Đang nghĩ mien man chuyện này thì chợt nghr thấy chuông điện thoại cảu Diệp Khai reo lên.
- Ah, Lê Nhị à, không phải đi gặp bạn gái rồi sao, có chuyện gì thế? Diệp Khai vừa nhấc điện thoại đã nghe thấy tiếng Lê Nhị, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
- Lão đại, chúng ta bị người ta giam giữ rồi… Lê Nhị nói trong điện thoại
- Bắt giữ rồi? Diệp Khai cười hì hì nói
- Lẽ nào đi cùng bạn gái ra ngoài mướn phòng bị người ta đi càn quét tệ nạn rồi hả?
Lúc Lê Nhị đi ra ngoài rất phấn khích nói là muốn đi chơi với bạn gái, nên Diệp Khai tự nhiên nghĩ đến điều này, không chừng là hai người** chạy đi mướn phòng kết quả là bị người ta nhìn thấy bắt lại rồi.
Nếu đúng xảy ra chuyện này thì cũng đúng là xấu hổ thật, tuy nhiên Diệp Khai cũng không cảm thấy có gì khó khăn lắm, cùng lắm là lấy danh nghĩa đơn vị qua đó bảo lãnh cho anh ta về là xong.
Chỉ là không được để cho giới truyền thông biết, rồi lại nói người của Thánh Vương Tân Khu, từ Giang Trung cách đây không xa chạy đến Minh Châu thuê phòng là được.
Nếu như lại nói khó nghe một chút thì chính là nói tập đoàn người của Thánh Vương Tân Khu đến đây bao gái qua đêm.
Tai tiếng như vậy nếu mà truyền ra ngoài thì mặc dù không có tác dụng thực chất gì nhưng cũng sẽ làm mất mặt Diệp Khai.
- Không phải bị càn quét tệ nạn mà là chuyện khác, cảnh sát ở đây rất là bợ đỡ nịnh hót, lão đại anh qua đây cứu em ra ngoài đi.
Lê Nhị nói với Diệp Khai trong điện thoại.
- Cậu không nói mình là thân thích của Diệp Tự Bình à?
Diệp Khai có chút ngạc nhiên.
Trước đó anh đã dặn dò Lê Nhị rồi, bảo rằng lúc đến nhà mẹ bố mẹ vợ có thể đề cập đến chuyện này, tin chắc là sẽ không có ai không giữ thể diện cho, lẽ nào da mặt Lê Nhị mỏng quá không dám đề cập đến.
- Này, đừng có nói cái kiểu đó nữa, tôi chính là vì nói một câu tôi là thân thích của Diệp Tự Bình nên mới bị người ta bắt về cục thế này đây.
Lê Nhị buồn bực đáp.
- Sao? Lý nào là vậy được?
Diệp Khai nghe xong lập tức có hơi ngạc nhiên.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc hỏi tại sao, anh nói với ba mình Diệp Tự Bình:
- Cảnh sát trong thành phố Minh Châu của chúng ta thật là càn quấy sách nhiễu, còn dám ngang nhiên bắt sở trưởng của chúng con chứ, giờ con sẽ qua đó xem thử rốt cuộc là chuyện gì.
- Cái gì?
Diệp Tự Bình nghe vậy bất chợt có hơi kinh ngạc, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
- Con cũng không rõ tình hình thế nào nữa, bây giờ con qua đó trước đã rồi nói sau. Diệp Khai bảo
- Ở khu nào? Có cần ba phái người qua đó xem tình hình thế nào không?
Diệp Tự Bình hỏi
- Không cần phải huy động nhân lực đâu ba. Diệp Khai lắc đầu nói
- ừ vậy cũng được, có vấn đê gì con phải gọi điện báo cho ba đấy.
Diệp Tự Bình cũng không cảm thấy đây là chuyện to tát gì.
Đám cảnh sát ở cơ sở bắt nhầm người là chuyện rất bình thường, không phải có một câu nói rất hay sao, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót, mọi người sớm đã quen với việc bị đối đãi như 1 kẻ tình nghi phạm tội rồi
Diệp Khai muốn đi, Tạ Quân Ngọc liền nói đây là chuyện của quan chức ủy ban, cô cũng muốn đi cùng với Diệp Khai qua đó xem sao.
Diệp Khai suy nghĩ 1 lát rồi tiện tay lấy đồ gì đó từ trên bàn bên cạnh, nhét vào trong túi áo, hai người rất nhanh chóng đã đến phân cục rồi, ở đây đèn đóm sáng trưng, xem ra công việc bận rộn lắm đây.
