Quan Môn

Chương 446: Diệp Nhị Thiếu Gia Hủy Bỏ Cảm Giác Tồn Tại




Bách Kiến Minh dù là cục trưởng phân cục nhưng chưa gia nhập ủy ban thường vụ cho nên cũng chỉ là cán bộ cấp sở thôi, so với nhà họ Diệp thì vẫn còn kém hơn một chút. Dù ở trên phương diện nào đều phải yếu nhược đi nhiều.

Chỉ là người cảnh sát ở bên cạnh có chút không phục, nói với Diệp Khai:

- Này, anh là người không có quy củ gì cả đây là cục trưởng của chúng tôi.

Bách Kiến Minh nghe xong suýt chút nữa thì đá anh cảnh sát ra ngoài.

Đây là lúc nào, chỗ nào, người ngồi đối diện là ai chứ? A dua thì đây cũng phải ở đây, vào lúc này nhé!

Qủa nhiên sắc mặt cảu Diệp nhị thiếu gia có vẻ không vui, liếc mắt nhìn tên cảnh sát kia,nhưng lại không nói gì nữa.

- Chủ nhiệm Diệp, có thể mượn lời một bước, ở đây có chút không tiện.

Bách Kiến Minh ghé tai Diệp Khai nói nhỏ.

- Ah, có gì không tiện? Tôi thấy ở đây cũng rất tốt mà.

Diệp Khai cười đáp.

- Thật sự không tiệnBách Kiến Minh nháy mắt nói.

- Có người đang ở phòng làm việc của tôi chờ chủ nhiệm Diệp

Diệp khai có chút ngạc nhiên nhìn Bách Kiến Minh,trong lòng tự nhủ,người nào chứ mà dám ở phòng làm việc đợi mình?

Đối với việc này Diệp Khai vẫn rất có lòng tin,dưới thường ủy thị ủy toàn bộ miểu sát.

Nếu như là một phó thị trưởng nào đó dám ngồi ở phòng làm việc đợi mình qua thì anh ta coi như đợi bị chuốc họa vào thân đi.

Danh tiếng của nhà họ Diệp không phải do chỉ mời khách ăn cơm mà có được,. Cứ xem như sau khi Diệp Tử Bình cai trị Minh Châu không để lộ ra thủ đoạn gì ghê gớm,đó cũng chỉ là tình hình cần thiết thôi. Hôm nay cục diện chính trị đã ổn Uy tín của Diệp thư Kí cũng dần dần đi sâu vào lòng ngườì thì đã đến lúc có thể thích hợp động thủ làm hoảng sợ môt kẻ không an phận nào đấy.

- Hắc,thế thì ta phải đi xem xem..Diệp Khai tự nhủ rút cuộc là kẻ nào đã bày ra cái trò này?đến khi đó chỉ mong hắn ta còn cười được.

Thấy Diệp Khai kiên định,Bách Kiến Minh tranh thủ thời gian nói với các anh em cảnh sát cấp dưới:

- Mau thả Lê bí thư ra,còn ra cái thể thống gì nữa?

Bọn cảnh sát vội vàng thả Lê Nhị ra. Cô gái trẻ đeo kính gọng đen kia mới được thở phào nhẹ nhõm,trực tiếp ôm lấy Lê Nhị,úp vào ngực của hắn.

- Là bạn gái của anh ta thật à?

Diệp Khai nhìn thấy,long cười thầm.

Nhưng mà chuyện đêm nay thật sự có chút kì lạ,không biết Lê Nhị đã gây ra rắc rối gì mà đến nỗi có người đi cáo hắn tội mạo danh người nhà,kết quả là bị người ta đẩy đến cục diện này?

Bách Kiến Minhđứng bên cạnh Diệp Khai,rồi cùng đi tới phòng làm việc của anh ta.

- Mời chủ nhiệm Diệp.

Bách Kiến Minh mở cửa đưa tay mời Diệp Khai.

Diệp Khai gật đầu rồi ngẩng đầu đi vào trong.

