Quan Môn

Chương 457: Có hậu đài cũng phải dựa vào chính tích (P2)




Diệp Tử Bình đã giao cho Diệp Khai quyền chủ động xử lý Hoàng Tùng Minh.

Không đợi đến khi trời sáng, Diệp Khai đã đi đến phân cục, có trưởng phòng phân cục Bách Kiến Minh cùng hộ tống, hắn tọa tại phân cục, nghe kết quả cảnh sát thẩm vấn Hoàng Tùng Minh.

Hai người rảnh rỗi đến vô vị, Bách Kiến Minh bèn xin thỉnh giáo Diệp Khai vài chuyện chẳng hạn như bí quyết làm quan, vân vân.

Diệp Khai cũng đợi đến sốt ruột, bèn nghĩ đến một điển cố quan trường và nói cho Bách Kiến Minh nghe:

- Bên sông có hai ngôi làng, trưởng thôn phía bờ đông năng chuyện chính sự, thường xuyên lãnh đạo dân làng gia cố bờ đê phía bên mình; trưởng thôn bờ tây là một kẻ hủ bại, hắn biển thủ hết quỹ tiền tu sửa do cấp trên phát xuống mà ăn uống thả cửa.

- Mùa hè năm đó, nước lũ tràn về, kết quả phía bờ tây bị vỡ đê, thế là trưởng thôn bờ tây liền lãnh đạo dân chúng chống lũ cứu nguy, hăng hái vùng vẫy một dải, đài truyền hình ngày nào cũng phỏng vấn, cấp trên trút tiền cứu nạn, cuối cùng, trưởng thôn bờ tây nhờ đó mà lập công, thăng quan ba cấp.

Còn con đê bờ đông cùng một dòng sông, tuy kiên cố vững chẳng, chẳng hề hấn gì, nhưng trưởng thông vẫn là trưởng thôn.

- Đây cũng là bệnh chung trong quan trọng, mọi người chỉ biết ghi công người cứu hỏa, chứ chưa bao giờ nhớ đến người phòng cháy.

- Thế là cứ dần dần, chẳng ai phòng cháy nữa, mọi người đều có cùng ý nghĩ, đợi lửa nổi lên rồi mới đi cứu hỏa.

Bách Kiến Minh nghe xong, chợt ngộ ra điều gì đó:

- Chuyện này hơi giống với điển cố của câu thành ngữ “sứt đầu mẻ trán”. Trong câu thành ngữ đó, cũng là người cứu hỏa lập công, còn người nhắc nhở phòng cháy trước đó thì lại bị xem như tên mỏ quạ. Chậc, rốt cuộc thì tôi vẫn còn thiếu nhận thức về phương diện này, xem ra khó mà có thành tựu nào cao hơn.

Nghe hắn nói vậy, Diệp Khai liền cười:

- Chung quy cũng chỉ là chuyện hài quan trường thôi.

- Nếu anh muốn tiếp tục bước lên trên, điều quan trọng là phải nhìn vào chính tính.

Diệp Khai nói với Bách Kiến Minh một cách nghiêm túc:

- Ít nhất là ở thành phố Minh Châu, trong mười năm, chỉ cần anh bạo dạn trong nhiệm vụ, lo ổn cho trị an xã hội thành phố, anh không phải lo âu sẽ rơi vào tình thế như trưởng thôn bờ đông. Về điều này, tôi có thể cam đoan được.

Bách Kiến Minh nghe thế, liền chực trào xúc động, khổ cực biết bao nhiêu năm, cuối cùng hắn cũng gặp được quý nhân rồi.

Hà Thiên Lâm tuy là anh họ xa của nhà hắn, nhưng dẫu sao năng lực cũng có hạn, muốn đề bạt hắn cũng không dễ dàng gì.

Nhưng Diệp Tử Bình thì khác, người ta là ủy viên trung chính cục, bí thư thành ủy Minh Châu, một tay cừ danh chính ngôn thuận, muốn chiếu cố Bách Kiến Minh, dĩ nhiên là chuyện vô cùng đơn giản, kể cả đề bạt hắn lên thẳng vị trí cấp phó tỉnh, bộ, cũng không phải không làm được.

Đương nhiên rồi, đúng như Diệp Khai nói, tại sao người ta phải đề bạt anh?

Dựa vào tình hình hiện tại của Diệp Tử Bình, ông cần người am hiểu về chính trị thành phố Minh Châu, kinh tế phát triển, với tư cách là người công tác trong ngành cảnh sát, điều quan trọng nhất là phải bảo đảm an toàn cho kinh tế phát triển.

Nếu Bách Kiến Minh có thể làm tốt việc này, thì Diệp Tử Bình chính là “ông chủ” hậu đài lớn nhất của hắn.