Trên thực tế, kể từ sau khi đồng chí Hồng Chính bí thư tiền nhiệm thành ủy Minh Châu làm xong dự án thắp sáng thành phố, cuộc sống về đêm của thành phố Minh Châu bắt đầu bước vào thời kỳ phát triển mới, hiện nay các cửa hàng đèn sáng thâu đêm mọc lên ngày càng nhiều.
Mặc dù có vài cửa hàng về đêm cũng muốn đóng cửa đấy nhưng hộp đèn gì đó ở bên ngoài vẫn cứ sáng trưng, đây cũng là quy định trong thành phố. Chính quyền thành phố đặc biệt cấp cho những hộ kinh doanh này một chút tiền trợ cấp tương ứng.
Đương nhiên rồi, về việc quản lý hộp đèn, bên chính quyền thành phố cũng có người chuyên trách việc này. Buổi tối thường có người đi kiểm tra, nếu phát hiện có vấn đề gì thì sẽ kịp thời đưa ra yêu cầu chỉnh đốn và thay đổi đối với họ, dù sao thì tiền cảu chính quyền thành phố cũng không thể chi ra vô ích được.
- Thánh Vương Tân Khu chúng tôi muốn hay không thì cũng phải học điều này, thực hiện dự án thắp sáng thành phố về đêm? Tạ Quân Ngọc nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, trong lòng có chút xúc động nói.
- Tạm thời vẫn chưa có thực lực như thế này đâu, phải đợi đến khi dự án phát điện tổng hợp của công ty Prometheus Hughes được thực hiện đã, đến lúc đó chúng ta có thể suy nghĩ đến vấn đề này rồi. Diệp Khai trả lời
Nếu như nói tiến hành giai đoạn thao tác thực tế việc phát điện bằng sức gió và thủy triều, thì dự án chiếu sáng những con đường về đêm không thành vấn đề.
Còn nói về phát điện năng lượng mặt trời, thì dự án dự Trữ năng lượng cho ban đêm mặc dù đã có những tiến triển nhất định song xét đến vấn đề nguồn vốn đầu tư quá lớn, chưa thể nhanh chóng bước vào giai đoạn ứng dụng thực tế được.
Hai người vừa bước vào tòa nhà phân cục cảnh sát đã bị người bắt đứng lại, thẩm vấn thân phận và mục đích tới đây của họ.
- Phó bí thư đảng ủy quan viên Thánh Vương Tân Khu tỉnh Giang Trung. Cảnh sát trực ban sau khi xem căn cước của Tạ Quân Ngọc cảm thấy hơi ngạc nhiên, khó mà tưởng tượng được một cô gái trẻ như này lại là quan chức cấp sở phó rồi.
Còn về Diệp Khai, bị hiểu nhầm là tài xế của Tạ Quân Ngọc.
- Nghe nói cán bộ của chúng tôi bị giữ ở đây, tôi đến tìm hiểu xem tình hình thực tế thế nào. Phong thái của Tạ Quân Ngọc rất điềm nhiên, uy thế trông giống hệt cán bộ vậy.
- Hóa ra các vị đúng là cán bộ cao cấp thật ạ… Anh cảnh sát trực ban xem ra cũng biết về tình hình của Lê Nhị, thầm thì một câu với vẻ kinh ngạc, sau đó chỉ điểm cho bọn họ nói
- quẹo trái đi vào, phòng thứ 6.
Diệp Khai và Tạ Quân Ngọc bước vào, tìm được phòng đó rồi, sau đó gõ cửa.
Rất nhanh đã có người ra mở cửa rồi, đó là một cảnh sát trung niên, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cảnh giác hỏi
- Hai người tìm ai?
- Chúng tôi tìm Lê Nhị của Thánh Vương Tân Khu Giang Trung, có phải bị các anh bắt giữ không? Diệp Khai hỏi
- Hai người là? Anh cảnh sát trung niên liền hỏi
- Người của đơn vị. Diệp Khai đáp
Anh cảnh sát trung niên nhìn Diệp Khai và Tạ Ngọc Quân một hồi rồi mới nói
- Vậy thì vào đi, người này không thật thà gì cả, cứ một mực mạo nhận là người nhà của Bí thư Diệp.
- Anh muốn nói đến Lê Nhị sao?
Diệp Khai nghiêm mặt nói
- Đúng vậy, anh ta là người nhà thật sao.
- Ừm.
Cảnh sát trung niên lập tức đơ người ra, không có phản ứng gì.
Diệp Khai đã đi vào đó cùng với Tạ Quân Ngọc, chỉ thấy Lê Nhị bị nhốt sau song sắt, một người phụ nữ đeo kính đen viền rộng đang đứng nói chuyện gì đó với 2 cảnh sát bằng giọng Minh Châu.
- Cậu hai.
Lê Nhị nhìn thấy Diệp Khai thì lập tức đứng lên, hai tay bám lấy song sắt nhìn về phía bên này.
