Qua một hồi như vậy, Diệp Khai hết buồn ngủ, đang nghĩ ngợi muốn đi chỗ nào giết thời gian, kết quả Sở Tĩnh Huyên lại gọi điện thoại tới.
-Sao em không ngủ được rồi hả?
Diệp Khai có chút kinh ngạc hỏi.
- Nghe nói mấy lão đầu nhi muốn tìm phiền toái cho anh, em đột nhiên ngủ không được.
Sở đại tiểu thư nói:
- Anh tới đón em đi, xem hôm nay đi chơi ở đâu?
- Loại thời tiết này, không bằng đi du hồ a.
Diệp Khai nghĩ nghĩ, thực sự không thấy nơi nào để đi nên đề nghị.
Diệp Khai nói du hồ, đương nhiên không thể nào là địa phương tương đối gần mà là đập chứa nước huyện Tùng Phong ở ngoại ô.
Đập chứa nước Tùng Phong là hồ nhân tạo lớn nhất trong nước, cũng là danh thắng ở ngoại ô, linh sơn thủy tú, muôn hình vạn trạng, hấp dẫn không ít du khách.
Diệp Khai sở dĩ đề nghị Sở Tĩnh Huyên cùng đi đập chứa nước Tùng Phong, chủ yếu là bởi vì bên này mát mẻ, nhiệt độ thấp hơn trong kinh chừng bốn độ, phải nói là thật lạnh.
- Được rồi.
Sở Tĩnh Huyên quả nhiên tương đối hài lòng.
Mùa hè khiến người phiền muộn nhất, nhất là trong kinh thành, cái nóng hầm hập khiến người khó chịu, đi đập chứa nước nghỉ cũng không tệ.
Bất quá sau khi Sở đại tiểu thư tới, Diệp Khai liền phát hiện Sở đại tiểu thư vốn không thích trang điểm, hôm nay cố ý trát lên một chút, nhất là chỗ mắt.
- Chẳng phải em không ưa thích những vật kia sao?
Diệp Khai có chút tò mò chỉ chỉ mí mắt của Sở Tĩnh Huyên.
- Còn không phải đều tại anh.
Sở Tĩnh Huyên lườm Diệp Khai:
- Ngủ không được ngon giấc, mắt quầng thâm, bất đắc dĩ mới trang điểm che đi.
Diệp Khai khẽ gật đầu, trong lòng tự nhủ thân thể Sở Tĩnh Huyên tuy cũng không tệ, nhưng rất ít thức đêm, ngẫu nhiên một lần hiển nhiên là không quá thích ứng.
- Đều nói giấc ngủ là pháp bảo của sắc đẹp, quả nhiên là thế.
Diệp Khai nói.
Sở Tĩnh Huyên sau khi nghe, cẩn thận nhìn xem Diệp Khai, có chút không phục nói:
- Sao anh không việc gì, vẫn có tinh thần như vậy?
Diệp Khai giằng co cả đêm, buổi sáng cũng không ngủ bao lâu, nhưng thần thái vẫn sáng láng, khiến cho Sở Tĩnh Huyên nhìn có chút ghen ghét.
- Nam nhân không giống nữ nhân.
Diệp Khai thuận miệng hồi đáp, bất quá trong lòng của hắn rất rõ ràng, trên thực tế mình bây giờ không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, điều kiện thân thể rất tốt, mặc dù là hai ba ngày không ngủ cũng không có trở ngại gì.
Đối với chuyện này, dĩ nhiên hắn không tiện nói với Sở Tĩnh Huyên, nếu không lại khiến cho một hồi kinh ngạc.
Sau khi ngồi vào trong xe, Sở Tĩnh Huyên lấy từ trong túi ra một thứ màu vàng nhét vào miệng Diệp Khai.
- Đây là cái gì?
Diệp Khai có chút tò mò.
- Miếng gừng.
Sở Tĩnh Huyên hồi đáp, thấy Diệp Khai khó hiểu liền nói:
- Đông ăn củ cải trắng hạ ăn gừng, không cần thầy thuốc kê đơn thuốc.
- Ah, mùi vị không tệ.
Diệp Khai khẽ gật đầu, nhai vài cái, cảm thấy coi như cũng được, chỉ là miếng gừng ngào đường nhưng nhai cảm thấy ấm áp trong dạ dày.
