Quan Môn

Chương 420: Chủ Nhiệm Ủy Ban Quản Lý là cấp bậc thế nào?




- Vậy sao ạ, sau này nhất định có cơ hội gặp nhau.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, lại không nói thêm điều gì.

Từ chuyện gặp mặt ngày hôm nay, những nhân vật chủ yếu của Mạnh gia cơ bản đều chạy tới hết, cũng biểu lộ thái độ của bản thân họ. mặc dù nói Mạnh lão gia không có cái nhìn tốt về Lão Diệp gia, nhưng từ thái độ của cậu cả, cậu hai , thậm chí là của phía dượng, đều hi vọng nhanh chóng nhận lại mối quan hệ thân thích này.

Dù sao, lão Diệp gia như thế nào thì ai nấy cũng đều rõ ràng hết rồi, chính ra Mạnh lão gia mới là có chút già mà hồ đồ, mới cảm thấy tên Tô Định Phương này là người tốt, mới cự tuyệt quan hệ cùng lão Diệp gia,

Mấy người anh em họ đều là những người câu nệ, tuy rằng không tới mức tay chân luống cuống, nhưng lúc nói chuyện cũng rất cẩn thận, từ đó cũng có thể hình dung được uy lực của ba chứ “lão Diệp gia” kia lớn tới chừng nào.

- Con không quen thuộc lắm với thành phố Trữ Châu này, nhưng mà nếu mọi người tới Bắc Kinh hoặc là tới Minh Châu thì đừng quên gọi điện thoại cho con, tới đó con nhất định sẽ làm thổ địa mời mọi người làm khách phương xa tới dùng cơm.

Diệp Khai cũng hợp thời tỏ vẻ thân thiết.

- Thế thì tốt rồi, tất cả mọi người đều là thân thích, cũng nên năng qua lại với nhau.

Cậu cả Mạnh Thanh Xuyên gật đầu nói:

- Ông ngoại con gần đây sức khỏe luôn không tốt, một số quan niệm trước kia giờ cũng đã dao động ít nhiều. Giờ đây con lại trở về, biết đâu còn có thể làm cho ông ấy thay đổi thái độ cũng không chừng. Bất kể là nói thế nào, đều đã nhiều năm như thế rồi, cũng vì chuyện này mà mấy người anh chị em chúng ta cũng khá buồn lòng.

Năm nay Mạnh lão gia tử cũng là ông lão hơn tám mươi tuổi rồi, cũng đang sống một ngày biết thêm một ngày, nếu còn cố chấp chuyện cỏn con năm đó thì cũng chẳng phải là điều hay.

Nhưng mà Diệp Khai cũng hiểu được, cậu cả Mạnh Thanh Xuyên cũng để bụng sự hòa hoãn trong quan hệ của mẹ anh cùng ông ngoại trong lúc này thế khẳng định là còn có chút ý đồ khác nữa.

- Tiểu Khai, giờ con đang đi học ở Minh Châu sao?

Dượng Liễu Minh Lễ hỏi.

- À, bên đó cũng có học lấy một trường.

Diệp Khai suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng chẳng có gì phải che giấu tình hình thực tế, nên trả lời:

- Trên thực tế thì hiện tại con đã đi làm rồi.

- Đã đi làm rồi? Con mới mười chín tuổi mà, hiện tại hẳn là tuổi nên tới trường mới đúng…

Liễn Minh Lễ nghe xong, cũng có chút kinh ngạc nói.

Không riêng gì lão ta nghĩ như thế, tất cả mọi người trong phòng đều bàn luận, cho rằng chuyện này có chút không thỏa đáng.

Lão Mạnh gia tuy rằng hiện tại không còn nghiên cứu về học vấn con người nữa, nhưng đối với việc học hành vẫn khá coi trọng. lứa tuổi mười chín tuổi vốn nên là tuổi tới trường đại học chăm chỉ học hành, nhưng mà Diệp Khai đã ra ngoài di làm rồi, chuyện này hiển nhiên là làm cho mọi người không có cách nào tiếp nhận được.

- Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, những gì nên học thì vẫn cứ phải học, hiện tại đi làm có phải là hơi sớm quá hay không?

Cậu cả Mạnh Thanh Xuyên cũng tỏ thái độ với việc này:

- Diệp gia các con chính là đại môn hào phú trong chốn chính trị, tương lai khả năng lớn con sẽ đi theo con đường quan trường. Hiện tại tuổi thọ làm quan của lãnh đạo cũng có liên hệ rất lớn với bằng cấp đó, không có những thứ đó, tương lai lên chức rồi sẽ có thể chịu ảnh hưởng đó. Cho dù là năng lực của lão Diệp gia rất lớn nhưng mà có một số phiền toái có thể tránh được thì vẫn nên tránh đi mới tốt.

