Quan Môn

Chương 396: Bác Cả Phải Về Thủ Đô




Chuyện này kể từ khi hai lão đầu nhi triệu tập nhiều đồng minh nhốn nháo, sự tình đã không còn đơn thuần như ngày trước vẫn nghĩ.

Nếu như nói trước đó chỉ là ân oán riêng tư giữa Diệp Khai cùng lão Chu và lão Hạ nên dẫn phát mâu thuẫn, như vậy sau một trận ồn ào, đã biến thành nhiều người bất mãn với chuyện thi hành thể chế chính phủ hiện tại.

Mà ngay cả Diệp Tử Bình ở tận Minh Châu xa xôi cũng nghe nói về chuyện này, bèn gọi điện thoại về cho Diệp Khai.

Bây giờ hắn là ủy viên Cục chính trị trung ương, bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, là đại nhân vật mà nhiều người đều biết, cho nên người nịnh bợ hắn không ít, thời điểm lão Chu cùng lão Hạ bắt đầu liên lạc đồng minh thì Diệp Tử Bình đã nhận được tin tức.

Chẳng qua lúc đó trong tay Diệp Tử Bình còn có chuyện phải xử lý, cho nên lúc này mới có thời gian hỏi thăm Diệp Khai rốt cục đã xảy ra chuyện gì làm nhóm lão đầu tử phải liên hợp tấn công hắn?

-Chuyện này tuy do lão Chu cùng lão Hạ tổ chức, nhưng căn nguyên là do nhóm lão đầu tử không chịu ngồi yên rồi, muốn gây nháo ra một ít sự tình để chứng minh bọn họ còn giá trị tồn tại.

Diệp Khai phân tích thẳng vào vấn đề:

-Lão Đàm bên văn phòng trung ương cũng đã gọi điện thoại cho con, thảo luận phải chăng có khả năng làm nhạt được chuyện này hay không, chỉ là bên trong gia nhập một chút thế lực nên không dễ dàng khiến cho bọn họ hành quân lặng lẽ.

-Lão Đàm không phải ngọn đèn cạn dầu, chưa hẳn chịu thật lòng ra sức, hắn đã nói những gì với con?

Diệp Tử Bình khá hiểu rõ Đàm Thắng Kiệt, câu nói đầu tiên điểm ra mục dích của hắn không tinh khiết.

-Thì đơn giản là hi vọng Diệp gia giúp hắn chia sẻ một chút hỏa lực đó thôi.

Diệp Khai thản nhiên hồi đáp.

-Con đáp ứng hắn rồi sao?

Diệp Tử Bình hỏi.

Đối với Đàm Thắng Kiệt, Diệp Tử Bình tự nhận hiểu rõ hắn khá nhiều, biết được người này xem như là nhân vật quân sư của đồng chí Giang Thành, bản thân cũng có chút thủ đoạn, lần này sau đại hội Đảng, đoán chừng sẽ tiến vào Cục chính trị trung ương, cũng đã gia nhập hàng ngũ lãnh đạo quốc gia cùng Đảng, không phải là tiểu nhân vật đơn giản.

Nhưng thế sự không có chuyện tuyệt đối, đến lúc đó sẽ là tình huống gì, vẫn có thể tồn tại chuyện xấu bên trong.

Chuyện hắn lo lắng chỉ là con trai của mình, phải chăng có thể ổn định được trước mặt Đàm Thắng Kiệt, không bị thiệt thòi gì đi?

-Con chỉ đáp ứng hắn giải quyết lão Chu cùng lão Hạ, những người khác do chính hắn đi dọn dẹp.

Diệp Khai hồi đáp.

-Hai lão đầu nhi này, thêu dệt nhiều chuyện, chỉ sợ không dễ dàng xử lý.

Diệp Tử Bình nghe được thoáng suy nghĩ một lúc, lại nói.

