Quan Môn

Chương 406: Chiếc điện thoại cải tiến (P1)




Nhìn trông thì có giống như một vị lãnh đạo nào đó đi thị sát tình hình. Từ khi ra khỏi sân bay, những chiếc xe bên cạnh nhao nhao nhường đường, hiển nhiên là bị dọa, không biết lãnh đạo nào tới Trữ Châu?

Tô Tỉnh nhìn cảnh này ngoài cửa sổ, trong lòng cũng không biết rõ cảm giác ra sao, thoạt nhìn Diệp Khai giống như không phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như vậy. Là một nhân vật nhỏ bé không quan trọng gì, chỉ nhìn người ta phô trương thôi lòng hắn cũng không có cách nào bình tĩnh lại.

A Phát nhìn kính chiếu hậu thấy sắc mặt thiếu gia nhà hắn không tốt, trong lòng cũng biết hắn đang nghĩ gì, liền nói với hắn:

- Đoán chừng là còi báo động giả thôi, có một số đám thanh niên thích chơi trò này, đợi lát nữa xem bọn hắn đẹp mặt!

Tô Tỉnh gật gật đầu, biết A Phát nói đúng, chuyện ngày hôm nay có rất nhiều cái không đúng.

Giống như thứ còi báo đụng chuyên dụng của cảnh sát này, không mất nhiều công sức là có thể mua được ở chợ đêm, chỉ cần lá gan đủ lớn, tạm thời đặt trên xe dùng cũng chẳng sao, rất ít người đi kiểm chứng xem là thật hay giả.

Dù sao đám nhân vật dám treo còi báo động này, bình thường đều là lái những xe sang trọng, cảnh sát cũng chẳng muốn đi trêu chọc vào, tránh tự rước lấy phiền toái cho bản thân. Trừ theo trên thành phố tiến thành kiểm tra quy phạm theo yêu cầu mới có người đi tra xét tới những thứ này, đương nhiên những chuyện như vậy khá là ít.

A Phát nhìn đoàn xe của Diệp Khai đằng sau, cảm thấy cảnh sát nhất định là không thể lái những xe như vậy, cho nên hắn cho rằng Diệp Khai nhất định là bốc đồng dùng còi báo động của cảnh sát. Trong lòng suy nghĩ, nếu lát nữa đi tới Kim Sắc Niên Hoa, gọi trước một cú điện thoại thông báo cho cảnh sát, lại để cho bọn họ chạy tới kiểm tra xe của Diệp Khai, cho hắn đẹp mặt!

Những chuyện tự ý dùng còi chuyên dụng của cảnh sát, chuyện được làm to ra hay xử lý bé đi cũng xem cách xử lý của cảnh sát ra sao.

A Phát cân nhắc tới thân phận của mình, lúc này nhất định có thể khiến cho bọn Diệp Khai không ngẩng nổi đầu.

- Đã làm thì phải làm cho to chuyện chút, ai cũng không biết tay họ Diệp kia lai lịch ra sao. Trước hết phải xé toạc chuyện ra.

A Phát nói với Tô Tỉnh:

- Dù sao chuyện ở đất Giang Trung này, chúng ta sợ ai chứ?

- Vậy cũng được, nhưng mà tốt nhất đừng có để liên lụy tới bản thân chúng ta.

Tô Tỉnh gật đầu nói.

- Tô thiếu gia, cậu yên tâm đi, tôi biết chừng mực mà.

A Phát biết rõ Tô Tỉnh cố kị thân phận của cha hắn, không muốn dính tới mấy loại chuyện như vậy, liền cam đoan nói:

- Thì để báo nặc danh là được rồi, tôi dặn dò bọn họ trước một phen, bọn họ đương nhiên biết rõ phải làm thế nào.

- Được rồi.

Cuối cùng Tô Tỉnh đồng ý với đề nghị của A Phát.

Trên thực tế, chứng kiến dáng vẻ chảnh chọe của Diệp Khai, trong lòng của Tô Tỉnh cũng là vô cùng khó chịu, có thể ngáng chân hắn ở Giang Trung, sắp xếp một vụ “chơi” hắn, Tô Tỉnh vô cùng cam tâm tình nguyện.

A Phát nhìn ba chiếc xe việt dã Hummer đi đằng sau mình, vô cùng khó chịu, vì vậy mới lại đề nghị với Tô Tỉnh:

- Tô thiếu gia, như thế hay là chúng ta để cho cảnh sát lôi bọn họ Diệp kia về đồn đi, tin rằng Ninh Sương cũng nhất định muốn đi theo xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Đến lúc đó cậu tìm cơ hội, thừa cơ chuốc thuốc cho Ninh Sương, xử lý luôn trong đêm nay. Xem sau này cô ả còn dám ra vẻ thanh cao trước mặt cậu nữa hay không?

