Quan Môn

Chương 510: Biến Thành Diệp Bí Thư




Mới mười chín tuổi thôi, mà đã là cán bộ cấp chính sở như người đã ba mươi bảy tuổi như hắn.
Tuy Đổng Vĩ cũng rất rõ, sau một hai năm nữa, có thể mình sẽ được đãi ngộ đầy đủ như một cán bộ cấp phó bộ, nhưng nếu so với Dương Khai người ta, thì có hơi nhói lòng, mà một hay hai năm nữa, Diệp Khai liệu có thể bước qua bước này hay không thì chẳng ai dám chắc được.
Có điều Đổng Vĩ cũng biết rõ, gần đây Trung tổ bộ đang ấp ủ một chính sách, điều lệ bổ nhiệm cán bộ nề nếp, hình như chuyện đề bạt đặc cách như thế này tương lai có thể sẽ hiếm mà xuất hiện nữa, nghe nói việc đề ra chính sách này, cũng có chút liên quan đến sự xuất hiện của nhân vật đặc biệt là Diệp Khai.
Chung quy thì, chẳng ai muốn chứng kiến thêm hiện tượng như Diệp Khai nữa.
Một chính phủ chủ yếu thăng chức dựa vào phân biệt đối xử, đột nhiên xuất hiện một cán bộ trẻ tuổi đến mức bất hợp lý đến vậy, thì trừ bà con thân thích của hắn ra, chẳng ai muốn nhìn nhìn thấy cả.
Bên trong phòng làm việc của Nhiếp Vân Phi rộng rãi sáng sủa, sàn nhà sạch bóng, Diệp Khai vừa vào trong, lão già độ ngũ tuần ngồi sau bàn làm việc liền nở nụ cười.
- Diệp Khai à, lại đây lại đây, ngồi xuống nói chuyện nào.
Nhiếp Vân Phi đợi Diệp Khai đi đến, mới đứng dậy, thân mật đưa Diệp Khai đến phòng tiếp khách, ngồi xuống dãy ghế sô pha.
Rất rõ ràng, cuộc gặp mặt của hôm nay nửa công nửa tư, đoán chừng Nhiếp Vân Phi có gì đó muốn dặn dò Diệp Khai, nếu không thì đã chẳng để một bộ trưởng cỡ bự như ông đi gặp Diệp Khai.
Nhìn từ góc độ xử lý việc công, việc miễn nhiệm vị cán bộ cấp chính sở Diệp Khai để một vụ trưởng xử lý cũng được rồi, bộ trưởng Nhiếp Vân Phi – thân là ủy viên Trung chính cục phải đích thân ra mặt, quả thật có hơi khoa trương.
- Lần trước tôi gặp cậu là khi nào nhỉ? Hình như là trong cuộc họp của Trung chính cục phải không?
Nhiếp Vân Phi cười hỏi.
- Hì hì, đúng vậy ạ.
Diệp Khai khai cười đáp.
Diệp Khai đại náo Trung chính cục, đã không còn là chuyện hiếm có nữa rồi.
Đến nỗi những quan chức cấp cao dự hội nghị lần ấy đều ấn tượng sâu sắc, bị thằng cháu như yêu nghiệt này của cụ Diệp làm cho kinh ngạc tột độ.
Dĩ nhiên Nhiếp Vân Phi cũng là người trong cuộc, sau khi lĩnh giáo trọn vẹn bản lĩnh của Diệp Khai, cũng không dám coi thường gã thanh niên này nữa.
Tuy nói tầm tuổi này Diệp Khai đã là cán bộ cấp chính sở, thật cứ như trò đùa, nhưng nếu phân tích kỹ lưỡng những việc hắn đã làm, thì không thể đơn giản cho rằng đó chỉ là nhờ quyền lực to lớn của nhà họ Diệp, những việc mà bản thân Diệp Khai đã làm thực sự rất xứng đáng với chức vị này.