Lão Chu cùng lão Hạ, tuy chức vụ không cao, thậm chí còn chưa đạt tới ủy viên trung ương, nhưng xem như là thiếu tướng khai quốc, vì vậy nhìn lại vẫn thấy khá có địa vị, hơn nữa một ít thủ hạ năm xưa dưới trướng cũng đã dần dần đi vào cương vị có sức ảnh hưởng trong chính phủ rồi.

Mặc dù nói đám bộ hạ cũ của bọn họ chưa chắc khởi lên được tác dụng gì, nhưng loại sự tình phất cờ hò reo vẫn có thể làm được, cho nên Diệp Tử Bình lo lắng Diệp Khai không giải quyết được bọn họ.

-Thật không tốn sức bao nhiêu đâu, con đang sưu tập chứng cớ về bọn họ.

Diệp Khai nói.

-Rốt cục là vì sự tình gì?

Diệp Tử Bình có chút hoài nghi hỏi thăm:

-Diệp gia cùng họ xưa nay không oán không thù, tại sao phải nhằm vào con?

-Ngày xưa không oán nhưng ngày gần đây đã có thù rồi.

Diệp Khai hồi đáp, đem chuyện xảy ra tại Sở gia ngày đó cùng cuộc nói chuyện với Sở lão gia tử, kể lại cho cha mình nghe qua.

-Mặc dù nói chuyện này không cần chúng ta ra mặt, đồng chí Giang Thành dù thế nào cũng sẽ xử lý cho xong, nhưng nếu như đã nhằm vào con mà đến, con đương nhiên không thể để cho bọn họ xem thường rồi. Đường đường thiếu tướng phó cục trưởng Cục cảnh vệ, còn làm không được hai lão đầu tử đã về hưu hay sao?

-Nguyên lai là có chuyện như vậy…

Diệp Tử Bình nghe xong, cảm thấy hai lão nhân kia cũng có chút hồ đồ, nhìn không thấu thế cục bây giờ.

-Được rồi, nếu như chính bọn họ không chuyện kiếm chuyện chơi, vậy con cứ nhìn xem mà xử lý, không nên quá phận, người ta dù sao cũng đã lớn tuổi, ngày xưa cũng từng có cống hiến, nên có chừng có mực.

-Dạ biết, chỉ cần bọn hắn thức thời, con cũng không phải muốn làm chuyện gì đâu.

Diệp Khai nghĩ nghĩ, rốt cục trả lời.

Đi khi dễ lão đầu tử đã lui hưu, nói ra cũng không phải là chuyện gì vẻ vang, nhất là bản thân Diệp Khai là đời thứ ba của Diệp gia, thân phận rành rành nơi đó, quá khi dễ người sẽ làm bản thân mình cũng cảm thấy hạ giá, để người ngoài nhìn vào cũng không nên.

Thời đại bây giờ cũng không thiếu những kẻ thích cậy thế hiếp người, nhưng là người kế thừa chính đại hào môn đời thứ ba, Diệp Khai khinh thường hành vi như vậy, bởi vì hắn không phải kẻ cậy thế lấn người.

Hoặc là có thể lý giải con cháu chính đại hào môn luôn tự cho rằng mình vô cùng ưu việt, thực chất chỉ là sự kiêu ngạo từ trong xương cốt mà thôi.

Chỉ có điều đôi khi ngươi không có ý định đi khi dễ người ta, nhưng lại có một ít kẻ luôn không biết tự lượng sức nhảy ra tìm xui, có chủ tâm muốn bị ăn đòn.

Không qua bao lâu Diệp Khai nhận được điện thoại của Lê thúc, gọi hắn đến Cục tình báo quân đội lấy về tư liệu của lão Chu cùng lão Hạ.

-Được rồi, vẫn là Lê thúc làm việc thật cấp lực!

Diệp Khai nghe được phi thường cao hứng nói.

-Cấp lực?

Lê thúc nghe thấy, cảm giác từ ngữ này có chút đáng giá cân nhắc.

