Quan Môn

Chương 513: Diệp Khai Cũng Muốn Chia Sẻ




- Hả?
Diệp Khai vừa nói thế, mọi người đề ngây ngẩn ra, có chút bất ngờ.
Thấy mọi người đều sửng sốt, Diệp Khai nói:
- Điều này cũng bình thường mà thôi, trong một ngày thì cũng phải có người hi sinh chứ, không thì làm sao giữ được lợi ích chung được? Những loại chuyện thế này thì chỉ nói miệng không cũng không có tác dụng gì. Tất nhiên phải một có người đứng ra, gánh lấy phần lớn hỏa lực cho cả nhà, thu hút hầu hết đầu mâu của kẻ địch.
Nhị bá Diệp Tử Sơ nghe xong, rất không tán thành, lắc đầu nói:
- Thế này không được, đời thứ ba của nhà chúng ta thì con chính là người có thể gánh vác tương lai Diệp gia sau này, nếu như mang con ra làm lá chắn thì sách lược phát triển thế hệ thứ ba của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng đó. Làm như thế không ổn, chúng ta cũng không thể để một thằng bé chưa tới hai mươi tuổi phải gánh vác tránh nhiệm của cả gia tộc được.
Diệp Khai nghe xong, tuy rằng cảm nhận được sự quan tâm của Nhị bá, nhưng lại cho rằng nhị bá Diệp Tử Sơ vẫn có chút tác phong của quân nhân, quyết đoán nhưng trong chuyện gì cũng đều thiếu chút khéo léo đưa đẩy. Xem ra tư lệnh viên như ông còn phải rèn luyện một hồi mới có thể trở thành tư lệnh viên hợp cách được.
Dù sao với tư cách là trọng tướng một phương, tay cầm binh quyền mấy trăm chiến sĩ, lại là đại quân khu đứng đầu trong bảy đại quân khu, tư lệnh quân đội Cương thiết Hùng sư, chuyện cần phải cân nhắc có rất nhiều, nếu không thì cũng không thể ngồi vững vị trí này được.
Nhị lão gia tử nghe xong ngược lại gật đầu quay sang hỏi ý kiến Diệp Tử Kiện:
- Tử Kiện, ý kiến của con ra sao?
Đại bá Diệp tử Kiện nghe thấy ông chú gọi tên mình, liền châm chước nói:
- Tiểu Khai đương nhiên là hi vọng của tương lai gia tộc chúng ta, nhưng dù sao giờ nó tuổi còn trẻ, còn cách vị trí đó rất xa. Hôm nay chúng ta quan trọng nhất là bảo đảm lợi ích hiện có, tìm kiếm những bước phát triển vững chắc trong tương lai, toàn lực thôi động để vị trí của chú ba Diệp Tử Bình càng thêm vững bền, tranh thủ thuận lợi đi vào Ủy ban Thường vụ. Đó mới chính là chuyện quan trọng nhất trước mắt của chúng ta, cho nên con lại khá tán thành ý kiến của Diệp Khai.
Nhưng mà hắn lại nói tiếp:
- Chỉ là con cũng lo tiểu Khai tuổi còn nhỏ, chưa hẳn đã đấu lại được mấy lão hồ ly đó, một khi vượt quá điểm mấu chốt thì chuyện gì cũng khó quay đầu lại. Nói ví dụ như Hầu Khang của Hải Đông, chính là một tấm gương đó.
Vừa nhắc tới Hầu Khang, mọi người cũng liền nhớ lại chuyện này.
Hầu Khang chính là Bí thư thành ủy Hải Đông Hầu lão tam, mà ông bố hắn ta hiện tại chính là nguyên Phó chủ nhiệm Ủy ban Cố vấn Trung ương- Hầu Đại Hải đã bị hạ bệ hoàn toàn, thậm chí cơ cấu Ủy Ban cố vấn trung ương đó, trước đây có vai trò chính trị còn ngang hàng với Ủy ban Chính trị Trung ương cũng bị giải thể rồi. Sức ảnh hưởng của lão Hầu gia giờ chỉ như nước thủy triểu rút xuống.
Hầu Khang cũng là sau khi đạt được thỏa thuận trao đổi lợi ích với lão Diệp gia mới có thể đi tới chức vụ Bí thư thành ủy, phó tỉnh bộ đó, có thể nói cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng là vì cha vợ trước của hắn ta còn đang đương chức nên cũng không thể dựa vào kinh tế mà phát triển được.
Nói tới Hầu Khang Hầu lão tam, không thể không thể nhắc tới chuyện khi hắn còn trẻ. Lúc ấy hắn còn trẻ, đứng giữa phong ba chính trị của cả nước, Hầu lão tam chọn lựa sai một lập trường cho nên nhanh chóng bị đả kích, lại yên lặng trở lại. Nhưng đoạn lí lịch này mang lại ảnh hưởng rất xấu cho hắn ta.