- Kỳ thật Trung y lý luận, đôi khi để cho người bình thường khó có thể tiếp nhận, mùa đông rất lạnh vì cái gì còn phải củ cải trắng ăn mát, mùa hè rất nhiệt sao còn phải ăn gừng rất nóng?
Sở Tĩnh Huyên cũng nhai một mảnh, có chút cảm khái nói.
Mặc dù nói những vật này là thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ trong nhà đề nghị nàng ăn, nhưng Sở Tĩnh Huyên cũng không quá rõ ràng đạo lý trong đó, nhất là lúc nóng nhất, ăn miếng gừng thật sự có chút kỳ quái.
- Cái này anh biết rõ.
Diệp Khai cười cười nói:
- Vào mùa đông, khí cơ nhân thể chậm rãi bắt đầu tánra bên ngoài, đến mùa hè thì tất cả dương khí đã tán xong nên xuất mồ hôi. Bởi vì mùa hè là dương khí nên trong cơ thể con người là hàn, lục phủ ngũ tạng chúng ta là hàn hư, cách cục âm nên mùa hè thời điểm cần ăn đồ nóng.
- Là vậy? Nghe giống như cũng có đạo lý.
Sở Tĩnh Huyên có chút nghi hoặc nói.
- Ha ha, rất nhiều người vào mùa hè cảm thấy nhiệt sẽ uống rất nhiều đồ uống lạnh, kỳ thật là sai lầm. Ưa thích uống đồ uống lạnh trên thực tế là trong dạ dày hàn, trời nhiệt công hàn nên khiến dạ dày khô nóng, càng uống đồ uống lạnh sẽ càng khát, ngược lại uống một chút nước ấm rất tốt.
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Vào cổ đại, mùa hè không chủ trương ăn thịt, dù cho ăn cũng phải băm nhỏ. Mùa đông ăn củ cải trắng thì ngược với mùa hè ăn gừng, ăn củ cải trắng là dùng đồ mát điều hòa cục diện nóng bên trong, đạt tới điều hòa âm dương, đây là nguyên tắc cơ bản dưỡng sinh học của Trung y.
- Sao anh cái này cũng biết?
Sở Tĩnh Huyên kinh ngạc hỏi.
- Trước kia trong nhà cũng có học y thuật, anh thấy hứng thú với kinh mạch nên xem không ít.
Diệp Khai hồi đáp.
Cái này thật ra là bởi vì lúc trước hắn chìm mê vào tiểu thuyết võ hiệp,luôn tưởng tượng mình sẽ tập Lục Mạch Thần Kiếm hay Cửu âm chân kinh, đọc sách trung y là để rõ ràng hướng đi những kinh mạch và huyệt vị mà thôi, hiểu qua về Trung y coi như tiện tay.
- Anh từng đọc qua hoàng đế nội kinh, lý luận đơn giản, thực sự tinh tường.
Diệp Khai nhớ tới chuyện năm đó, không khỏi nhiều lời:
- Cổ đại đặc biệt chú ý ăn cái gì, chỉ cần ăn được, ngủ ngon, không vi phạm tự nhiên, thân thể thì tốt rồi. Cho nên, mùa đông có thể ăn một ít đồ vật mát, mà mùa hè nhất định phải uống nước ấm mới sẽ không tổn hại khí dạ dày. Em ăn miếng gừng này có đạo lý như vậy.
- Chúng ta đi đập chứa nước Tùng Phong, muốn ăn cái gì?
Sở Tĩnh Huyên cười hỏi.
- Nghe nói cá nướng chỗ đó không tệ, còn có bánh nướng cùng mấy thứ đồ quê.
Diệp Khai hồi đáp.
- Đồ quê bình thường đầy mỡ, em sợ không tiếp thụ được.
Sở Tĩnh Huyên có chút bận tâm nói.
- Yên tâm đi, tuyệt đối không có loại đó đâu.
Diệp Khai là khách quen, cam đoan với Sở Tĩnh Huyên.
Sau khi đến đập chứa nước Tùng Phong, quả nhiên thấy trước mặt là đập lớn nguy nga.
Hai người dừng xe, sau đó du ngoạn sơn thuