Quan Môn

Chương 397: Đã Tìm Được Thuốc Mạnh




Đi theo Diệp Khai làm việc rất tốt, đãi ngộ tốt, phúc lợi tốt, còn không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.

Nếu còn tiếp tục hỗn trong quân đội, mặc dù có khả năng thăng chức, thậm chí tương lai phủ lên tướng tinh, nhưng những chuyện xu nịnh thật sự là quá nhiều, mặc dù Lê Tam có chút hâm mộ những ngôi sao vàng kia, nhưng khi nghĩ đến nếu mình vì nó mà chọn cuộc sống tranh đấu lục đục, đã cảm thấy không quá thực tế.

Lê Tam biết rõ năng lực của mình, từ phương diện khác mà nói, hắn thích hợp với công tác tình báo hoặc làm hộ vệ, nếu thật sự đem hắn đặt vào cương vị lãnh đạo, phải vì đám thủ hạ mưu đồ đủ chuyện, xác thực là có chút khó xử hắn.

Tính đi tính lại, vẫn đi theo Diệp Khai càng thêm ổn thỏa hơn một ít, chỉ cần Diệp gia không ngã, chỉ cần tương lai Diệp Khai bay lên vững bước, thậm chí có một đỉnh cao, vậy những người như bọn họ đều có thể được xem như công thần.

Lê Tam lái xe đi ra, Diệp Khai ngồi phía sau mở ra hồ sơ lật xem tài liệu bên trong.

-Nhị thiếu gia, xem tài liệu trên xe rất dễ dàng bị say xe đấy!

Lê Tam nhìn vào kính chiếu hậu thấy Diệp Khai đang tập trung tinh thần xem hồ sơ, nhắc nhở hắn một câu.

-Ah, không sao, thân thể của tôi rất tốt.

Diệp Khai đáp lại một câu.

Phải nói lúc này Diệp Khai đã bị hồ sơ mà Lê thúc thu thập về Hạ Lâm làm hấp dẫn.

Nguyên lai còn tưởng rằng ông nội của Hạ Lâm dám đi tới chỗ Sở lão gia tử cầu hôn, đứa cháu của hắn còn có chút đáng tin cậy, nhưng bây giờ xem xét những tài liệu này, Diệp Khai lập tức liền vui vẻ, trong lòng tự nhủ không còn sợ không có bài tẩy làm cho lão Chu cùng lão Hạ phải cam tâm chịu thua rồi.

Theo trong tư liệu của Lê thúc cho thấy, Hạ Lâm xác thực là tiến sĩ du học bên Mỹ về, chỉ là trường học kia kỳ thật chỉ là đại học vô danh, bản thân cũng không được học thuật giới thừa nhận, chính là nơi chuyên mạ vàng ột ít nhân sĩ nước ngoài mang tiếng đi du học, là một trường cao đẳng chuyên sáng chế xử lý bằng cấp cho người du học Châu Á mà thôi.

Kỳ thật ở tại Mỹ loại trường đại học tư nhân này có trình độ hẳn phải cao hơn trường đại học công lập, nhưng không thể không nói xưa nay vẫn luôn có tình trạng một con sâu làm rầu nồi canh.

Lịch sử trường đại học loại này đã có từ lâu, trước khi lập quốc cũng đã có chín trường đại học chuyên môn, trong đó sớm nhất là trường đại học Harvard, khởi đầu vào năm 1636.

Hiện tại cả nước Mỹ có thật nhiều trường đại học như vậy, trong đó trường đại học có quyền trao tặng học vị lại không nhiều.

Có thể nói trong toàn bộ các trường đại học khắp các quốc gia, nước Mỹ đã chiếm ba phần thiên hạ.

Học vị tiến sĩ của Hạ Lâm do một trường đại học cấp xuống, nhưng ở tại Mỹ lại không được thừa nhận.

Đương nhiên, bởi vì có lão Hạ, sau khi trở về trong nước học vị tiến sĩ kinh tế của Hạ Lâm đã được bỏ vào trong hồ sơ lý lịch hơn nữa còn thật nhẹ nhàng nhặt tới chức vụ của một trưởng phòng.

Tuy lão Hạ là thiếu tướng, nhưng người ta là khai quốc thiếu tướng, sức nặng đương nhiên là khác biệt, năng lượng cũng có được một ít, muốn chiếu cố công tác cho cháu trai vẫn là có thể.

Mặc dù nói chức trưởng phòng ở trong thủ đô thật sự không xem vào đâu, nhưng bên trong Bộ tài chính có được chức trưởng phòng, xem như có một ít sức nặng.

Theo chế độ thuế mới bắt đầu được thúc đẩy, Bộ tài chính có thể nói một đêm phất nhanh, mặc dù chỉ là một chức trưởng phòng, nếu như liên quan tới mấu chốt tài chính, đủ khả năng khống chế điều động tài chính cũng là con số trên trời.

Mặc dù nói trên đầu trưởng phòng còn có rất nhiều lãnh đạo, bản thân chưa hẳn lấy được quyền sử dụng số tài chính kia, nhưng là người qua tay, cùng người phụ trách trực tiếp, muốn làm chút ít tay chân trong vài hạng mục cũng không phải là chuyện khó khăn, nhất là chỉ cần tài chính vào đúng chỗ, càng thêm thuận tiện, lời nói cũng có trọng lượng.

Cho nên đôi khi một quan viên cấp khu tỉnh, chạy lên thủ đô ngồi trước cửa của trưởng phòng Bộ tài chính chờ đợi xin chuẩn hạng mục cũng không hề thiếu.

Càng là cơ quan lớn, lãnh đạo càng là lãnh đạo có nguyên tắc, càng là nắm lớn mà phóng nhỏ, cụ thể nghiệp vụ sẽ không hỏi, chỉ cần nắm giữ phương hướng, quản lý nhân sự, quan tâm thuộc hạ một chút là được rồi, công tác làm việc cụ thể đều có các trưởng phòng đi phụ trách.

Có lãnh đạo rất nguyện ý buông tay, yên tâm buông tay rèn luyện cán bộ, bồi dưỡng nhân tài, vốn đây cũng là một chuyện tốt, nhưng không thể không hỏi đến, không thể không quản, bỏ qua giám sát. Những lãnh đạo buông tay thả lỏng, như vậy quyền lực của các trưởng phòng càng lớn hơn, theo sau lá gan cũng lớn hơn, biến thành lừa dối.

Đương nhiên đây cũng là vì cơ chế thiếu khuyết giám sát, hoặc có nhưng không làm việc, chấp hành bất lực, giám sát không đúng mực, tất nhiên sẽ phát sinh ra chuyện gian lận, đó là lẽ đương nhiên.

Đối với những trưởng phòng thế này, lãnh đạo buông tay thì không sao, nhưng chế độ cần kiện toàn, cơ chế cần vận chuyển, giám thị phải giám thị. Lãnh đạo buông tay, cơ chế giám sát cũng buông tay, trưởng phòng không vi phạm luật lệ không tham ô nhận hối lộ đó mới là việc lạ.

Vị cháu trai Hạ Lâm của lão Hạ kia, hiển nhiên là một kẻ to gan lớn mật, vừa đến Bộ tài chính không bao lâu đã học được việc thu vào túi mấy chục triệu xài riêng ình.

Hơn nữa những chuyện hắn làm không chỉ một lần, trong tài liệu của Lê thúc ghi thật rõ ràng, Hạ Lâm lúc còn ở nước Mỹ quen với một nữ nhân, thậm chí còn sinh con, hiện tại quay về thủ đô còn bao nuôi hai nữ nhân, hiện tại đang ở hai biệt thự trong thủ đô.

-Lê thúc làm việc đúng là chuyên môn, ngay cả ảnh chụp cũng đã có.

Diệp Khai vừa xem vừa lắc đầu cảm khái.

Đúng vậy, hệ thống tình báo bình thường sẽ không lẫn vào những sự tình mâu thuẫn riêng tư trong giới chính trị, nhưng không có nghĩa bọn họ không có năng lực điều tra về phương diện này, năng lực sưu tập tình báo của họ so sánh với bên cảnh sát càng thêm hoàn chỉnh, như trên trời dưới đất.

Lần này lão Hạ xem như thất sách, còn tưởng rằng cháu mình chỉ là duy nhất trên trời dưới đất, nhưng lại không biết bởi vì vậy mà chọc tới Diệp Khai, biến thành tai họa cho Hạ gia.

-Có chụp ảnh gian tình sao?

Lê Tam ở phía trước hỏi.

-Cẩn thận lái xe đi, có gian tình cũng không cho anh xem.

Diệp Khai tức giận đáp.

Lê Tam cười cười, tiếp tục lái xe, cũng không bao lâu xe ngừng lại bên ngoài Vân Hải Cư của Thanh Phong sơn trang.

Bên trong lập tức có vệ sĩ chạy ra, thấy là Diệp Khai liền nói với hắn:

-Diệp tiên sinh, tiểu thư đi ra ngoài rồi.

-À, tôi biết tiểu Huyên đã đi ra ngoài, tôi tới tìm Sở lão gia tử.