Giống như những người trong Ủy ban trung ương đó, lúc nào cũng cứng nhắc bảo thủ, cũng là một điều quy định ngầm, người đã từng tham gia Hồng Vệ Binh nhất định không thể đi lên cương vị lãnh đạo cao nhất được.
Mặc dù nói loại “Thiết luật” này cũng bất cận nhân tình, nhưng đúng sự thật là như thế, một hi dính dáng tới chuyện này thì cũng đừng nghĩ tới chuyện tránh được.
Cho nên dù hiện tại Hầu lão gia tử còn đương vị thì cũng lực bất tòng tâm với thằng con trai của mình. Chỉ có thể nhìn hắn ta dần dần chậm chạp phát triển. Cho dù Hầu Khang làm việc ở địa phương thể hiện năng lực siêu phàm cũng không thể thay đổi được điều gì.
Chỉ cần cha vợ trước kia của hắn còn sống thì hắn vẫn không thể lên tới trung ương được. Chỉ cần loại “Thiết luật” này còn chưa bị hủy bỏ thì hắn cũng đừng nghĩ tới chuyện đi vào được Thường vụ. Đây chính là số mệnh của hắn ta.
Đại bá Diệp Tử Kiện nhắc tới chuyện này cũng chỉ đơn giản muốn nhắc nhở mọi người một chút mà thôi. Dù sao tuổi của Diệp Khai còn nhỏ quá, một khi đẩy hắn lên phía trước che mưa chắn gió của cả gia tộc, thu hút hầu hết sự chú ý của các thế lực lớn khác thì phải cân nhắc tới hậu quả nghiêm trọng như thế, nó có thể chịu được hay không?
Nếu không cầm cự được, chẳng những không được lợi lộc gì, không thể phát huy được tác dụng như mong muốn, mà bản thân nó cũng bị cuốn vào bên trong, bị phong ba báo táp chính trị đánh cho tơi tả.
Hậu quả này cũng là lão Diệp gia không thể thừa nhận được.
Dù sao, hôm nay thế hệ thứ hai của lão Diệp gia về cơ bản đã khá lớn mạnh toàn diện rồi. Quyền thế của cả ba anh em rõ ràng là không nhỏ, cho dù là không cầu công lao thì cũng không thất bại, cũng có thể tiếp nhận được.
Nhưng nếu là vì chuyện chuyển đổi mục tiêu tới chống đỡ hỏa lực của kẻ địch mà làm cho lợi ích của Diệp Khai bị hao tổn nghiêm trọng, thế hệ thứ ba của toàn gia tộc cũng đành vô vọng rồi.
- Thằng ba, con là bố nó, con thấy sao về chuyện này?
Diệp lão gia tử cuối cùng cũng mở miệng, trực tiếp hỏi ý kiến của Diệp Tử Bình.
Với tư cách là bố đẻ của Diệp Khai, Diệp Tử Bình đương nhiên là có quyền quyết định lớn nhất trong chuyện này.
Cho dù là Diệp lão gia tử muốn đưa ra quyết định gì cũng phải hỏi ý kiến của Diệp Tử Bình. Dù sao ông ta mới là bố của Diệp Khai, là người có thể đại diện suy nghĩ, lên tiếng cho lợi ích của Diệp Khai. Diệp Tử Bình trầm ngâm một chút rồi mới lên tiếng:
- Trong chuyện này, quan trọng nhất là phải thật cẩn thận, nhưng con cảm thấy đề nghị của Diệp Khai cũng có lý. Chỉ cần nó không phạm phải sai lầm nào đã được quy vào thành nguyên tắc thì còn có chuyện gì làm khó được chúng ta nữa? Hơn nữa con cũng hiểu rất rõ thằng con trai của mình, con cũng tin tưởng nó sẽ không dễ dàng để bị người khác ám toán. Lão Trần gia thì sao chứ? Tô ĐỊnh Phương như thế nào? Ngưu Lam Sơn thế nào? Những người này đều là những người chủ chốt quan trọng trong giới quân đội cùng chính trị là những nhân vật chỉ dậm chân chút đã rung chuyển một phương? Cuối cùng chẳng phải vẫn rơi vào trong tay Diệp Khai hay sao?
- Khỏi cần phải nói, con làm sao làm được tới vị trí Ủy viên Uy ban chính trị Trung ương này chứ. Người khác không biết, chúng ta lại luôn biết rõ, nếu không có tiểu Khai thì làm sao có thể nắm được cơ hội này?