Diệp Khai ngồi cạnh Nhiếp Vân Phi, cũng có cảm giác mù mịt khó hiểu.
Hắn và Nhiếp Vân Phi thật sự không quen thân, nghiêm khắc mà nói, quan hệ của Nhiếp Vân Phi với nhà họ Diệp chỉ ở mức bình thường thôi, giữa đôi bên không có xích mích, cũng chẳng thân thiết gì.
Trên thực tế, đã lên đến cấp độ tầm cỡ như họ, hầu như đều tự có đảng phái của riêng mình.
Vào Trung chính cục, cũng đồng nghĩa với việc có quyền phát ngôn khá lớn trong Đảng, nhất là những người quản lý các bộ phận quan trọng thì lại càng to bằng trời, kể cả ủy viên Ban thường ủy cũng cần phải khách khích một chút, trừ phi họ phạm tội tày trời, hay làm ra những chuyện nghiêm trọng không phù hợp với chức trách, thì mới có khả năng bị kéo xuống.
Nếu không thì địa vị của họ gần như là chẳng nào cách lung lay được, bản thân việc vào Cục đã mang ý nghĩa bước vào vòng quyền lực nòng cốt, có khả năng chi phối chính cục quốc gia, từng lời nói cử chỉ của họ đều có thể tạo nên ảnh hưởng sâu sắc đến hướng đi của rất nhiều chính sách.
Nhiếp Vân Phi được xem là một người tự lực tự cường, vốn xuất thân từ tầng lớp bình dân, gần mười năm nay thăng tiến vùn vụt, lên thẳng vị trí bộ trưởng Trung tổ bộ, có thể nói là hiếm có vô cùng, nghe đâu ngày trước đồng chí Sở Phong cũng khá là coi trọng ông.
Có điều hiện giờ Diệp Khai cũng gần như là con rể nhà họ Sở rồi, nên Nhiếp Vân Phi cũng không tiện thờ ơ với hắn, nhất là lần này gọi hắn đến đây, không phải không có nguyên do.
- Lần này, bên tổ chức điều cậu đi khỏi khu Thánh Vương Tân, cậu có ý kiến gì không? – Nhiếp Vân Phi hỏi.
- Cảm ơn. – Diệp Khai nhận lấy tách nhà Đổng Vĩ bưng đến, đặt lên bàn, rồi ngồi nghiêm chỉnh lại, nói với Nhiếp Vân Phi – Nếu nói đến vướng mắc về tư tưởng, thì cũng có chút ít.
- Nếu có chỗ nào nghĩ không hiểu thì cứ nói ra.
Nhiếp Vân Phi cười
- Bộ tổ chức không chỉ quản lý việc bổ nhiệm, đề bạt, điều động cán bộ, mà đồng thời còn là nhà mẹ đẻ của các cán bộ, việc giải tỏa nỗi âu lo cũng cần phải làm, quan tâm đến sự trưởng thành của các cán bộ là bổn phận của bọn tôi.
- Cảm ơn bộ trưởng đã quan tâm.
Diệp Khai tỏ ý cảm ơn trước, rồi nói:
- Tình hình khu Thánh Vương Tân có hơi đặc biệt, rất nhiều việc đang sắp bước vào đoạn đổi xác, trước mắt cũng có rất nhiều công tác vừa khởi động, nếu lúc này tôi đột ngột bỏ đi, có nhiều việc sẽ khó mà tiếp tục được. Tôi cũng hơi quan ngại rằng người kế nhiệm sẽ không cách nào giải quyết các chính sách phát triển khu Thánh Vương Tân, một khi đi chệch hướng, con đường phát triển lâu dài về sau sẽ có bảm đảm được.
Khu Thánh Vương Tân vùng dậy có thể nói là một kỳ tích chưa từng có, từ một vùng đất cằn cỗi, mấy nghìn nông dân không nhà không cửa, thoắt cái đã biến thành nơi tụ hội của mấy công ty công nghệ cao, hơn nữa còn đẩy lợi nhuận hằng năm lên đến mấy trăm triệu, một chuyện không phải người bình thường có thể làm được.
Nhiếp Vân Phi cũng lấy làm kinh ngạc về chuyện này, nên nhân cơ hội điều động công tác của Diệp Khai, ông cũng muốn gặp mặt một lần để tiếp xúc gần gũi với hắn, thử xem rốt cuộc hắn khác người ở điểm nào?
- Khu Thánh Vương Tân đã làm được đến mức độ này, khu khai thác công nghệ cao trong nước cũng khá ít, nền móng bền chắc đến vậy, không thể nào lại có sự cố gì đâu nhỉ?
Nhiếp Vân Phi hỏi.
Tuy ông làm công tác tổ chức, nhưng công việc từng làm cũng vô cùng phong phú, nên cũng có hiểu biết về xây dựng kinh tế, nhất là ông đã xem xét kỹ hồ sơ về Hồ Hán, biết người này cũng không tầm thường, nên không đồng tình với quan điểm của Diệp Khai mấy.
- Sở dĩ khu Thánh Vương Tân phát triển nhanh đến vậy, nguyên do chủ yếu chính là chúng tôi vẽ nên kế hoạch từ tờ một giấy trắng.
Diệp Khai giải thích
- Bất luận là cán bộ hay doanh nghiệp, cũng đều tương đối trẻ, chưa có gánh nặng gì về trải nghiệm, cũng không có áp lực thể chế, thực sự đã thực hiện được cơ chế vận hành doanh nghiệp dưới sự chỉ đạo kinh tế thị trường, việc chính phủ làm nhiều nhất cho các xí nghiệp chính là giữ gìn và bảo đảm về thể chế, rất ít quản, chỉ dẫn dắt và giám sát, ừm, và cả chính sách thuế đầy đủ nữa.
Chính vì chúng tôi ít quản, nên các xí nghiệp phát triển rất nhanh, phát triển kiến thiết tự thân rất tốt, thu nhập từ thuế cũng có dấu hiệu tăng lên.
Nhưng nếu đổi người phụ trách khác, liệu người đó vẫn có thể kiên trì định hướng thị trường, kiên trị tư tưởng phát triển khu Thánh Vương Tân không thì rất khó nói.
Tương tự, các doanh nghiệp liệu có chấp nhận tư tưởng quản lý của người lãnh đạo mới không, thì cũng khó nói.
- Ồ.
Nhiếp Vân Phi nghe xong bèn gật đầu, xem như ông đã hiểu rồi.
Ý của Diệp Khai không nằm ngoài hai ý, thứ nhất, cách quản lý doanh nghiệp ở khu Thánh Vương Tân không giống những nơi khác; thứ hai, các doanh nghiệp ở khu Thánh Vương Tân chưa chắc sẽ tín nhiệm người chủ nhiệm mới.
Trong nước, khu khai thác công nghệ cao hãy còn là một thứ khá mới lạ, rất nhiều địa phương tuy đã bắt đầu xây dựng mô hình này, nhưng hiệu quả lại không nổi bật, đa số đều nhằm vào điều kiện ưu đãi về thuế, cuối cùng làm không ra ngô ra khoai, nói là khu khai thác công nghệ cao, nhưng thực tế lại chẳng hề có doanh nghiệp công nghệ cao nào ra hồn, toàn là treo đầu dê bán thịt chó.
Đến nay, sở dĩ khu Thánh Vương Tân có thể nhận được đánh giá cao từ các lãnh đạo trong nước, thậm chí đã có người muốn cướp vị trí của Diệp Khai, thì lý do chủ yếu chính là nơi này cho người ta thấy được mô hình cơ bản của một khu khai thác công nghệ cao thật sự.
Với tư cách là một khu khai thác công nghệ cao chân chính, chắc chắn tương lai của khu Thánh Vương Tân là vô giới hạn, vậy thì với tư cách là lãnh đạo của khu Thánh Vương Tân, tiền đồ tương lai cũng sẽ không thể giới hạn, do đó ai cũng muốn có được quân cờ quan trọng này.