- Vâng, con cũng không muốn đi làm sớm như thế, nhưng mà lúc trước ông nội con ném con tới Giang Trung, con cũng không còn cách này.

Diệp Khai tỏ vẻ nói:

- Việc học bên Phục Sáng còn đang treo ở đó, lúc nào thi thì quay lại thi là được rồi, cũng chẳng có ảnh hưởng gì.

- À, như thế sao.

Liễu Minh Lễ nghe xong, sau đó có chút tò mò hỏi thăm:

- Vây công tác của con thì làm những chuyện gì?

- Đi làm sao, thật ra rất là đơn giản mà, thình là giết thời gian mà thôi, chuyện cụ thể đều có người khác đi thu xếp.

Diệp Khai có chút gượng ép đáp lại.

Không hổ là con cháu của lão Diệp gia nha, tham gia công tác chẳng qua cũng chỉ là cho có mà thôi, nghe khẩu khí của Diệp Khai, mọi người đều có thể tưởng tượng được tới tình cảnh lúc Diệp Khai đi làm.

Một đám người vây quanh Diệp Khai cùng đi dạo, chuyện gì đều có người sắp xếp hết, Diệp Khai chắc là loại con cái nhà quan chức quyền quý mỗi ngày đều là uống một ly trà, đọc một tờ báo, có chuyện gì tới văn phòng đi dạo, không có chuyện gì thì về nhà, cỡ nào nhàn nhã hạnh phúc mà.

- Anh họ Diệp Khai công tác ở bộ môn nào?

Nhưng cô em họ Mạnh Tấn Đình có chút tò mò hỏi tiếp.

- Con đang làm Chủ nhiệm Ủy ban quản lý vùng mới giải phóng Thánh Vương.

Diệp Khai đáp.

- Cái gì?

Mọi người nghe xong lập tức chấn động.

Nếu như nói Mạnh Tấn Đình không có chút khái niệm gì về chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban quản lý này, chỉ cảm thấy Diệp Khai còn nho nhỏ như thế mà đã là chủ nhiệm rồi, như vậy Mạnh Thanh Xuyên với Liễu Minh Lễ đương nhiên là ngạc nhiên vì tin tức này rồi.

Bọn họ hoàn toàn thật không ngờ Diệp Khai lại là Chủ nhiệm Ủy ban quản lý cấp Phó Ban!

Liễu Minh Lễ ngược lại nghĩ tới, chủ nhiệm Ủy ban quản lý khu Thánh Vương mới giải phóng kia thật sự tên là Diệp Khai. Chỉ là lão cũng không ngờ tới Diệp Khai này lại chính là cháu trai ngoại Diệp Khai của mình mà thôi.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ một chút liền không khó đưa ra kết luận như thế, lão Diệp gia muốn bồi dưỡng thế hệ sau, nhất định sẽ không phải là người bình thường rồi, tiến lên từng bước từng bước, nhất định sẽ leo lên cao.

Nhưng mà bất luận ra sao, vừa cất bước chính là cấp Phó ban, hơn nữa là còn chức cán bộ có thực quyền, thật là làm cho người khác giật mình.

- Chủ nhiệm Ủy ban quản lý, đó là cấp bậc thế nào? Ít nhất cũng phải là hơn hẳn cấp Phó phòng nha?

Mạnh Tấn Đình nghĩ cháu đích tôn của Diệp lão gia đi làm quan, thì ít nhất cũng phải là cái cấp Phó phòng rồi, nên mới hỏi Diệp Khai.

- À, đúng thế, là cấp cao hơn cấp Phó phòng rồi.

Diệp Khai hàm hồ lên tiếng.

Đối với chuyện thế này, hắn thật đúng là không có ý định nói gì, người khác giới thiệu chức vụ, cấp bậc của hắn, đó là việc thuận lý thành chương rồi, nhưng lại khoe khoang trước mặt chính những người thân của mình thì chẳng hay lắm. Hình như hắn không thể nào làm được những việc khoe khoang có chủ tâm như thế.

Nhưng là Mạnh Tấn Đình tuy rằng không hiểu rõ chức Chủ nhiệm Ủy ban quản lý là chức vụ ra sao, không có nghĩa là người khác không biết.

Chỉ là nhìn cậu cả Mạnh Thanh Xuyên cùng dượng Liễu Minh Lễ mở to miệng, Diệp Khai có thể thấy được tin tức này mang tới cho bọn họ bao nhiêu rung động nữa.