Kết quả Bách Kiến Minh lại không đi vào cùng làm cho Diệp Khai cảm thấy có chút kì lạ.

Nhưng mà đợi hắn ta đi vào nhà xong thì thấy có một bóng lưng đứng đội diện với mình,dáng người yểu điệu rõ rang là một cô gái.

Nghe thấy tiếng bước chân Diệp Khai đi vào cô gái kia liền quay người lại cười mỉm với Diệp Khai.

- Hóa ra là cô à?tôi nghĩ ai mà lại tai to mặt lớn thế?Diệp Khai sau khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương mới hiểu ra mọi chuyện,thảo nào Bách Kiến Minh dám mời mình tới phòng làm việc. Cô gái ở trong phòng không ai khác mà chính là thư kí đời sống cảu Diệp tử Bình bây giờ.

Cô gái ở trong phòng không ai khác mà chính là thư kí đời sống của Diệp tử Bình bây giờ,Hà Tình em gái của trưởng thư kí thị ủy Hà Thiên Lâm.

Nghĩ đi nghĩ lại kể cũng đúng,nếu như đổi lại là một người khác thì không có gan như vậy ở trong phòng làm việc tùy tiện như thế đợi gặp Diệp nhị thiếu gia.

Cũng là vì Hà tình là con gái lại là thư kí đời ssống của Diệp Tử Bình không phải người ngoài mới có thể được hưởng sự tiếp đãi như thế.

- Nhị Thiếu gia chúng ta cũng một thời gian không gặp rồi.

Hà tình cười và nói với Diệp Khai.

- ừm,cũng một thơi gian rồi,bận mà.

Diệp Khai đáp lại có chút cảm khái.

Gần đây mọi việc rắc rồi,hắn chạy Liêu Đông Kinh Thành,chạy khắp các nơi,ngay cả Trung Giang hắn cũng chẳng ở được ngày nào,chỗ Minh Châu này cũng lâu lắm rồi chưa đến.Tất nhiên không có cơ hội để gặp Hà Tình rồi.Dù sao nhiệm vụ chính của Hà Tình là làm thư kí đời sống cho Diệp Tử Bình,mỗi ngày cũng có rất nhiều công việc cần xử lí.

Lại nói tiếp,hôm nay Hà Tình cũng xem như tiếp cận với nhân vật của nhà ông Diệp rồi. Làm thư kí đời sống của ông Diệp,việc mà cô có thể tiếp cận rất nhiều. Ví dụ như không có sự tín nhiệm tuyệt đối thì cô nhất định không có cách nào đi thoàn thành nhiệm vụ này rồi.

Mấu chốt của vấn đề vẫn nằm ở trưởng thư kí Hà Thiên Lâm anh trai của cô. Lúc này anh ta đã ôm hoài bão đầu tư hết tâm tư vào nhà ông Diệp rồi. Chức vụ của Hà tình cũng làm mạnh them cho Hà thiên Lâm đồng thời cũng là một cây cầu quan hệ với Diệp Tử Bình.

Mà suy nghĩ của Hà Thiên Lâm không chỉ có thế.Hắn biết quan hệ của em gái với Diệp Khai rất tốt hơn nữa tuổi tác chênh lệch cũng không phải quá nhiều cho nên hăn hi vọng em gái hắn có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ tôt đẹp này hoặc là có thể dẫn đến một mối quan hệ tốt hơn cả quan hệ công việc.

- Bách Kiến Minh sao lại tìm thấy cô thế?Tôi còn dự định thu xếp một chút. Bọ họ phân cục đâu? rõ rang là Hà Tình nhưng Diệp Khai vẫn tự nhiên như thế không có gì đắn đo cả. Chỉ là có chút tò mò cô ấy có quan hệ gì với nơi này?

- Bách Kiến Minh là anh họ hàng xa của tôi,con trai của cô họ tôi,35 tuổi.Cũng xem như không phải quá kém,hơn nữa năm nay có khả năng được gia nhập thường ủy thị ủy,đề bạt lên làm cán bộ cấp phòng ban.Hà Tình giải thích. Nghe nói anh là con trai cua thư kí Diệp,nhanh dọa cho hắn tè dầm đi.Vốn dĩ muốn tìm anh tôi,kết quả anh tôi lại đi họp ở thành phố,cho nên đành để tôi tới trình bày/

- AH,hóa ra là người nhà than thích à?.Diệp Khai nghe xong gật gật đầu,sau đó không khỏi đóa lên.

- Việc ngày hôm nay thật là thú vị,toàn là người nhà với người nhà.haha.

- Lê Nhị không phải người nhà anh chứ?

Hà Tình đối với sự tồn tại của bọn Lê Nhị có bao nhiêu thì biết biết bấy nhiêu.Cô ấy biết những người này đều là vệ sĩ than cận của Diệp Khai,nghiêm túc mà nói thì là hạ thủ,không phải thân thích gì.

Diệp Khai đáp;

- Mặc dù không phải người nhà nhưng mà cũng xem như là thân thích rồi.

Đại Lê,Nhị Lê bọn họ đều là một tay chú Lê đưa tới.Mà Chú Lê có thể nói là như con cháu trong nhà của ông Diệp,thậm chí còn than hơn cả ruột thịt.Cho nên đối với Đại Lê nhị Lê bọn họ,Diệp Khai có thể xem như an hem huynh đệ vậy.

Hai chữ thân thích này nói cũng không đủ.Với những người khác thì lại không có loại giao tình này.

- Hóa ra là thế,đã như vậy rồi sao hôm nay còn làm ra chuyện này?.

Hà Tình nghe xong thi hiểu được quan hệ giữa nhị Lê và Diệp Khai rồi lại không hiểu tại sao nhị Lê lại bị bắt tới cục cảnh sát.

Diệp Khai tỏ vẻ mình cũng không nắm rõ nguyên do trong đó nói:

- Cái này thì phải hỏi anh họ anh rồi.

- Cục Trưởng Bách?

Hà Tinh cao giọng hô một câu.

Bách Kiến Minh ở bên ngòai nghe thấy liền đẩy cửa đi vào.

- Công tử

Diệp,Thư kí Hà.

Bách Kiến Minh gật đầu chào hỏi hai người.

- Có gì phân công không ạ?

- Cục trưởng Bách,phân cục các anh làm việc kiểu gì vậy?tại sao bắt thư kí Lí của Trung Giang tới đây,bên trong rút cuộc là có hiểu nhầm gì?

Hà Tình nhăn mày nhăn mặt nói với Bách Kiến Minh:

- Anh không nói rõ chuyện này thì em cũng rất khó xử lí.

Bách Kiến Minh nghe xong trong lòng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Hà tình tựa hồ không có gì quá phức tạp,ngữ khí cũng không phải quá nặng nề. Diệp Khai ở bên cạnh cũng có bộ dáng tùy ý, cũng cảm thấy việc này đoán chừng cũng không có gì quá rắc rối. Thế là anh trung thực đem tình hình lúc đó ra nói.

- Thật ra chủ yêu là do phó trưởng phòng Hoàng Tùng Minh của bộ thông tin cục thành phố tố giác.Lúc đó bọn họ đều ở trong quán bar,phó trưởng phòng dường như nghe thấy tiếng thư kí Lê nói chuyện sau đó liền nói hắn ta mạo danh người nhà Diệp thư kí. Sau đó không biết có tranh chấp giằng co gì thế là liền giải người về cục.

Bách Kiến Minh giải thích.

- Tình hình cụ thể phải hỏi đương sự mới rõ được.

Diệp Khai hỏi:

- Nhị Lê sau khi vào trại có nói gì không?

Bách Kiến Minh có chút đổ mồ hôi,nói:

- Vì không phải việc to tát gì nên đều là cảnh sát cấp dưới đi giải quyết,tình hình cụ thể tôi thatạ sự vẫn chưa rõ phải đi hỏi thăm một chút.

