Quan Môn

Chương 516: Diệp Bí Thư Xuống Hà Đông




- Được, tôi hiểu rồi.
Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Sau khi đi khỏi chỗ của Bí thư Lâm Viễn Hành, Diệp Khai bắt đầu đọc kỹ hồ sơ, xem được mấy phần, liền nhíu mày.
Thoạt nhìn, vấn đề của Long Thành nghiêm trọng hơn những gì mình tưởng tượng rất nhiều.
Khống đái sơn hà cứ hiện hạ chi kiên bối
Khâm tứ tắc chi yếu trùng, khống ngũ nguyên chi đô ấp.
Thiên vương tam kinh, bắc đô kỳ nhất.
Hùng phiên cự trấn, phi hiền mạc cư.
Đường nghiêu cố địa, chiến quốc danh thành, bắc triều phách phủ, thiên vương bắc đô, trung nguyên bắc môn, cửu biên trọng trấn…
Vô đoan Canh Độ tang kiền thuỷ, khước vọng Tịnh Châu thị cố hương.
Đãn sử Long Thành phi tương tại, bất giáo hồ mã độ Âm Sơn.
Những lời trên đều là miêu tả Hội Long thành của tỉnh Hà Đông.
Theo hoàn cảnh nhân văn, Long Thành từ xưa là nơi giao thoa xung đột của dân tộc Hoa Hạ và dân tộc Thảo Nguyên.
Từ thời Hạ, Thương, Chu đến Tống, Nguyên, Minh, Thanh đều có Quần Địch, Chư Nhung, Hung Nô, Tiên Ti, Yết, Đề, Khương, Đột Quyết, Hồi Dược, Nữ Chân, Khế Đan, Mông Cô, Mãn…cùng các dân tộc khác đều đấu tranh kịch liệt với dân tộc Hán.
Trong hoàn cảnh lịch sử như vậy, hoặc vì hiệu quả phòng ngự, hoặc vì chống kẻ thù bên ngoài, bảo gia lập quốc nên toàn bộ Long Thành một khu vực này nhân tính hung hãn, tập tại ngựa chiến tạo thành thường võ, cường hãn, hiệp nghĩa.
Xét về hoàn cảnh ngôn ngữ, tiếng địa phương Long Thành có đặc điểm khác, ngữ điệu hơi cứng, và nghe có phần trúc trắc.
Cuối tháng mười, Diệp Khai làm xong thủ tục bàn giao khu Thánh Vương Tân, nhậm chức ở Long Thành, Hà Đông.
Lần này, Diệp Khai thực sự coi là một mình đi nhậm chức, chỉ mang theo một người lái xe, hai người cảnh vệ, ngoài ra không có chút chuẩn bị nào.
Nguyên nhà lão Diệp cũng có suy nghĩ đến việc đưa vài người qua trước làm thành viên, thế nhưng vì thời gian gấp rút, lí do khác nữa vì Diệp Khai cho rằng tình huống Long Thành đặc thù, vội vàng đưa người qua chưa chắc đã có tác dụng, không bằng tự mình đi trước, nếu không có gì cố kỵ thì muốn làm thế nào cũng được, cũng là bớt lo.
Diệp Khai không đi máy bay tới, trước sau hai chiếc Hummer việt dã đã trực tiếp phi từ kinh thành về Long Thành, cũng coi như phái đoàn khá lớn.
Nói thật trong mắt người thường loại xe việt dã này không bằng loại xe con của người ta, loại xe này nhìn có vẻ giống xe Jeep của quân đội, chỉ có đầu xe hơi to một chút, còn nhìn chính diện lại có vẻ hơi quê.
Điều này là vì danh tiếng của xe Hammer chỉ tồn tại trong đầu của ít người, nếu là đám người mê nó nhất định sẽ vây quanh thưởng thức.
- Lãnh đạo, đến Long Thành rồi.
Lái xe Lý Thắng lúc đó nhắc nhở Diệp Khai.
Xe Hummer rất rộng rãi, Diệp Khai đang nằm ở phía sau suy nghĩ sự tình, nghe vậy liền hướng ra bên ngoài nhìn một chút thấy trời đã tối đen.
Đến lúc này cũng chỉ có ăn cơm rồi đi ngủ rồi, may mà trước đó đã đặt phòng khách sạn nên cũng không cần lo lắng chỗ ăn ở.
Diệp Khai ngồi dậy lấy tay xoa mặt, từ kinh thành đến đây có hơn 500km, đường cũng không tốt, trên đường này có mỗi việc ăn cơm cũng mất vài tiếng, mọi người cũng có phần mệt mỏi.
- Phía trước có trạm kiểm soát.
Lý Thắng nhìn một chút đèn ở phía trước nói với Diêp Khai.
Xe cũng dần giảm tốc độ, không chậm cũng không được bởi vì trước đó có rất nhiều xe đang tắc.
Diệp Khai thò đầu ra ngoài xem xét thì thấy phía trước có xe cảnh sát chặn để kiểm tra, kiểm tra tải trọng xe, còn có người đang vẽ vẽ viết viết phiếu phạt.
- Sớm đã nghe nói cảnh sát giao thông ở đây rất càn quấy, bây giờ nhìn có vẻ đúng vậy.
Lý Thắng nói.
Diệp Khai hơi gật đầu, mở cửa xe đi xuống, hai cảnh vệ ở sau cũng đi cùng, lúc họ định xuống đi cùng Diệp Khai, hắn không nói gì mà chỉ xua tay ra chuyện không cần thiết.
Đi lên trước vài bước đã thấy một chủ xe đang mặc cả với cảnh sát.
Mấy năm nay ở nhiều nơi hiện tượng cảnh sát tuỳ tiện giữ xe, lập biên bản, thu phạt rất nghiêm trọng, nhưng cũng có lúc gặp phải những lái xe cứng đầu.
Nghe nói có một lần, có một lái xe chở một xe dầu không, vừa ra khỏi thành phố đã bị cảnh sát giao thông giữ lại nói là quá tải trọng, lái xe giải thích đây là xe không sao có thể quá tải trọng được?
Cảnh sát giao thông không quan tâm cứ nhất quyết đòi phạt, nhưng lái xe nói trên người không mang theo tiền, cuối cùng cảnh sát liền giữ xe.
Lái xe lúc đó không nói gì, chỉ nói mẹ đúng là đen, thôi xong, ông cứ giữ xe đi, lập biên bản ghi rõ ra xe vượt quá tải trọng, để tôi về lấy tiền.
Ngày hôm sau lái xe mang theo tiền còn có cả phóng viên truyền hình, nộp phạt lấy hoá đơn xong rồi đi đến bãi lấy xe.
Cuối cùng là sự việc hay nhất xảy ra.
- Đồng chí, tôi lấy xe, cái xe chở dầu kia.
- Xe kia, lái đi đi.
Lái xe đánh xe ra lái đi được nửa mét bèn dừng lại xuống xe.
- Đồng chí, dầu trong xe tôi đâu?
- Dầu gì?
- Xăng.
- Xăng ở đâu ra, lúc tới là xe không.
- Chiếc xe này 45 tấn, bọn họ nói là quá tải.
- Xe này của ngươi là xe không.
- Biên bản phạt ở đây, xăng của tôi đâu?
Chuyến này xong rồi, phóng viên truyền hình được mời tới tất nhiên là có quan hệ rất tốt với lái xe kia rồi, lại còn đang than phiền không có đề tài gì hay thì gặp phải chuyện này. Tuy nhiên cảnh sát giao thông cũng không đơn giản gì, trước nay ngang ngược không chịu nhường ai.
Cuối cùng kiện ra toà, chứng cứ xác thực, cuối cùng cơ quan có liên quan đền một xe xăng.
Tuy nhiên, có thể như lái xe kia cũng là số ít, đại đa số đều ngậm miệng nhận phạt nên đã nuôi dưỡng cho cảnh sát giao thông thói quen coi trời bằng vung.
Đặc biệt là trên đường bên ngoài Long Thành này, xe chở than qua đây rất nhiều, đều là xe to, chạy kiếm những đồng tiền vất vả, tự nhiên lại bị trì hoãn trên đường, không phải nói không dám kiện cáo mà là cái giá để kiện tụng trong nước quá cao, hiệu suất làm việc lại cực thấp, có thời gian đi kiện thì đã sớm kiếm lại được số tiền phạt rồi.
Vì vậy cảnh sát giao thông trên đường rất càn quấy mà lại nhiều lần không đổi, tre già măng mọc, tiếp tục làm việc trái pháp luật.
Còn một tình huống nữa chính là cảnh sát giao thông trên đường thường xuyên thay ca, còn có rất nhiều là tạm thời dùng tiền mua việc. Đã là bỏ tiền ra mua được chức vị này đương nhiên là phải tích cực phạt mới thu lại được. Hơn nữa hôm nay phạt ngươi, ngày mai tới có thể là người khác rồi, cơ quan chức năng có nhận được đơn kiện đại đa số đều phủ nhận, cứ như vậy hình thành một loại phủ bại. Đứt xích, ai cũng không muốn quản loại sự việc này.
Nói tới cấp trên, chỉ cần có phần trăm từ tiền phạt, cấp dưới muốn làm sao thì làm không ai để ý, nhiều lắm cũng chỉ là lái xe chửi bới, nhưng bọn họ ngoài việc chửi mấy câu cho bõ tức thì cũng chẳng có cách nào. Gặp phải tình huống này tốt hơn là cứ nộp tiền.
Lúc Diệp Khai đi qua đã nhìn thấy biên bản của cảnh sát, đương nhiên không tới 1000 xa rời thực tế như vậy nhưng thường là đơn phạt 200 là nhiều, cũng có lái xe thấy phiền phức, để đỡ chuyện thì cũng lén lút nhét cho cảnh sát 50 đồng, cơ bản đều cho qua.