Thỉnh thoảng Diệp Khai sẽ bộc phát ra vài danh từ mới lạ, Lê thúc nghe mãi cũng đã thành thói quen.

Diệp Khai lên xe, gọi Lê Tam lái xe đi thẳng tới Cục tình báo quân đội.

-Ha ha, vừa vặn có thể thuận đường thăm Lê thúc.

Lê Tam cao hứng nói.

Đối với Lê thúc, nhóm người Lê Đại đều thật kính trọng, mà Lê thúc cũng rất xem trọng bọn họ, nếu như không phải Diệp Khai cần người dùng, Lê thúc cũng không khả năng đem họ giao cho Diệp Khai sử dụng.

Theo tình cảm mà xem, Lê thúc quan hệ với bọn họ chẳng khác nào người thân chú cháu trong nhà.

Không bao lâu, Diệp Khai cùng Lê Tam đã đi tới Cục tình báo quân đội.

Ở trước kia, còn phải chờ bên ngoài gọi điện thoại, sau đó Lê thúc phái người ra dẫn họ đi vào mới được va, nhưng hôm nay Diệp Khai đã có thân phận quân đội, ngược lại không cần phải khó khăn như ngày trước.

Hắn đem giấy chứng nhận sĩ quan của mình đưa ra, vệ binh lập tức cúi chào sau đó cho đi.

-Thân phận tướng quân dùng thật tốt ah!

Diệp Khai cảm khái một câu, để Lê Tam lái xe vào trong đại viện.

Nếu như là thời điểm trước kia, Diệp Khai không quá để ý tới thân phận tướng quân này, nhưng trải qua một giai đoạn thích ứng, hắn đã phát hiện chỗ tốt thật sự là nhiều lắm, nếu như thật bị nhóm lão đầu tử kia quấy nhiễu chuyện này, tổn thất của hắn cũng khá lớn.

Huống hồ mặt mũi của Diệp nhị thiếu cũng sẽ bị hao tổn, đúng hay không?

Nếu như bản thân mình nói ra không cần thân phận thiếu tướng, xem như Diệp nhị thiếu không màng danh lợi, nhưng nếu bị người đem ra phê phán rồi bị lấy đi, vậy thì khác hẳn.

Vừa đi vào tòa lầu của Cục tình báo, lại đụng phải bác cả Diệp Tử Kiện.

-Bác cả!

Diệp Khai từ xa đã gọi một tiếng.

Nhưng tựa hồ bác cả đang suy nghĩ sự tình gì, không nghe được thanh âm của Diệp Khai vẫn đi thẳng qua.

-Quái, bác cả tới đây làm gì vậy?

Diệp Khai có chút ngoài ý muốn, không hiểu rõ bác cả Diệp Tử Kiện vì sao lại đột nhiên đi tới Bộ tổng tham mưu.

Gần đây tựa hồ cũng không nghe được trong quân đội có đại động tác, một tư lệnh viên của đại quân khu đột nhiên quay về thủ đô, hon nữa còn không nghe báo tin gì với người nhà là sao vậy?

Hai người rất nhanh đi tới phòng làm việc của Lê thúc.

-Tư liệu ở trong túi này, hai người này làm sao lại chọc tới cháu vậy?

Lê thúc đối với việc này cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, tựa hồ Diệp Khai chưa bao giờ nhờ vả hắn điều tra chi tiết về một người nào đó giống như hai người này.

-Cùng cháu tranh đoạt lão bà không thành, đỏ mắt nổi gân cổ, muốn trả đũa cháu chứ sao.

Diệp Khai không thể không đem tình huống ngay lúc đó kể lại một lần, đây là lần thứ ba hắn phải giải thích về chuyện này.

Chỗ của nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình cũng đã hỏi qua sự việc này, hôm nay gặp Lê thúc không khỏi lại phải kể thêm một lần.

-Già mà hồ đồ!

Lê thúc hừ một tiếng nói:

-Cũng không nhìn xem cháu trai của hắn là mặt hàng gì, rõ ràng còn dám đánh chủ ý với cháu gái của Sở lão gia tử!