Mặc dù việc này là phó trưởng phòng của cục thong tin báo,nhưng mà Bách Kiến Minh lại không cho rằng là việc lớn cho nên tự anh ta không them để ý càng không nghĩ tới nơi này,rõ rang đã đụng tới một nhân vật lớn như Diệp thư kí làm cho mọi người có chút chật vật.Bây giờ mới cảm thấy có chút hối hận.

Việc này muốn trách thì phải trách Hoàng Tùng Minh. Không biết anh ta uống phải cái thuôc gì mà lại đi báo Nhị Lê.Kết quả là làm cho người của phân cục rắc rối như thế.

Nếu mà Diệp công tử truy cưu chuyện này không thâ thì cũng khó giải quyết đấy.

Lòng Bách Kiến Minh có chút lo lắng,tự mình mắt thấy thì còn có cơ hội nhắc phó sảnh,hết lần này đến lần khác gặp phải việc đen đủi,ngộ nhỡ ảnh hưởng tới tiền đồ thì thật khóc cũng không kịp.

Tất cả tâm tư của anh ta bây giờ chính là hi vọng em họ Hà Tình có thể dàn xếp chuyện này,để Diệp công tử không tính toán nữa.

- Được rồi,anh đi gọi Nhị lê và bạn gái của anh ta lại đây,tôi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì

Diệp Khai lúc nayf chẳng muốn nói gì hắn,đoán chừng Bách Kiến Minh cũng là bị người khác lừa rồi.

Chỉ là không hiểu lắm,cái tên Hoàng tùng Minh của cục thông tin làm cái gì?ssao lai đối với Nhị Lê không thuận mắt.

Bách Kiến Minh nghe thấy Diệp Khai nói thế trong lòng cũng xem như nhẹ nhõm được nửa phần.

Ngữ khí hàm ý trong câu nói của Diệp Khai rõ ràng không cho rằng anh ta là mâu thuẫn duy nhất,đây là một loại chuyển cơ rất tốt.Vì cậy Bách Kiến Minh vội vàng nói

- Được,tôi lập tức gọi bon họ tới

Đợi sau khi Bách Kiến Minh đi ra ngoài,Hà tình mới hỏi

- Một sự việc không lớn,nhị thiếu gia,anh vẫn định đi sau điều tra sao?

- Việc nhỏ cũng có thể biến thành việc lớn. Diệp Khai lại đáp như thế.

Vì quan hệ của con người ở Giang Trung,cảm giác tồn tại dưới mắt của nhị thiếu gia Diệp Khai ở thành phố Minh Châu hâu như là không có.Điều này thật là không đúng. Cho nên mượn sự việc lần này,Diệp nhị thiếu gia phải soát cảm giác tồn tại của mìh ở Minh Châu.

Nực cười,đường đường là đời thứ ba của nhà họ Diệp,ủy viên cục chính trị,con trai của thư kí ủy viên ở Minh Châu,Diệp tử Bình,làm sao mà để yên cho kẻ khác bắt nạt chứ?Lại còn trên thổ địa của lão gia nhà hắn nữa?

Việc như thế này tuyệt đối không cho phép xảy ra ở đây.

Với tư cách là con trai của một vị thị ủy,không nói là ở Minh Châu có thể hô mưa gọi gió,gây chuyện thị phi,đàn áp dân chúng,lấn nam bá nữ mà còn làm ra loại chuyện độc ác không có nhân phẩm này. It nhất cũng phải để cho mọi người biết,trên đất Minh Châu này rốt cuộc ai mới là người mà lời nói có giá trị

Chưa đầy mấy phút thì Nhị Lê cùng người con gái trẻ đeo kính đen đi vào.

- Nhin Thiếu gia,gây rắc rối cho anh rồi.

Nhị Lê có chút ngại ngùng nói với Diệp Khai.

- Anh nói gì vậy?

Diệp khai khoác tay nói.

- Ngồi cả xuống đây rồi nói,vẫn chưa hỏi anh,vị naỳ xưng hô thế nào?

