Quan Môn

Chương 502: Để Bọn Họ Tới Đi




- Ban đầu người toàn quyền phụ trách việc này là Phó chủ nhiệm Tạ của Uỷ ban đầu tư nước ngoài, qua những trình tự thủ tục rườm rà cùng những vất vả đi lại, cuối cùng họ cũng đạt được khoản vay năm trăm triệu Yên Nhật đầu tiên, nhưng khi đi vào thực tiễn thì lại gặp phải muôn vàn khó khăn và cản trở.

Diệp Tử Bình nói,

- Nói đến những khó khăn chủ yếu thì trước hết là nguồn vốn phối hợp trong nước không đủ, bên ta lại không ngừng thay đổi kế hoạch, tiếp theo là do một số lãnh đạo của ta cho rằng vay tiền nước ngoài là để dùng trong nước, chứ không phải dùng để mua trang bị kỹ thuật để đẩy mạnh việc xây dựng trong nước. những cách làm không hợp thường lệ và quá trình thực hiện rườm rà đã khiến nhưng người thực hiện càng thêm lao nhọc vất vả, để rồi đến một ngày Tạ chủ nhiệm vì quá lao lực mà gục ngã trên bàn, cơ tim tắc nghẽn, khi các đồng nghiệp vào phòng làm việc thì mới phát hiện….

Khi nhắc đến chuyện này thì vẻ mặt Diệp Tử Bình cũng có chút ảm đạm.

Nhưng do thời gian kéo dài, mức vay lại lớn, nguồn viện trợ ODA cũng trở thành vấn đề nóng hổi trong giới đài báo Nhật Bản.

Mỗi lần quan hệ Trung Nhật xảy ra xung đột thì giới đài báo Nhật đều lôi việc viện trợ ODA của nước này cho Trung Quốc.

Phía bên Nhật Bản nhiều lần nhấn mạnh, nguồn viện trợ cho các nước Cộng Hòa đều đến từ tiền thuế của người dân Nhật, phê phán Nhật viện trợ Trung Quốc là chính trị hiến kim của bộ phận những nhà chính trị thân Hoa đối với các nước Cộng Hòa, vậy mà các nước Cộng Hòa nhận được viện trợ từ những đồng tiền xương máu cảu người dân Nhật không biết cảm ơn, ngược lại còn có ý định che dấu người dân trong nước về sự thật Nhật Bản viện trợ cho Trung Quốc và tiếp tục tuyên truyền Trung Quốc phản đối Nhật.

- Bất cứ việc gì cũng đều có hai mặt.

Diệp Khai nghe xong thì nhận xét nói,

- Thông qua ODA Yên Nhật tuy các nước Cộng Hòa có được nguồn vốn để phát triển nhưng phía bên Nhật Bản cũng có được thị trường ở các nước này, chẳng qua cũng chỉ là thủ thoạn hai bên cùng có lợi mà thôi, nếu như lôi cả chính trị ra thì có chút dụng tâm hiểm ác, nếu như hiệp định thành thì chẳng ai nợ ai, thua nỗ hay chiếm lời thì đều có giấy trắng mực đen rồi.

Tuy nói vậy nhưng Diệp Khai vẫn hỏi tỷ mỉ quá trình chuyện này, sau đó lại hỏi Diệp Tử Bình về chuyện Hồ Hán cần phải làm thế nào?

- Có thể thay đổi hướng đầu tư mà, chẳng hạn như từ chối đầu tư trong ngành công ngiệp thép và hóa chất, chuyển sang đầu tư các ngành công nghiệp công ích, như bảo vệ môi trường hay xây dựng cơ sở hạ tầng chẳng hạn.

Diệp Tử Bình nhắc nhở nói.

- Vì dù sao lúc này ODA Yên Nhật vẫn chủ yếu thực hiện theo hướng này, Hồ Hán đó chẳng qua chỉ mượn vỏ bọc công ty chuyển hóa khoản tiền này để che mắt thiên hạ mà thôi, con hãy để cho hắn dám trộm gà thì mất luôn nắm thóc là được.

- Cũng đúng.

Diệp Khai nghe xong thì cảm thấy đây đúng là một ý kiến hay.

Gần đây hai bên Trung Nhật giương cung bạt kiếm, có người còn lôi chuyện vay vốn Nhật Bản để kiếm chuyện, cứ như người Nhật là Lôi Phong vậy. Nhìn thấy cảnh tượng này chắc mọi người cũng khá rõ chuyện này, một bên muốn tăng thêm tiền vốn, một bên muốn mượn cơ hội chiếm lĩnh thị trường, dù sao cũng chẳng ai nợ ai hết.

Trước thềm đại hội 14, cục diện chính trị ở trong nước có rất nhiều thay đổi lớn.

Chủ tịch tỉnh Giang Trung Tô Định Phương bị đánh đổ, Thạch Tố Chân đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Giang Trung, vốn là Bí thư tỉnh ủy đã làm hai nhiệm kỳ Mộ Thu Bạch nên về hưu rồi, không ngờ lại được dân chúng tin tưởng mà giữ lại làm thêm một nhiệm kỳ nữa.

Mà đồng chí Vương Nhược Sơn Bí thư tỉnh ủy tỉnh Địa Bắc lại lên chức thành công, đảm nhiệm chức vụ Bí thư thành ủy Bắc Kinh, đồng chí Cố Kiền Nhung cũng đến lúc phải giảm bớt gánh nặng trên vai, bàn giao lại công việc cho ông ta.

Nhưng mà lão Diệp gia cũng chẳng được lợi gì từ lão Sở gia, lấy được địa bàn của Bí thư tỉnh ủy tỉnh Địa Bắc. dù sao Địa Bắc cũng là tỉnh lân cận tiếp giáp với Bắc Kinh, tuy rằng không được đầu tư kiến thiết phát triển kinh tế, nhưng địa vị chính trị lại khá là mẫn cảm. Vốn dĩ lão Diệp gia đã nắm giữ quyền hành quân chính, sẽ không nhất thiết phải làm cho mọi người lo lắng nữa.

Tổng thể mà nói, lực lượng của lão Diệp gia đứng vững ở trên cao, tầng giữa đã có đột phá, tầng cơ sở dùng sách lược phát triển bền vững, hiệu quả không đến mức rõ mồn một, mục đích chủ yếu là để bồi dưỡng người kế nghiệp.

Mà lực khống chế của lão Sở gia với cục diện chính trị cũng dần dần yếu hơn, toàn lực phát triển theo hướng tài chính, tập trung tinh thần đi sâu vào con đường này.

Phe của Phương Hòa Tư nhìn thì có vẻ yên lặng, nhưng lực lượng tiềm ẩn vô cùng lớn, dù sao tích dồn nhiều năm không phải vừa về hưu liền mất đi.

Về phần mấy vị lãnh dạo khác đều có sắp xếp rồi, ví dụ đồng chí Giang Thành đang từng bước từng bước đánh về bốn thành phố lớn, mà thủ tướng Vân lại toàn lực khống chế các doanh nghiệp nhà nước, mà Chủ tịch hội nghị chính trị Hiệp thương Hứa Vĩnh Niên lực lượng đang yếu đi, điều này có liên quan chặt chẽ với việc hãn bồi dưỡng lực lượng ở cơ sở còn chưa đủ. Nếu không thì năm đó sao lão ta leo được lên tới vị trí này, đấy là còn chưa tính những ban ngành rất có lực nữa.

Nhưng tác động như thế, trên cơ bản cũng có thể thấy được sự phân phối quyền lực trước thềm đại hội 14. Trên cơ bản toàn bộ đều kết thúc, mà nghe nói sau đại hội này thì có thể Chủ tịch Hội Chính trị Hiệp thương rất có thể sẽ phải về hưu, một vị đồng chí khác tên là Thạch Thanh Quyền lên tiếp nhận vị trí Chủ tịch Hội chính trị hiệp thương đó. Ý tưởng gài chín người quan to của Diệp Khai có lẽ sẽ không được thông qua, nhưng ngược lại những ý kiến trái chiều có lẽ sẽ càng tăng thêm sự cân bằng giữa hai bên.

Nghe ói đồng chí Hồng Chính sẽ dùng thân phận Phó thủ tướng mà ứng cử vào danh sách Ủy viên Chính trị trung ương. Mà ở Trung Kỷ, đồng chí Lâm Viễn Hành vốn đang giữ chức phó Bí thư có khả năng sẽ trở thành một vị ủy viên chính trị trung ương được bổ sung nữa.

Tuy nhiên những điều này là những kết quả chưa chắc chắn, nhưng theo con đường tình báo của Diệp Khai thì chuyện này trên cơ bản đã được định sẵn hết rồi, sợ là cũng sẽ không có sóng gió gì nữa.

Dùng tay bấm ngón tính toán, Diệp Khai cảm thấy tình hình như thế trong tương lai vẫn tương đối có lợi cho lão Diệp gia.

Đầu tiên hai nhân vật mới tiến vào làm Ủy viên chính trị trung ương đều có những quan hệ khá tốt với Diệp gia, mặc dù nói tương lai rồi cũng sẽ có xung đột vị cạnh tranh lợi ích, nhưng mà lập trường của mọi người cũng chẳng khác nhau nhiều lắm, những mâu thuẫn cùng tranh giành bình thường đều có thể dùng các bàn bạc hòa bình. Nhưng mặt bất lợi vẫn có, đồng chí Thạch Thanh Quyền tiếp nhận vị trí Chủ tịch Hội nghị chính trị hiệp thương của Hứa Vĩnh Niên lại là thế hệ tiếp nối của người đã từng có mâu thuẫn cạnh tranh với lão Diệp gia, cho nên không trông chờ có thể cùng chung chiến tuyến vui vẻ, chỉ mong không chĩa đầu mâu trực diện về nhau là cảm tạ trời cảm tạ phật lắm rồi.

Còn có một chút thay đổi nữa, nói ví dụ như đồng chí Ông Thanh Nguyên được Quốc vụ viện bầu cử đảm nhiệm chức Phó thủ tướng, mà đồng chí Sưu Thánh Kiệt Chủ nhiệm Ban sự vụ trung ương đã được lên phụ chính, được đưa vào danh sách các Ủy viên cục chính trị trung ương, trở thành đại tổng quản của đồng chí Giang Thành.

Từ đó nhân số của thường ủy đã hoàn toàn được phân chia, năm đại lão ban đầu giờ biến thành bảy lão đại, mỗi người đều gánh vác trọng trách của một hạng mục trên đầu, nhưng mà nhìn sang bên thì thấy quyền lực đang tập trung ở phe của đồng chi Giang Thành, bởi vì mấy vị Ủy viên thường vụ có một số là bạn bè của lão, còn có một số là người trực thuộc của lão. Sự thay đổi của cục diện Ủy viên chính trị nhìn chung là như vậy.

Mà sự khống chế của lão với quân đội cũng đang tăng lên, ví dụ như đồng chí Điền Hành Kiện, Phó thủ trưởng quân ủy cũng đang hướng về phe của đồng chí Giang Thành.

Nhìn về mảng cán bộ lãnh đạo ở tỉnh thì cũng thấy được sự điều chỉnh khá lớn. Khoảng chừng bốn mươi, năm mươi vị đồng chí về hưu, hoặc được điều động hay chuyển chức.

Cán bộ trung ương được điều xuống cơ sở, cán bộ cơ sở lại được bổ nhiệm lên thành phố, tạo nên một sự chuyển biến lớn trong khoảng thời gian đó.

