Diệp Khai nói ra:
- Địa phương thừa bao về sau, liền có một loại tâm lý: Ta tăng thu nhập được một khối tiền, ngươi còn muốn lấy đi một chút, nếu không tăng thu nhập chẳng phải là không cầm được chút gì sao? Vì vậy liền xuất hiện tiềm ẩn tại xí nghiệp và địa phương, giảm miễn sản phẩm thuế cho xí nghiệp, tạo thành không tăng trưởng, sau đó thông qua cách phân chia không phải tài chính để thu phí tổn.
Hậu quả của làm như thế, dĩ nhiên là khiến sản xuất nhanh chóng phát triển, mà sản phẩm thu thuế lại không được.
Như thế, thu nhập của tài chính trung ương đã bị “bao” chết rồi, “bao” đến khi tài chính trung ương lâm vào khó khăn quẫn bách, mà thời gian của địa phương đối với trung ương còn muốn tốt hơn nhiều lắm.
Dựa theo phương án cải cách chế độ phân phối thuế, trung ương đem thể chế thu thuế biến thành sản xuất tính thu thuế, thông qua trưng thu tăng giá trị tài sản thuế, đem 75% tăng giá trị tài sản thu thuế thuộc về trung tâm, mà địa phương chỉ có thể thu được 25% tiền lời.
Chính phủ trung ương phụ trách quốc phòng, ngoại giao, di dời tiền trả, dự toán chi tiêu sau khi có chiến lược phát triển, mà địa phương chỉ phụ trách cung cấp cho giáo dục, chữa bệnh và các loại phục vụ công cộng.
- Một thị trường kinh tế quốc gia có thể chế tài chính và thuế vụ hẳn là ổn định, hơn nữa càng phù hợp nguyên tắc của kinh tế thị trường, công bình trong suốt thể chế phân phối.
Minh Hân nói ra cái nhìn đối với chuyện này:
- Mà trong nước chúng ta nhiều này thay đổi thể chế tài chính và thuế vụ, đã tạo thành là địa phương đối với trung ương không tín nhiệm, mọi người cùng nhau ngờ vực vô căn cứ, bởi vì không biết bước tiếp theo ngươi sẽ sửa như thế nào? Làm sao cả cách? Càng không biết dự trù tương lai, cho nên hiện tượng chống lại chế độ phân phối thuế là vô cùng nghiêm trọng, ta rất là coi trọng công việc này.
- Thái độ trung tâm là tương đối kiên quyết, ít nhất là ý kiến của đồng chí Hồng Chính là tương đối kiên quyết, ngươi không cần suy nghĩ chuyện này không phổ biến được, bên thành phố Minh Châu của chúng ta cần phải sớm làm tốt chuẩn bị, tích cực ứng đối so với bị động ứng đối thì đỡ hơn một chút.
Diệp Khai nói ra:
- Cho nên, dư luận đi đầu nha, ta sẽ sáng tạo chính sách ưu đãi cho ngươi, nói ví dụ như tùy thời có thể cùng bí thư của cha ta liên lạc, đạt được tin tức trực tiếp.
Minh Hân nghe xong Diệp Khai nói lời này, lúc này mới ý thức được thực sự là Diệp Khai không phải thuận miệng nói chuyện với nàng, mà xác thực ở phương diện này động đầu óc, bằng không mà nói, hắn làm sao có thể tinh tường chuyện này như vậy?
Bất quá, lúc cảm thấy có chút hưng phấn, đồng thời trong lòng Minh Hân lại tràn đầy ảo não.
Sớm biết Diệp Khai có quyết định như vậy, sáng tạo cơ hội cho mình tiếp cận Diệp Tử Bình, nàng cần gì phải ở trên giường với Diệp Khai đâu? Mặc dù nói hai người cũng không phát sinh quan hệ trực tiếp gì, nhưng là luôn cảm thấy có loại cảm giác là lạ, Minh Hân còn không có cảm giác được mình có thể vô sỉ đến nỗi mới lên giường với Diệp Khai, đã quay sang hấp dẫn cha hắn.
Minh Hân quả thật rất muốn gả vào nhà hào môn, nhưng mà trước mắt xem điều kiện của mình cũng chỉ có thể là khuất thân làm vợ lẽ, nếu như đã không có lựa chọn tốt hơn, vì cái gì mà nàng không chọn một cây đại thụ để dựa vào?
Tuy Diệp Khai rất tốt, vô luận là thân thể hay tinh thần cũng đều rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là một cây giống chưa trưởng thành a.
Nhìn Minh Hân chui vào trong chăn lo được lo mất, Diệp Khai liền đoán được tâm tư của nàng, dù sao trước kia có chút minh bạch cách nghĩ của Minh Hân, nàng đối với Diệp Tử Bình có ý đồ không thiết thực, bởi vậy Diệp Khai liền nói ra:
- Ngươi cũng đừng đánh chủ ý vào cha ta, sẽ không có cơ hội đâu, ta sẽ không cho phép có người trở ngại con đường thượng vị của hắn, cho nên, ngươi chính là thực tế một chút, hiệu lực cho ta là được rồi.
- Thế nhưng mà, ta lớn hơn ngươi chín tuổi.
Minh Hân nghe xong, bỗng nhiên sắc mặt đỏ đỏ nói.
Diệp Khai nghe xong, mí mắt lập tức nhíu lại một phen, trong lòng tự nhủ nữ nhân này thực sự là vội vã muốn đem mình chào hàng di ra ngoài a, bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ tố chất của nàng cũng rất tốt, nếu như bồi dưỡng thỏa đáng, sẽ không khó để trở thành một sự trợ giúp lớn ở phương diện truyền thông.
- Ta không ngại a.
Diệp Khai nghĩ nghĩ, rốt cục tỏ thái độ nói.
Khoảng bảy giờ tối, Phương lão dùng cơm trên lầu, cùng ăn có hơn mười vị, đều là đại nhân vật có mặt mũi, nói ví dụ như thường ủy Cổ Kiến Nhung, phó chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt, vân vân.
Đương nhiên rồi, loại trường hợp này, tự nhiên cũng không thể thiếu được Thiếu tướng phó cục trưởng trung cục cảnh sát Diệp Khai đồng chí.
Khách nhân dùng cơm trong buổi tối đó, nhiều hơn một vị có dung mạo động lòng người, dáng người yểu điệu, ăn nói hào phóng, đúng là nữ chủ trì của đài truyền hình thành phố Minh Châu Minh Hân tiểu thư.
Trên thực tế, có thể cùng với Phương lão, Cổ thư ký và chủ nhiệm Đàm ăn một bữa tối, trong lòng Minh Hân vẫn phi thường kích động.
Tuy dĩ vãng cũng có cơ hội tiếp xúc qua những đại nhân vật này, nhưng mà đều là vội vàng, hơn nữa đều là tại nơi công chúng, coi như là có cơ hội nói chuyện, đó cũng là nghiêm khắc dựa vào kịch bản mà làm việc, không có khả năng tùy ý phát huy, nhưng mà đêm nay thì không giống, mọi người ngồi trên cùng một chỗ ăn cơm, một bên tùy ý tán gẫu, cảm giác đúng là bất đồng.
Bất quá Minh Hân cũng rất cẩn thận, không dám có biểu hiện gì thất thường, trên thực tế nàng ngồi rất nghiêm chỉnh, ăn cũng rất ít, hơn phân nửa chú ý đều đặt trên người những đại nhân vật này.
- Vị này nhìn có chút quen mắt.
Cổ Kiến Nhung ngồi ở một bên Phương lão nhìn Minh Hân, bỗng nhiên nói ra.
- Cổ thư ký khỏe chứ, ta là người chủ trì đài truyền hình về Chương trình tài chính và kinh tế.
Minh Hân vội vàng tự giới thiệu mình.
- Há, quả nhiên là ngươi a, ta nói như thế nào mà nhìn có chút quen mắt.
Cổ Kiến Nhung đồng chí gật đầu nói:
- Cái Chương trình kia của các ngươi, thỉnh thoảng ta vẫn xem, làm khá lắm.
- Cám ơn Cổ thư ký cổ vũ, chúng ta nhất định sẽ không ngừng cố gắng, đem Chương trình làm tốt hơn nữa.
Minh Hân hồi đáp.
Trong nội tâm nàng có chút kích động, nguyên lai loại chuyên mục này vẫn có lãnh đạo cao tầng chú ý, dù sao Cổ Kiến Nhung đồng chí cũng là người trong thường ủy, nghe nói là người nối nghiệp do Phương lão chỉ định ra, thân phận và địa vị rất lớn.
Bất quá Cổ Kiến Nhung đồng chí cũng không nói thêm gì, chỉ là hỏi vài câu trong phương diện chuyên mục, sau đó cũng thôi.
Ngươc lại khiến Đàm chủ nhiệm nhíu mày, hỏi Diệp Khai nói:
- Tiểu Diệp, đây là người mà ngươi an bài sao?
Sự vụ cảnh vệ khi Phương lão thị sát thành phố Minh Châu, đều là do Diệp Khai an bài đấy, bây giờ trong bữa tối, đột nhiên xuất hiện người chủ trì đài truyền hình của Minh Châu, đương nhiên có chút ngoài ý muốn, Đàm Thắng Kiệt bắt được điểm này, tự nhiên là muốn chất vấn Diệp Khai.