Diệp Tử Bình còn nói thêm:
- Cho nên chỉ cần cho tiểu Khai ủng hộ cần thiết, nó thật sự có thể làm nên chuyện. Hơn nữa còn không phải là bị động đón nhận hỏa lực của đối phương, mạo hiểm hỏa lực của đối thủ mà cường thế quật khởi.
Hắn nói như thế, nhị bá Diệp Tử Sơ cũng có chút cảm khải:
- Ha ha, muốn nói tư lệnh quân đội như tôi còn không phải là nhờ phúc của tiểu Khai hay sao. Chú ba nói như thế tôi cũng đủ hiểu được quả thật tiểu Khai có thể gánh vác được tránh nhiệm gian khổ này rồi. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là bảo tồn an nguy của bản thân.
Anh cả Diệp Tử Kiện luôn suy nghĩ tỉ mỉ về mọi chuyện, đúng là người biết ít nhất. Sau khi nghe mọi người nói thế, không khỏi gật đầu tán dương:
- Không tệ, còn mạnh hơn cả chúng ta nữa.
Diệp lão gia tử nghe mọi người bàn bạc xong, nói:
- Đã như thế, về cơ bản là ta đồng ý với đề nghị của tiểu Khai.
Nhưng ông cụ còn nói thêm:
- Nhưng mà chuyện này thật sự có ảnh hưởng rất quan trọng. Hiện tại tiểu Khai, con nói trước xem bản thân mình còn gì chưa nghĩ thấu đáo không? Dù sao chuyện như này nếu náo động ít thì lại không có tác dụng. Mà náo động lớn quá thì rung chuyển khá mạnh, cũng dẫn phát các vấn đề nghiêm trọng, cho nên không thể dễ dãi qua loa được.
Diệp lão gia tử vẫn khá hiểu rõ về năng lực của Diệp Khai.
Mà ông cụ cũng hiểu khá rõ về những thủ đoạn của Diệp Khai, cho nên trước đó vẫn luôn chưa lên tiếng, chỉ là nghe mấy đứa con cháu đưa ra ý kiến. Lúc này ý kiến của mọi người cơ bản đã thống nhất, cho rằng Diệp Khai có thể đảm đương nhiệm vụ này, vậy ông cụ cũng cần đề điểm một hai điều, chỉ điểm rõ hơn nữa.
Với tư cách là chính trị gia lăn lộn chính đàn hơn nửa thế kỷ, lại là một người lên tới chức vụ cao nhất, Diệp lão gia tử cơ trí đương nhiên không thể nghi ngờ. Kinh nghiệm đấu đá chính trị của ông cụ cũng khá phong phú, cho nên ông cũng muốn nghe thêm đề nghị của Diệp Khai, xem hắn có thể chọn một điểm vào tương đương phù hợp, để làm thật tốt chuyện này hay không.
- Đương nhiên là có suy nghĩ cụ thể rồi, nhưng cách làm cụ thể hiện tại con còn chưa nghĩ ra.
Lúc này Diệp Khai đưa ra lý do hắn chọn đảm nhận mục tiêu thu hút đầu mâu của đối phương. Điều này không phải là xúc động suy nghĩ nhất thời, mà là suy tính kỹ càng mới đưa ra kết quả.
Trên thực tế, Diệp Khai đã tính toán thật kỹ rồi.
Thời trẻ qua mau, lão Diệp gia chỉ cần có thể bảo đảm cho Diệp Tử Bình có thể đi vào Thường vụ thì trong vòng hai mươi, tới ba mươi năm nữa là có thể không có trở ngại gì. Nếu như Diệp Tử Bình có thể chống đỡ được vững vàng thì cơ hội duy trì được càng lâu hơn.
Đã như thế, Diệp Khai có đầy đủ thời gian dần dần thích ứng chốn quan trường này. Mặc dù là cũng có chút cản trở, nhưng cũng không ảnh hưởng tới toàn cục. Mà Diệp Khai đương nhiên sẽ không làm những chuyện ngu ngốc dẫn tới sai lầm nghiêm trọng, đó chính là ưu thế của hắn, có thể biết trước chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Đã có được ưu thế này, Diệp Khai đương nhiên có thể thoải mái làm ra một chút cải tiến theo suy nghĩ của mình, khai một “đơn thuốc” cải tiến cho quốc gia, trị bệnh cứu người, lợi quốc lợi dân.
Cho nên hắn mới có thể nắm chắc, đi gánh chịu phần lớn hỏa lực của kẻ thù với Diệp gia, để có thể bảo đảm ông bố Diệp Tử Bình lên chức ổn thỏa.
- Rất nhiều chuyện cần phải cân nhắc tình hình thực tế, cân nhắc được mất lợi hại mới có thể làm được.