- Ai là người phụ trách ở đây, tại sao lại bắt người của chúng tôi?
Diệp Khai hỏi
Hai người cảnh sát đang nói chuyện với cô gái trẻ liền ngoảnh ra, nhìn Diệp Khai, có chút ngạc nhiên không hiểu gì
- Chúng tôi tiếp nhận một vụ án lừa đảo, đồng chí này mạo nhận là người nhà của Bí thư Diệp, mà anh là ai chứ? Một tay cảnh sát hỏi
- Chúng tôi là Uỷ viên quản lý Thánh Vương Tân Khu Giang Trung, đây là giấy tờ của chúng tôi, các anh đã bắt đồng chí Lê Nhị công ủy của chúng tôi đấy. Tạ Quân Ngọc đưa thẻ chứng nhận của mình cho hai tay cảnh sát xem.
- Cứ xem như là các người có thể chứng minh thân phận cán bộ của anh ta, nhưng cũng không thể xóa bỏ sự thật là anh ta mạo danh người nhà Bí thư Diệp được. Anh cảnh sát sau khi kiểm tra giấy tờ của Tạ Quân Ngọc thì nghiêm túc chỉ ra vấn đề
- Người này là bị một đồng chí cảnh sát ở cục cảnh sát thành phố của chúng tôi tố cáo, lãnh đạo phân cục rất xem trọng việc này, hơn nữa trong quá trình thẩm vấn, hỏi anh ta mấy câu hỏi về chuyện của Bí thư Diệp, anh ta không trả lời được, vậy rõ ràng là mạo nhận còn gì.
- Tôi có thể chứng minh anh ta không phải giả mạo. Diệp Khai nói
- Anh, anh dựa vào đâu mà đòi chứng minh?
Một tay cảnh sát nghi ngờ hỏi lại
- Dựa vào tôi với anh ta là họ hàng, vậy thì anh ấy và Diệp Tự Bình tất nhiên là họ hàng rồi.
Diệp Khai trả lời
- Cái gì?! 2 tay cảnh sát bị anh ấy làm cho choáng váng luôn, ngẩn ra một lát mới có phản ứng
- Ý anh nói anh và Bí thư Diệp mới là người nhà sao? Vậy anh bằng chứng gì xác minh không, chứng minh anh với Bí thư Diệp là người nhà?
- Các anh muốn bằng chứng gì?
Diệp Khai hừ một tiếng nói, anh lấy từ trong túi áo ra một đồ vật gì đó, quăng lên mặt bàn.
- Đây là cái gì?
Hai tay cảnh sát bỗng ngơ ra không hiểu gì
Chỉ thấy trên bàn có một cái khung ảnh, tấm ảnh bên trong hình như là một tấm ảnh gia đình.
- Đây là Bí thư Diệp này! Đây là Bí thư Diệp…
Cuối cùng mội tay cảnh sát cũng nhận ra, không khỏi kinh ngạc
Diệp Khai duỗi 1 ngón tay ra chỉ vào người trong ảnh nói
- Đây là ông tôi, đây là ba tôi, còn đây là tôi, các anh còn muốn bằng chứng gì nữa không? Hay là để ba tôi đến đây xác nhận nhé, hay là ông tôi?
Hai tay cảnh sát sau khi xem kỹ càng thì mồ môi lập tức vã ra như tắm
Quá rõ rồi, Diệp Khai chính là người thanh niên trong tấm hình, quan hệ giữa Diệp Tương Kiền và Diệp Tự Bình thì mọi người ai cũng biết rõ rồi, chỉ là thân phận của Diệp Khai thì rất ít người biết, hôm nay Diệp Khai đột nhiên đem ảnh gia đình đặt lên bàn của họ, quả thật là đã dọa họ 1 phen rồi.
Những chuyện như thế này, không sợ là giả, mà chỉ sợ là thật, muốn chứng thực cũng rất đơn giản thôi, chỉ cần gọi 1 cuộc điện thoại đến thành ủy để họ biết là xong chuyện rồi, chỉ là họ còn phải cân nhắc hậu qua khi làm như vậy. Nếu như đây chính là công tử nhà họ Diệp mà còn yêu cầu xác minh cả buổi mới thừa nhận anh ta thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Vậy kết luận là họ không xem công tử của Bí thư Diệp ra gì, sự việc như thế này chắc chắn sẽ Diệp công tử ghi hận trong lòng đấy.
Uy lực sát thương của mấy vị công tử nhà quan này quả thật rất lớn, họ chẳng qua cũng chỉ là những cảnh sát bình thường mà thôi, làm sao có thể chống đỡ được áp lực này?