Tổng thể mà nói đánh vỡ thế cân đối về quyền lực, phá vỡ thế lực bảo thủ ở các địa phương cùng các cá nhân độc quyền chính là hướng chính của việc tổ chức đại hội 14 lần này.

Đối với đại cục, Diệp Khai luôn đứng ngoài theo dõi, hắn có muốn tham dự cũng chả có ai mời, dù sao thì cấp bậc của hắn cũng quá thấp.

Mặc dù là như thế, vẫn có rất nhiều người chú ý tới hắn, dù sao mới có mười chín tuổi đã làm cán bộ cấp Phó ban, không có khả năng lại không bị người ngoài chú ý tới.

Lúc này đây, Hồ Hán tới đoạt quyền với hắn cũng đủ nói rõ một vài vấn đề, cây cao chịu gió lớn, nên Diệp lão gia cũng không ngăn cản chuyện này, ngược lại hình như còn có ý dung túng. Đương nhiên, Diệp Khai có thể cảm nhận được tâm tình của bọn hắn, cũng biết nên thích hợp nhương bộ một chút, kỳ that chính là vì chuẩn bị tiến thêm một bước càng xa hơn. Ở chỗ này mấy đi thứ gì đó, thì đương nhiên sẽ lấy lại tổn thất ở một chỗ khác nữa, nếu không, coi Diệp gia là cọng cỏ dễ bị chèn ép thế hay sao?

Trên thực tế, Hồ gia cũng không dám đơn độc gây hấn với Diệp gia, bởi vì tuy rằng Hò Hán đã nhận được sự chống lưng của một vị nguyên lão, nhưng thực sự do người trung gian truyền lời, nói là mặc dù Diệp Khai đã phát triển khu mới giải phóng Thánh Vương, nhưng vẫn cam đoan sắp xếp cho hắn có được một vị trí tốt.

Đương nhiên, Diệp Khai đã rời đi hơn một tháng trời, có thể lam được rất nhiều chuyện ở khu mới giải phóng Thánh Vương này.

Nói ví dụ như, tập hợp đội ngủ của Diệp Khai, thảo luận kế sách xem tiếp theo nên làm cái gì,

Nhưng mà, Diệp Khai cũng không làm như thế.

Hắn là người thông minh, huống hồ gần đây cũng tiếp xúc với những công tác tình báo, Diệp Khai biết rõ đây là một thời kỳ mẫn cảm, hơi có chút gió thổi cỏ lay là có thể biến thành nhược điểm trong tay người khác.

Hắn khẽ động gì lập tức sẽ có hội đồng Đại biểu Nhân dân tứ “tuyên dương”, nói đồng chí Diệp Khai không tuân theo chỉ thị của tổ chức, không phục vụ cho tổ chức gì đó. vùng mới giải phóng Thánh Vương là vùng nằm trong tay của Diệp lão gia, nhưng câu này nói thì dễ, nhưng nếu truyền ra ngoài thì lại phiền lớn rồi, cho nên Diệp Khai không muốn cho đối thủ có cơ hội phao tin đồn nhảm.

Trong thời điểm mấu chốt này, Diệp Khai lên Bắc Kinh.

- Sao đợt này lão Đốn lại không ưa con?

Diệp Khai đi Tử Tâm các, gặp Diệp lão gia.

Gần đây Diệp lão gia tinh thần đã khá hơn, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. trước đó lần đầu tiên Diệp Khai mang nhân sâm núi trăm năm về, đặc biệt nhờ danh y bào chế lại, mỗi ngày Diệp lão gai dùng đúng giờ, đúng liều, đúng là không tác đụng đại bổ nguyên khí.