Diệp Khai gật đầu nói.

-Lão gia tử đang gặp khách, tôi đi hỏi thăm một chút.

Vệ sĩ nói với Diệp Khai, sau đó dẫn họ vào căn phòng bên cạnh:

-Hai anh ngồi chờ một chút.

-Được, vất vả anh rồi.

Diệp Khai cảm tạ.

Mặc dù nói hiện tại hắn thường đến chỗ Sở lão gia tử, nhưng không hẹn trước như hôm nay vẫn là lần đầu tiên, cho nên vệ sĩ không nhận được chỉ thị trong nhà nên phải chạy vào xin phép.

Chính yếu nhất là hiện tại Sở lão gia tử đang tiếp khách, thoạt nhìn hẳn là khách nhân tương đối trọng yếu, nếu không vệ sĩ đã có thể trực tiếp đưa Diệp Khai vào gặp Sở lão gia tử.

Dù sao Diệp Khai đã là cháu rể tương lai của Sở lão gia tử, thân phận trên cơ bản đã được định xuống, chỉ là còn chưa gióng trống khua chiêng tuyên bố với bên ngoài mà thôi.

Mấu chốt là vì tuổi tác của Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên còn quá trẻ, còn chưa đính hôn xem như Sở lão gia tử muốn bảo hộ Sở Tĩnh Huyên, không hi vọng hai người họ bởi vì chuyện gì ngoài ý muốn, cuối cùng không thể sống với nhau làm Sở Tĩnh Huyên bị thiệt thòi.

Đứng ở góc độ của Diệp Khai xem xét vấn đề, chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại hắn rất tự tin, cũng không cần xác định hôn ước, làm nam nhân mấu chốt là phải có tự tin, bản thân hắn nếu còn cảm thấy không nắm chắc thì người ngoài làm sao có thể tin tưởng hắn.

Đợi khoảng chừng nửa giờ, Diệp Khai thiếu chút đã không còn kiên nhẫn, chợt nghe được trong phòng bên cạnh có tiếng người nói chuyện sau đó đi ra ngoài, Diệp Khai nhìn qua cửa sổ thấy một trung niên chừng năm mươi tuổi từ trong phòng khách đi ra, bên cạnh còn có một người đi theo, bộ dáng như là thư ký.

-Vương Nhược Sơn?

Diệp Khai miễn cưỡng hồi ức mới nhớ được thân phận của người trung niên kia.

Vương Nhược Sơn là bí thư tỉnh ủy ở Địa Bắc, cũng là lực lượng trung kiên trong đội ngũ Sở hệ, năng lực của hắn rất mạnh, thủ đoạn cân đối khá inh, lần này vào thủ đô đoán chừng là vì muốn mưu đồ vị trí kế tiếp.

Nếu như Diệp Khai nhớ không sai, lần này đại khái là Vương Nhược Sơn xem trọng vị trí bí thư thành ủy thủ đô, bởi vì ngoài việc này xem ra cũng không có vị trí nào khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.

Lại nói tiếp, bí thư thành ủy thủ đô tiền nhiệm Phùng Duẫn Đồng xem như xuất thân từ môn hạ của Sở lão gia tử, sau khi Phùng Duẫn Đồng bị kéo xuống, đội ngũ Sở hệ do Vương Nhược Sơn tiếp nhận, xem như đền bù tổn thất, bằng không mà nói Sở lão gia tử nhất định là không đáp ứng.

Diệp Khai còn đang suy tư về chuyện này, chỉ thấy Sở lão gia tử cũng đi ra cửa phòng, vẫy vẫy tay như tạm biệt Vương Nhược Sơn.

Chứng kiến được tình cảnh như vậy, trong lòng Diệp Khai cảm khái, thoạt nhìn đội ngũ Sở hệ chịu đựng vài lần đả kích, tổn thất thật không nhỏ, nếu không Sở lão gia tử cũng không xem trọng Vương Nhược Sơn như thế, hiện tại đã có rất ít người đáng giá cho lão gia tử tự mình tiễn ra cửa phòng.

Nghĩ tới những đại tướng của đội ngũ Sở hệ như Phùng Duẫn Đồng cùng Trần gia đều xem như bị mình kéo xuống, Diệp Khai cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

Hiện tại khiến cho đội ngũ Sở hệ có chút tàn lụi, bản thân mình lại biến thành cháu rể của Sở gia, nhân sinh gặp gỡ, xác thực là khó thể dự tính.

Như vậy những mối quan hệ ân oán chằng chịt giữa mình cùng Sở gia, thật sự là không dễ tính toán!