Tô Tỉnh nghe xong, lập tức cảm thấy đề nghị của A Phát rất hay, hắn cũng có chút mong đợi.

- Đám bạn học này của em chả có tên nào đáng tin cậy nhỉ.

Sau khi ngồi lên xe, Diệp Khai nói với Ninh Sương.

Chỉ nhìn đám nhãi ranh này châu đầu vào phụ họa nịnh bợ Tô Tỉnh liền biết trong đám này chẳng có mấy tên là tự lập được rồi. Mà đối với người học nghệ thuật mà nói, nếu không có chút cao ngạo với cá tính thì trên cơ bản là chẳng thế có chút thành tích nào được.

- Nhạc cụ dân gian hiện giờ không còn được ưa chuộng hàng đầu nữa, có thể nói là đang dần lụn bại. Rất nhiều bạn học lúc đó ghi danh vào ngành này chẳng qua là muốn dễ dàng vào được cánh cửa đại học mà thôi.

Ninh Sương giải thích nói:

- Cho nên anh cũng biết, có tốt xấu lẫn lộn mà.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, biết rõ Ninh Sương nói đúng sự thật.

Trên thực tế, những năm tháng này đi sâu xâm nhập vào giới âm nhạc thịnh hành ở Hồng Kông, những nhạc cụ dân gian trong nước cơ hồ gần như không thể phát triển.

Những từ góc độ của Diệp Khai mà nói, nhạc cụ dân gian suy sụp không phải là không có nguyên nhân.

Tổng thể mà nói, nhạc cụ dân gian ít sáng tạo những ca khúc tiết mục mới, chưa hề có tác phẩm xuất sắc được lưu hành. Những tác phẩm cho nhạc cụ dân gian đã lâm vào trạng thái trì trệ trong thời gian dài. Nhạc cụ dân gian cũng chỉ giới hạn trong những phương diện âm nhạc dân gian, chỉ chú ý phát triển cùng truyền thừa kỹ nghệ của mình. Nhưng quan trọng nhất, chính là nhạc cụ dân gian không có lực lượng hay tổ chức nào thúc đấy nỏ phát triển.

Mấy năm gần đây, đoàn nhạc công chuyện nghiệp về nhạc cụ dân gian cũng chẳng dễ sống mấy, sự phát triển của nhạc cụ dân gian lạc hậu hơn những thứ nghệ thuật khác.

Đi một vòng trong cửa hàng băng đĩa, những băng đĩa của nhạc cụ dân gian luôn được để ở những nơi hẻo lánh ít thu hút nhất, ít người hỏi tới nhất. Những đoàn nhạc cụ dân gian cũng vì có quá ít người xem mà cuộc sống vô cùng khó khăn, chỉ có thể dựa vào phụ cấp của chính phủ mà sống qua ngày.

Mà trong hai năm gần đây bởi vì vấn đề chuyển ngạch kinh tế, rất nhiều xí nghiệp nhà nước cỡ lớn chỉ ăn bữa nay lo bữa mai, chứ đừng nói tới đoàn nhạc cụ dân gian này. Cuộc sống của bọn họ vô cùng khó khăn, chứ đừng nói tới chuyện sáng tạo cái gì mới nữa.

- Căn bản mà nói, sự phát triển của nhạc phụ dân gian do thiếu thốn vốn liếng, thiếu hệ thống tiêu chuẩn để phát triển tiếng vang, cũng với không có lực lượng thúc đẩy phát triển. nói tới chuyện này, Ninh Sương có rất nhiều cảm nghĩ, dù sao cũng đã học hơn một năm đại học rồi, cô nói với Diệp Khai:

- Nếu có một ngày người khác bảo anh diễn xuất,

- Ừ, đúng thật là như thế.

Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nhạc cụ dân gian để phát triển được phải đi theo cả hai con đường, cả truyền thừa và sáng tạo đều không thể bỏ qua.

Hiện tại, vì những khúc nhạc mới được sáng tác rất ít, rất nhiều loại nhạc cụ chỉ có thể diễn tấu đi diễn tấu lại một khúc nhạc, không chỉ thính giả trong nước nghe cũng thấy nhàm tai, mà ngay cả thị trường nước ngoài cũng chưa chắc đã tán thành.

Nhiều lần đều là phát hành những ca khúc như “Nhị tuyền ánh nguyệt”, rất nhiều thính giả ngoại quốc cũng nói chán rồi. Rất nhiều lần khi ra hải ngoại diễn tấu, dàn nhạc dân gian cũng đều nhận được yêu cần đồi tiết mục. Điều này cho thấy những thính giả nước ngoài đã bắt đầu chán thẩm mỹ âm nhạc dân gian trong nước rồi.

- Sáng tạo cái mới rất quan trọng trong việc phát triển mà!