- Diệp thiếu gia mời ngồi, mời uống tách trà đã ạ, cục trưởng của chúng tôi đến ngay đây ạ. Một viên cảnh sát vội vàng săn đón chào hỏi mời Diệp Khai ngồi, sau đó nháy mắt với một viên cảnh sát khác ý nói bảo mau đi báo cáo với cục trưởng phân cục Giang đi, sự việc lần này không nhỏ đâu.
Viên cảnh sát kia lập tức chạy ra ngoài, Diệp Khai coi như không nhìn thấy
Trong lòng anh cũng rất rõ, Lê Nhị bị đưa đến đây nhất định là có kẻ nhúng tay vào, nếu không thì những cảnh sát ở đây đâu có rảnh mà quan tâm đến mấy việc như thế này?
Anh ta liền ngồi xuống, bắt chéo 2 chân lên, nhàn nhã nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt.
Mấy phút sau, thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng bước đến, từ bên ngoài mấy người cảnh sát bước vào
Thật có lỗi, hôm nay xảy ra chút vấn đề, nhốn nháo cả ngày nên mới chậm trễ như vậy ạ.
Cục trưởng của chi nhánh Bách Kiến Minh đang nằm trong phòng nghỉ xem ti vi thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
- Muộn thế rồi còn ai đến gọi cửa nhỉ?
Trong lòng ông ấy có chút kinh ngạc nhưng mà vẫn dậy đi mở cửa..
Trong chi nhánh thi hành chế độ chỉ huy trực ban, buổi tối cũng thế,c ục trưởng ủy viên và mấy anh phó cục trưởng luân phiên nhau trực bạn. Trên cơ bản mỗi người mỗi tuần đều trực một đêm.
Đêm nay vừa lúc cục trưởng chi nhánh Bách Kiến Minh trực ca đêm. Ông ấy ăn tối xong thì ran gay.
Trong TV đang chiếu “Khủng long Alexei”, Một bộ phim dài tập của đài Tokusatsu Nhật Bản.
Cũng là vì Bách Kiến Minh rảnh rỗi mới đi xem loại phim này.
Tình tiết của phim thật ra cũng rất đơn giản, chỉ là nói về một ngày nào đó của thế kỉ 21,Nhật Bản sẽ gặp phải tai ương không rõ nguồn gỗ, một đợt tấn công ánh sang nhiệt độ cực cao và nhiệt độ cực thấp. Các cục quản lí không gian của thời đại lịch sử mà phụ trấch quản hạt địa cầu đã tìm ra nguyên nhân di biến ở Kỉ phấn trắng của 7000vạn năm trước.
Vì vậy, Benno đội trưởng dẩn đến thời đại của chiến tranh Shike Sài Đội cưỡi phi thuyền thời gian cỡ lớn Alexei hướng tới thời đại khủng long xuất phát.
Ở đó, bọn họ bắt gặp công chúa ngoài hành tinh đang trốn khỏi quê hương..Aertaxia và người máy của cô ấy tháp tùng bên cạnh và săn lùng những kẻ xâm lược ngoài hảnh tinh bí ẩn—Thể cách sinh mệnh thực vật Demesi.
Cả câu chuyện được chia thành hai phần, nửa phần trước lấy nỗ lực chống đỡ chiếm lấy Trái Đất, viết lại người xâm phạm người ngoài hành tinh của lịch sử Trái đất thành câu chuyện đầu mối. Để trận chiến hữu đánh bại điểm căn cố của pháp bảo Gede Meath, hai bên đã mở ra một trận giằng co kinh thiên động địa.
Sau khi cuộc xâm lược của Gede Meath bị đánh bể triệt để, đội Alexei một lần nữa trở về với sứ mệnh cảnh vụ ban đầu. Thế là kẻ thù cũng trở nên nỗ lực muôn màu muôn muôn vẻ viết thành nhà dã tâm của lịch sử, lợi dụng cỗ máy thời gian để tiến hành hoạt động trái phép của tập đoàn phạm tội, kẻ tập kích không rõ lai lịch….v..v..
Bách Kiến Minh sở dĩ xem loại phim này chủ yêu là vì con ông ấy gần đây nghiện cái phim này ở nhà thường đứng ở trên giường và hét to gì mà ”pháo của nhân gian,bắn”..v..v..rồi các kiểu câu kì lạ.
Xét về điều này Bách Kiến Minh cảm thấy mình nên xem bộ phim rồi nghiên cưú một chút xem tại sao nó lại làm trẻ con nghiện như thế?
Nhưng mà sau khi xem xong Bách Kiến Minh cảm thấy loại phim này thực tế là rất nhàm chán, mới xem hai tập cũng cảm thấy khá mới mẻ, nhưng càng xem những tập tiếp theo thì thấy đơn giản là lặp lại, không có gì mới mẻ cả.