Dù Nhiếp Vân Phi tán thành một phần cách quản lý của Diệp Khai, nhưng đối với tư tưởng “chính phủ nhỏ, xã hội lớn” mà hắn nói, ông vẫn cảm thấy chút mâu thuẫn, với tư cách là bộ trưởng bộ tổ chức, ông cho rằng mọi thứ nên được đặt vào vòng chi phối, nếu thu nhỏ chính phủ, thì chẳng phải quyền lực trong tay mọi người cũng sẽ nhỏ lại? Địa vị lãnh đạo tuyệt đối của họ làm sao được bảo đảm?
Nghĩ theo hướng này, ông liền cảm thấy đa phần là đối lập với suy nghĩ của Diệp Khai.
Điều này cũng củng cố thêm ý nghĩ điều công tác của Diệp Khai ở ông, làm như vậy là chính xác, để tránh việc Diệp Khai biến khu Thánh Vương Tân thành đặc khu mới.
Rất rõ ràng, nếu để Diệp Khai tiếp tục ở lại khu Thánh Vương Tân thêm vài năm, hắn thật sự có thể biến nó thành một vương quốc độc lập gió thổi không lọt, nước chảy không thấm.
- Tổ chức có cách nghĩ của tổ chức, lần này việc điều động công tác của cậu sẽ được thực hiện sau Đại hội đại biểu toàn Đảng.
Nhiếp Vân Phi trầm trâm một chốc, nói với Diệp Khai
- Định hướng cho công tác mới, cậu đã biết chưa?
- Cái này thì chắc chắn là tôi không biết, cả ông nội và bố tôi, đều chưa nhắc gì đến chuyện này. – Diệp Khai nghiêm mặt nói.
Tuy nói chuyện này đã để lộ tin đồn ra ngoài rồi, nhưng ông Diệp hay Diệp Tử Bình chỉ nói là hắn sắp phải điều động công tác, nhưng cụ thể điều hắn đi đâu, thì lại không hé nửa lời, bởi vậy mà đến giờ Diệp Khai vẫn còn mù mịt về đường đi của mình.
- Ồ, coi như tôi lỡ lời đi, ông Diệp và đồng chí Tử Bình, chắc đều nghiêm chỉnh tuân thủ kỷ luật về chuyện này.
Nhiếp Vân Phi tỏ vẻ áy náy
- Lần này cậu sẽ được điều đến tỉnh Hà Đông, chức vụ cụ thể là bí thư Ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố Long Thành, cán bộ cấp chính sở, sau kỳ Đại hội lần thứ mười bốn này, đồng chí của Cục cán bộ sẽ đưa cậu đến đó nhậm chức.
- Bí thư Ủy ban kỷ luật?
Diệp Khai nghe vậy, quả nhiên có đôi phần kinh ngạc.
Công việc này, hắn thật sự chưa bao giờ làm qua, cũng không rõ nên bắt đầu ra sao.
Còn về tỉnh Hà Đông, hắn ít nhiều gì cũng có biết chút ít, nơi đó được mệnh danh là “biển than”, một tỉnh tài nguyên nổi tiếng trong nước, kể cả các tỉnh vùng Giang Nam, cũng đều phải duy trì cung ứng điện lực dựa vào nguồn tài nguyên than đá của tỉnh Hà Đông.
Lần trước, Diệp Tử Bình đã từng nói với Diệp Khai, vấn đề lỗ hổng tài nguyên của thành phố Minh Châu, cũng đã suy xét qua việc trao đổi với tỉnh Hà Đông, tiếp thu một số kiến thức chung về phương diện này, để bảo đảm nguồn cung ứng tài nguyên trong phát triển tương lai của Minh Châu không bị ảnh hưởng.