- Kỳ thực, chúng ta sống giữa quan trường, hậu đài tất nhiên là quan trọng, nhưng chính tích cũng rất quan trọng, quan trường tuy chỉ là một thứ không hình thù, nhưng mỗi một “ông chủ lớn”, đều hy vọng có những người đáng tin tưởng có thể phò trợ mình. – Diệp Khai nói – Bôn ba quan trường, không có chút kiến thức này là không được đâu.

Bách Kiến Minh nghe xong bèn bày tỏ:

- Giữ gìn trị an xã hội là trách nhiệm của chúng tôi, xin cục trưởng Diệp cứ yên tâm, bất luận Bách Kiến Minh tôi ngồi vào vị trí nào, cũng sẽ nhớ kỹ tôn chỉ của mình, làm thật tốt việc này.

Diệp Khai gật đầu:

- Tốt, tôi sẽ quan sát kỹ chặng đường phát triển của anh, tôi cũng đề cập đến chuyện của anh rồi, phó sở chắc chạy đằng trời, nếu vụ án lần này xử tốt, chướng ngại trên Ban thường vụ cũng sẽ không còn lớn nữa, chuyện anh làm phó cục trưởng thị cục sẽ dễ nắm bắt hơn.

- Vậy thì tốt quá, mọi việc xin nhờ cục trưởng Diệp và bí thư Diệp nhắc nhở rồi.

Bách Kiến Minh nghe những lời này xong, liền mừng vui hớn hở.

Người như Hoàng Tùng Minh đúng thật là loại xương cứng, dưới sự ép hỏi như thế mà vẫn cắn rang không mở miệng.

Cái này làm cho Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc, nguyên lai hắn tưởng Hoàng Tùng Minh bất quá chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi mà thôi, căn bản không chịu đựng được sợ hãi, tối đa gã có thể chịu đựng được hai giờ, nhưng mà thật không ngờ, bây giờ đã là mười hai giờ rồi, gã còn không chịu khai ra vấn đề.

Bách cục, gã cũng là một tên ngoan cố nha, có lẽ chúng ta nên thay đổi sách lược một chút. Diệp Khai cảm thấy Hoàng Tùng Minh không chịu khai ra nguyên nhân, đơn giản là hắn có hai chỗ dựa, thứ nhất chính là hắn ỷ vào cha hắn là cán bộ cấp phó tỉnh, Hoàng gia lại là thế lực bản địa của thành phố Minh Châu, nên lực ảnh hưởng rất lớn. Thứ hai là ở sau lưng Hoàng Tùng Minh, cũng tồn tại một thế lực khổng lồ có thể giữ được hắn.

Căn cứ vào hai nguyên nhân này, Hoàng Tùng Minh mới có thể dù chết cũng không mở miệng, bởi vì hy vọng của hắn chưa sụp đổ.

- Hắn cho là Hoàng Cẩm Sinh có thể ra mặt đưa hắn ra ngoài đi?

Bách Kiến Minh phân tích một ít nguyên nhân, cảm thấy khả năng này có thể lớn hơn một chút.

Dù nói thế nào đi nữa, Hoàng Cẩm Sinh cũng là nhân vật đại biểu cho thế lực bản địa, là cán bộ trung tâm của thành phố Minh Châu, đây là loại thuộc về biểu tượng có trụ cột vững vàng, cũng không thể bài trừ là phía trên Hoàng Cẩm Sinh cũng có phe phái của mình, cho nên Hoàng Tùng Minh đối với phụ thân hắn vẫn có lòng tin.

Kỳ thật những chuyện này, nói trắng ra là, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, anh không chịu thừa nhận chuyện này thì đối phương cũng không có cách khoét sâu hơn nữa, cũng là chuyện rất đau đầu, không chừng cũng chẳng giải quyết được gì.

Cuối cùng Hoàng Cẩm Sinh lại thông qua quan hệ, cao thấp chuẩn bị một phen, là có thể đưa Hoàng Tùng Minh tìm ra.

Phải biết rằng, có ý định mưu sát thì nhiều nhất cũng chỉ bị phán chừng ba, bốn năm. Chuyện của Hoàng Tùng Minh này mọi người lại không tiện làm toáng lên, cho nên cũng không định tội được hắn

Được rồi, vậy thì không cần nhiều lời với hắn, Diệp Khai khoát tay áo nói:

- Dùng 200 khắc chất độc để khởi tố hắn, đem tin tức này nói cho hắn biết, hơn nữa tỏ vẻ thị ủy đã thông qua nhất trí ý kiến, quyết định xử nghiêm bản án của hắn, một tháng sau sẽ chấp hành lệnh tử hình.

- Chuyện này, hắn có thể tin tưởng sao?

Tuy Bách Kiến Minh cũng cho rang đây là thủ pháp đe dọa của Diệp Khai, nhưng hắn cũng lo lắng, với tư cách là phó trưởng phòng cục cảnh sát thành phố, Hoàng Tùng Minh đối với loại uy hiếp này tương đối rõ ràng, khả năng hù họa được hắn là không lớn.