Người được gọi là lão Đốn, chính là vị nguyên lão ủng hộ tên Hồ Hán đoạn lấy quyền lợi của Diệp Khai kia, vì lão có lí lịch dày dặn, lực ảnh hưởng cũng sâu xa, uy vọng cao lớn. 

- Còn không phải vì con quá gây chủ ú sao?

Diệp lão gia vừa cười vừa nói:

- Cháu gái của lão Đồ giống như đã đính hôn cùng với Hồ Hán, mà vốn dĩ Đốn lão có quan hệ khá tốt với Trần gia, cũng lại có quan hệ tốt với lão Phùng gia, đều là giao tình lâu năm, đương nhiên là nhìn con không thuận mắt rồi, đã có thể chuyển con đi nơi khác, lại còn có thể sắp xếp một vị trí tốt cho cháu rể tương lai của lão, thuận tiện lại báo thù luôn cho đám bạn bè cũ của lão nữa, thế thì sao lại không làm cơ chứ?

- Người như thế, thật sự làm cho người ta chẳng còn gì để nói luôn, cũng may là lão cũng đã về hưu rồi, cho dù có động chạm cũng chẳng phải là phiền toái gì to lớn lắm.

Thái độ của Diệp Khai đối với loại người như thế đúng là xem thường.

Đúng vật, năm đó có lẽ lão cùng từng có chút ít cống hiến gì, nhưng là qua bao nhiêu năm sống sung sướng an nhàn rồi, đi đâu cũng được hưởng đặc quyền, thậm chí ngay cả con, cháu, chắt cũng đều được ưu tiên. Những điều này cũng là quá nhiều rồi, thế mà giờ còn cứ nắm mãi khư khư không chịu buông, còn lấn át chèn ép người khác, vậy cũng là do vấn đề nhân phẩm mà thôi.

Huống hồ năm đó giành được chính quyền cũng không hẳn chỉ là do công lao của mấy lão đó, chỉ là may mắn thoát chết mà thôi.

- Mấy người lãnh đạo cấp cao đúng là chẳng chịu tuân thủ nguyên tắc rồi, người khác chỉ tùy ý nói thầm một hai câu liền dễ dàng ra tay đá bỏ cán bộ sao?

Diệp Khai cảm thấy có chút bất mãn với việc này, luôn muốn phát tiết một hai câu.

- Con đang làm rất tốt công việc ở khu mới giải phóng Thánh Vương mà, lại đang triển khai kế hoạch lớn nữa, đột nhiên lại tòi ra một hai tên như thế, ông nói làm sao con cảm thấy thoải mái cho được? Huống chi vùng mới giải phóng Thánh Vương là tâm huyết của con, chẳng may người khác tới đó làm bừa làm càn, làm cho rối tinh rối mù lên, thậm chí là đứt gánh giữa đường, thế thì còn ra chuyện gì nữa đây chứ?

- Thằng ranh Hồ Hán kia nếu cho làm kinh tế thì còn có chút bản lĩnh, hơn nữa tính tình trầm ổn chuyển sang làm chính trị nhiều năm như vậy cũng không thấy lộ ra ơ sót gì. 

Diệp lão gia nằm trên ghế sa *** nói:

- Có một số đồng chí có cái nhìn khá lạc quan về Hồ Hán đấy, cho là hắn có thể làm thành công khu mới giải phóng Thánh Vương đó.

- Con cũng chẳng có lòng tin, thằng ranh này con cũng từng gặp rồi, nếu đấu đá âm hiểm thì cũng được, còn về phần làm kiến thiết về kinh thế, hắc, không phải là con coi thường hắn, nhưng mà, chết lúc nào cũng không biết.

Diệp Khai không hề che giấu khinh thường với Hồ Hán.

- Thế thì không phải càng tốt sao?

Diệp lão gia nhìn Diệp Khai nói:

- Nếu là hắn làm chẳng ra gì, chẳng phải thành ra uống phí mấy chục năm, còn lớn tuổi hơn con sao, cầu cầu vô vi?