Lúc đó Diệp Khai còn đưa ra vài kiến nghị với Diệp Tử Bình, chẳng hạn như tăng cường việc nghiên cứu sử dụng tài nguyên mới, không thể cứ dựa dẫm vào tài nguyên truyền thống được, v.v... nói thì nói, thực sự thì cũng đang suy ngẫm tình hình thực tế, để thành phố Minh Châu ủng hộ kế hoạch tài nguyên mới của hắn.
Chỉ là không ngờ được, hắn cứ thế mà trở thành cán bộ của tỉnh Hà Đông, hơn nữa còn là bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Long Thành của tỉnh.
Sự thay đổi này, thật sự khiến Diệp Khai phải cười ra nước mắt, không biết đây là tin vui hay buồn nữa.
- Bộ trưởng Nhiếp, công việc bí thư Ủy ban kỷ luật này, tôi chưa từng tiếp xúc bao giờ, sắp xếp về tổ chức khiến tôi thấy rất áp lực quá.
Diệp Khai nói với Nhiếp Vân Phi.
- Có áp lực thì không hề tệ hại đâu.
Nhiếp Vân Phi vỗ lên tay vịn sô pha, cười bảo.
- Rất nhiều cán bộ, khi vừa nghe được thăng chức, đều mừng rỡ trước tiên, cậu nghe được tin này, thì lại thấy áp lực trước, cũng đủ chứng minh cậu rất có trách nhiệm và hoài bão. Tôi rất kỳ vọng, cậu sẽ làm việc thật xuất sắc ở thành phố Long Thành.
- Việc này có phần khó khăn...
Diệp Khai cười gượng gạo.
Tuy biết cấp chính sở chẳng phải dễ thở, nhưng khi biết mình sẽ làm bí thư Ủy ban kỷ luật, hắn không kìm được chửi rủa một phen trong bụng.
Khốn kiếp, làm vậy chẳng phải quá dìm hàng sao?!
Bí thư Ủy ban kỷ luật, thực chất đây là một chức vụ xui xẻo!
- Tổ chức, lãnh đạo công tác giám sát, kiểm tra kỷ luật toàn thành phố, thực hiện hai chức năng là kiểm tra kỷ luật Đảng và giám sát quản lý hành chính, phụ trách toàn diện các quán triệt bố trí công việc liên quan đến giám sát kỷ luật, ý kiến thành phố sở tại của thành ủy, ủy ban kỷ luật tỉnh.
- Chủ trì các cuộc họp quan trọng của Ủy ban kỷ luật, Thường ủy, hội nghị thường vụ bí thư của thành phố, ký phát các văn kiện làm việc và các văn kiện quan trọng khác liên quan đến giám sát kỷ luật toàn cục, phụ trách báo cách công tác giám sát kỷ luật của thành phố với Thành ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh.
- Làm khảo sát, nghiên cứu về các công việc xoay quanh Đảng, nắm bắt tình hình xây dựng kinh tế và chỉnh đốn tác phong Đảng, đề xuất ý kiến tăng cường kiểm tra kỷ luật Đảng và quản lý hành chính.
- Phụ trách khảo sát các cán bộ lãnh đạo chủ yếu tổ chức giám sát kỷ luật ở cấp dưới, đề xuất ý kiến bổ nhiệm, bãi nhiệm, điều chỉnh; khảo sát, tìm hiểu tình hình cơ cấu tổ chức giám sát kỷ luật, xây dựng đội ngũ cấp dưới; nắm bắt việc xây dựng đội ngũ giám sát kỷ luật?
- Anh ứ lải nhải suốt, đang nói chuyện gì vậy?
Sở Tịnh Huyên tò mò hỏi Diệp Khai.
Buổi tối cô kéo Diệp Khai đi xem phim, có điều Diệp Khai hình như đầu óc cứ để đâu đâu, lúc xem xong, Sở đại tiểu thư cũng không về nhà mà theo Diệp Khai đến khách sạn nghỉ ngơi, thì thấy Diệp Khai vừa xem tài liệu, vừa rầm rỉ lảm nhảm mãi, khiến cô cảm thấy rất khó hiểu.