Diệp Khai nói:
- Hôm nay con phải đi Hà ĐÔng rồi, còn chưa nắm rõ ràng tình hình của thành phố Long Thành, cho nên cách làm cụ thế vẫn chưa có. Toàn bộ phải chờ sau khi con nắm được tình hình bên kia mới có thể xác định được, có thể động thủ hay không, ra tay ở phương diện nào, những chuyện này không thể qua loa được.
- Vậy thì nói một câu về cách nghĩ sơ bộ của con trước đi.
Diệp lão gia tử nói ra.
- Cách nghĩ sơ bộ đương nhiên là từ chức vụ này của con chứ sao.
Diệp Khai đáp lại:
- Bí thư Ban kỷ luật thanh tri, tuy rằng không phải là quan lớn lắm, nhưng trong tình hình kinh tế phát triển nhanh chóng như ngày nay, công tác của Ban Kỷ luật Thanh tra vẫn có tương lai đó.
- Ý của con là nói, lợi dụng cơ hội này mà làm một số chuyện?
Diệp lão gia tử hỏi.
- Đúng thế ạ
Bọn họ đã bỏ con vào vị trí này, định ngồi đó đợi xem hài kịch, cuối cùng cũng phải đáp trả lại một chút mới được chứ. Cho tới khi giày vò chúng sống không yên ổn, lại không thể đạp con xuống mới coi như xong.
Diệp Khai đáp lại.
Bởi vì cái gọi là thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Đã đẩy Diệp Khai vào chỗ khó, lại muốn cất bước đí cũng không phải là chuyện đơn giản đâu!
- Trên nguyên tắc là có thể thuận lợi đó, nhưng là xử lý như thế nào, thật đúng là cần chút kỹ xảo.
Diệp lão gia tử ủng hộ cách nghĩ của Diệp Khai, đồng thời ông cụ còn nói thêm:
- Nếu nói công tác của Ủy ban Thanh tra Kỷ luật, đồng chí Sở Phong chính là người chuyên nghiệp đó.
Diệp Khai nghe xong, nhẹ gật đầu, hắn biết khá rõ chuyện này.
Ủy ban trung ương năm đó, sau mười năm gây rung chuyển liền bị thủ tiêu, sau đó lại khôi phục, Sở lão gia chính là phụ trách việc này. Mãi cho tới mười năm sau, phải nói là tương đối dày dặn kinh nghiệm. Chỉ là Diệp Khai có chút hoài nghi, mình đi qua đó thỉnh giáo thì có thể lấy được bao nhiêu tài liệu từ chỗ ông cụ đó chứ?
Hơn nữa những gì Sở lão gia tử lưu lại không chỉ có kinh nghiệm công tác, còn có mạch quan hệ trong mảng này của ông cụ, cơ hồ từ Trung ương cho tới các tỉnh bên dưới đều có người của ông cụ, ảnh hưởng về phương diện này vô cùng sâu sắc.
- Mấy ngày nay con phải chịu khó chạy tới Vân Hải thưởng xuyên một chút nha.
Nhị lão gia tử cười đề nghị:
- Lần trước mang nhân sâm tới hình như còn chưa mang ra ngoài? Đồng chí Sở Phong thích những món điểm tâm phương Nam, mang nhiều một chút qua, không chừng ông ta mà vui vẻ lên, lại chịu ra mặt giúp đỡ nữa.
Diệp Khai nghe xong liền dở khóc dở cười, trong lòng tự nhủ nếu như Sở lão gia tử đó biết người ngoài coi ông cụ là một lão tham ăn, đoán chừng trực tiếp đuổi hắn ra khỏi cửa luôn rồi. Nhưng mà nghĩ lại, cách này cũng không tệ, chạy đi chạy lại nhiều hơn một chút, nhất định sẽ có thu hoạch nào đó.
Ít nhất cũng có thể có thêm quan hệ với người của Sở gia, thuận tiện còn bồi dưỡng cảm tình với Sở Tĩnh Huyên, không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
- Ai, lại nói thì cũng đúng là hổ thẹn, lại phải để cho thằng bé Diệp Khai nhỏ như thế đi gánh vác trách nhiệm lớn lao.
Đại bá Diệp Tử Kiện bỗng nhiên cảm khái một câu, nói. Hắn lại nghĩ tới thằng con trai Diệp Kiến Hoan của mình, không khỏi đau đầu.
- Bác cả cũng đừng nghĩ nhiều, thật ra mấy năm gần đây anh cả cũng rất giỏi, mấy công ty đều phát triển rất tốt, sau này chính là tài nguyên của Diệp gia đó.
Diệp Khai an ủi.