Nhị Lê rõ rang đỏ mặt nói:

- Đây là bạn gái tôi,Ngô Lệ Lệ,làm việc ở ủy ban kinh tế và thương mại.

- Anh Diệp chào anh.

Ngô Lệ lệ rất khách sáo hỏi thăm Diệp Khai.

Bỗng nhiên phát hiện ra ông chủ của bạn trai chính là con trai của thư kí Diệp tư Bình.Trong lòng Ngô Lệ Lệ có chút kinh ngạc,hóa ra Nhị Lê không có nói dối.

Mặc dù người thân thích này chưa hẳn là thật nhưng mà ít nhật thì Lê Nhị đúng là vì Diệp công tử mà làm việc.

Dựa vào kinh nghiệm của Diệp Khai, đeo kiểu kính gọng đen này thường trông rất cool.

Diệp Khai chửi thầm một câu trong bụng, rồi đi vào màn tán gẫu với Lê Nhị và Ngô Lệ Lệ.

- Hai người chạy đến cục cảnh sát làm gì vậy? Tại sao tên Hoàng Tùng Minh đó lại muốn kiện cậu?

Diệp Khai hỏi.

Lê Nhị nghe xong câu hỏi của Diệp Khai, liền nhìn sang Ngô Lệ Lệ.

Ngộ Lệ Lệ chợt đỏ mặt, giọng ngại ngùng:

- Cũng tại mẹ tôi không tốt, cho rằng chỉ có con rể người địa phương mới dựa dẫm được, nên không hài lòng về Lê Nhị, cứ giới thiệu Hoàng Tùng Minh ở cục cảnh sát thành phố cho tôi bằng được.

- À, thì ra là như vậy.

Diệp Khai vừa nghe liền hiểu.

Kỳ thực, toàn bộ sự việc rất đơn giản, phó phòng Hoàng Tùng Minh của phòng thông tin, cục cảnh sách thành phố Minh Châu được người ta giới thiệu làm quen với Ngô Lệ Lệ, bạn gái của Lê Nhị, sau này còn cố ăn không được thì đạp đổ.

Tối nay Lê Nhị cùng Ngô Lệ Lệ đến quán bar, tình cờ gặp Hoàng Tùng Minh, thế là xảy ra xích mích.

Tên Hoàng Tùng Minh đó dĩ nhiên không đánh lại Lê Nhị, sau khi hốt hoảng bỏ chạy, liền xúc xiểm phía phân cục bắt Lê Nhị, lý do là do hắn nghe Lê Nhị nói với Ngô Lệ Lệ, Lê Nhị có họ hàng với nhà bí thư thành ủy Diệp.

- Thì ra là vậy...

Diệp Khai thầm nhủ, vốn chỉ là một chuyện ghen tuông này nọ, không ngờ còn kéo lên đến cục, thật chẳng đáng chút nào.

Có điều dù gì thì cũng phải lo giữ thể diện cho Lê Nhị, Diệp Khai bèn suy nghĩ một chốc, rồi nói với Lê Nhị:

- Chuyện này không thể tính trót được.

Sau đó hắn lại quay sang nói với trưởng phòng phân cục Bách Kiến Minh:

- Hãy ghi chép tường tận lại diễn biến, tôi cần truy cứu trách nhiệm trong chuyện này.

- Hả?

Bách Kiến Minh giật mình, nghĩ thầm sao còn muốn truy cứu trách nhiệm gì nữa?

- Cái cậu Hoàng Tùng Minh gì đó, rảnh rỗi sinh nông nổi, gây chia rẽ quan hệ giữa cảnh sát với nhân dân, lợi dụng quyền chức toan tính chuyện cá nhân, khiến cán bộ của khu ta chịu oan ức, tôi thay mặt Đảng bộ và Ban quản lý khu Thánh Vương Tân tỉnh Giang Trung, đề xuất kháng nghị cảnh sát thành phố Minh Châu. –

Diệp Khai nói:

- Người này tôi cần phải đưa đi.

- Chúng tôi không có khả năng đó đâu...

Bách Kiến Minh trả lời yếu ớt.