-Sao vậy, chẳng lẽ tên Hạ Lâm kia rất không xong sao?

Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.

Đối với kẻ không biết tự lượng sức mình mà lao tới muốn cầu hôn với Sở Tĩnh Huyên, Diệp Khai chỉ nghe lão Chu cùng lão Hạ khoác lác qua một trận trong nhà Sở lão gia tử, nói là tên kia du học trở về, đang làm trưởng phòng trong Bộ tài chính gì đó, tương lai không hạn lượng, tình huống chân thật như thế nào xác thực không biết được rõ ràng.

-Chính cháu xem là được, dù sao cũng không phải mặt hàng gì tốt!

Lê thúc không muốn nói nhiều về chuyện này:

-Chú còn phải mở một hội nghị, không chiêu đãi hai đứa được rồi!

Diệp Khai gật đầu, nhớ tới việc gặp bác cả khi nãy, liền thuận miệng hỏi thăm:

-Vừa rồi cháu nhìn thấy bác cả, bác không nhìn thấy cháu.

Lê thúc cười nói:

-Bác cả của cháu gần đây phải về thủ đô rồi, đảm nhiệm chức tham mưu trưởng Bộ tổng tham mưu.

-Ah, nguyên lai là như thế.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, lập tức liền hiểu ra.

Nhưng đứng ở góc độ Diệp gia cân nhắc vấn đề, Diệp Tử Kiện quay về thủ đô cũng là việc tốt.

Hiện tại tuổi tác của Diệp lão gia tử đã cao, lại vừa mới phát bệnh, điều này làm mọi người lập tức đề cao cảnh giác, dù gì người già đã tới tám mươi, cho dù công tác bảo dưỡng sức khỏe làm thật tốt, hơn nữa còn có vệ sĩ, nhưng một khi xảy ra chuyện gì phiền toái, có người nhà bên cạnh cũng có thể buông lỏng yên tâm hơn một chút.

Từ phương diện này mà nói, bác cả về thủ đô là một chuyện tốt thôi.

Hơn nữa tuổi tác của nhị lão gia tử cũng đã không nhỏ, chuyện trong Quân ủy luôn phải có người tiếp nhận, bác cả Diệp Tử Kiện trời sinh tính tình trầm ổn, lại có được kinh nghiệm nhậm chức trong quân đội đã nhiều năm, lịch duyệt trong mọi phương diện rất phong phú, cộng thêm bối cảnh chính đại hào môn, tọa trấn thủ đô cũng thật hữu lực.

Vị trí tham mưu trưởng Bộ tổng tham mưu xác thực rất thích hợp với Diệp Tử Kiện.

Về điểm thứ ba, bởi vì bác hai Diệp Tử Sơ mới thăng nhiệm tư lệnh quân khu Liêu Đông, Diệp gia cũng không tiện chiếm cứ hai vị trí tư lệnh của hai đại quân khu như vậy, có thể nói làm như vậy chưa hẳn là việc gì tốt.

Hôm nay bác cả Diệp Tử Kiện về thủ đô đảm nhiệm chức tham mưu trưởng Bộ tổng tham mưu xem như đã tránh khỏi mặt xấu hổ này.

Chưa nói được mấy câu, đã có người thúc giục Lê thúc đi họp, Diệp Khai cùng Lê Tam liền cáo từ rời khỏi tòa nhà.

Lúc đi ra, liền nhìn thấy tướng tinh lóng lánh trong hành lang, thoạt nhìn đều là chuẩn bị dự hội nghị.

-Thật nhiều tướng tinh ah!

Lê Tam nhìn thấy, trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ.

Diệp Khai cười cười nói:

-Nếu anh có lòng muốn phát triển trong quân đội, tương lai cũng sẽ có cơ hội thôi.

-Ha ha, kỳ thật đi theo nhị thiếu gia rất tốt, thật sự!

Lê Tam lắc đầu nói.