì tổn thất thật lớn.
Tuy nói thế lực của hắn ở vùng ngoại thành cũng rất lớn, nhưng dù sao chất béo trong nội thành cũng nhiều hơn nhiều lắm, nếu thật sự mất đi địa bàn này thì hắn đau lòng lắm.
Tuy không nhận nợ cũng không có vấn đề, nhưng mà đi ra ngoài đường lăn lộn nếu như ngay cả chuyện gì cũng quỵt nợ thì sau này không còn mặt mũi đi gặp người, chiêu bài cũng bị đập đi.
- Dương Mao, mày cứ nói đi?
Đầu trọc hỏi mặt trắng.
- Một ván cũng được, tao cầm cái, mày cầm cái cả đêm rồi.
Mặt trắng Dương Mao cũng nói ra..
- Dựa vào cái gì à?
Mặt đỏ Bưu Tử không muốn, mấy tiểu đệ vây xem cũng nhao nhao lên.
- Tốt!
Đầu trọc nhìn qua tiền mặt trên bàn của mình, gật đầu đáp ứng.
- Ai làm cái không giống nhau chứ? Dù sao đêm nay cũng làm một ván định thắng bại, ai thắng thì địa bàn nội thành sẽ quy cho người đó. Nhưng mà lời tục tĩu vẫn phải nói trước, mọi người nên quy củ một chút, nếu gian lận ăn gian gì đó thì sẽ bị xử lý.
Mấy người đều đồng ý, vì vậy mặt trắng Dương Mao bắt đầu tẩy bài, thế bài, đổ xúc sắc chia bài.
Kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, tuy đầu trọc bắt được địa bài nhưng hắn không có thắng, ngược lại là mắt kiếng gọng vàng bắt được thiên bài, mặt trắng Dương Mao cùng mặt đỏ Bưu Tử thật sự không còn gì để nói, vận khí vẫn xấu tới mức không còn gì để nói nữa.
- Ha ha, thật xấu hổ nha.
Mắt kiếng gọng vàng cười rộ lên.
- Không nghĩ tới bận việc cả đêm địa bàn nội thành lại được chư vị tặng cho, huynh đệ ta xin vui lòng nhận lấy, hôm nào thỉnh uống rượu.
Hắn vung tay lên, một đám tiểu đệ đi lên, muốn đem toàn bộ tiền mặt trên bàn lấy đi, dựa theo quy củ đã nói trước đó thì tiền mặt của ba người khác thành chiến lợi phẩm của hắn.
- Thảo, tại sao là quân sư thắng? 
Cầm cái mặt trắng Dương Mao kêu to xui, nhưng hắn không thể làm gì được.
Đầu trọc cũng không ngờ rằng lại có kết quả này, trơ mắt nhìn quân sư mắt kiếng gọng vàng đem tất cả tiền mặt cất vào trong túi, để cho thủ hạ cầm đi, trong lòng của hắn cũng rất không thoải mái.
Bốn người cứ như vậy mà giải tán, bọn họ đi vào trong sân và mở cửa xe của mình, sau đó liền chuẩn bị giải tán.
- Ồ, xe này khá tốt nha?
Đầu trọc chợt thấy có hai chiếc xe Hãn Mã việt dã dừng trong sân, hắn sững sờ một chút, nói:
- Không phải biển số bản địa, không biết là người nào?
- Hãn Mã, xe nước Mỹ.
Mắt kiếng gọng vàng nhìn qua một chút nói ra.
- Một chiếc xe của người ta có thể đổi được hơn mười chiếc của chúng ta đấy.
- Đúng là trâu bò...
Đầu trọc nghe vậy, chớp mắt liên tục, có chút ý kiến.
- Khốn kiếp, đêm nay hơi đen đủi một chút, cũng nên lấy một ít đền bù tổn thất trở về, các huynh đệ, mở hai chiếc xe này ra cho tao.
- Không nên, người có thể có xe này cũng không phải dễ trêu.
Mắt kiếng gọng vàng nhắc nhở một câu.
- Thằng nào cũng chẳng sợ, nơi này là Long Thành, tao phải sợ thằng nào chứ?
Đầu trọc nói một câu rất thô tục.
- Hắc, xem như tao chưa nói gì.
Mắt kiếng gọng vàng mang theo người lái xe rời đi.
Mặt trắng Dương Mao cùng mặt đỏ Bưu Tử nhìn qua hai chiếc xe này, cảm thấy không đáng tin cậy, cũng nhao nhao rời đi, còn lại đầu trọc Hổ ca và mấy thủ hạ của hắn, mọi người tốn vài phút cũng nạy được cửa xe Hãn Mã, bứt đứt dây ổ khóa và nổ máy, lái xe nhanh như chớp chạy ra khỏi nơi này.
Ước chừng nửa giờ sau mặt trắng Dương Mao và mắt kiếng gọng vàng tụ hợp tại hướng đông bắc.
- Quân sư, vẫn là mày kỹ thuật cao, đầu trọc tự nhận mình là đổ thần, không nghĩ tới lại bị mày lợi dụng sơ hở.
- Lực chú ý của chúng đều tập trung lên người của tao, buồn cười ah.
- Hắc, Tam Mã Hổ quá xúc động rồi, đã thắng hơn phân nửa còn sính anh hùng một ván định giang sơn nữa chứ, không phải muốn chết thì là cái gì?
Mắt kiếng gọng vàng quân sư cười nói.
- Loại người này quá cuồng vọng, tự nhiên không có kết cục tốt, chúng ta giả vờ một đêm cuối cùng cũng có thể chơi chết bọn chúng rồi.
- Chỉ sợ bọn chúng sau này đổi ý đi gây phiền toái.
Mặt trắng Dương Mao nói ra.
Hắn cùng quân sư mắt kiếng gọng vàng đã sớm thương lượng tốt với nhau, sau khi có được địa bàn thì hai nhà cùng phát triển, nhưng mà đã làm thành như vậy không chừng đầu trọc Tam Mã Hổ quá mức cuồn vọng, tiểu tử này nhất định là muốn trả thù.
- Sợ hắn cái rắm, hiện tại hắn chọc phiền toái lớn rồi.
Mắt kiếng gọng vàng cười nhạo nói ra.
- Hắn dám lấy trộm hai chiếc xe kia, tao không đỏ mắt sao? Đây chính chính là xe nhập khẩu bị kiểm tra gắt gao nhất đấy, lại là xe của bộ tổng tham mưu!
- Ti...
Mặt trắng Dương Mao nghe xong lập tức hít một hơi khí lạnh, trong lòng tự nhủ đầu trọc Tam Mã Hổ thật sự bị sao quả tạ chiếu vào người rồi.
Rõ ràng dám trộm xe của bộ tổng tham mưu, làm chuyện này chẳng phải chán sống sao?
- Ngươi nói nếu chúng ta đem chuyện Tam Mã Hổ trộm xe nói ra ngoài thì kết quả sẽ như thế nào?
Mắt kiếng gọng vàng cười âm hiểm nói ra.
- Cao, quả nhiên là cao ah! Không hổ là quân sư!
Mặt trắng Dương Mao nghe xong liền giơ ngón cái lên.
Trong lòng của hắn hiện giờ rất rung động, trách không được quân sư lại thờ ơ với hai chiếc xe như vậy, thì ra không phải hắn không biết hàng, mà là hắn quá biết hàng, biết rõ cái gì không nên đụng vào, trộm xe cho quân đội, hơn nữa còn là xe của bộ tổng tham mưu, đây chẳng phải là chuyện tìm chết hay sao?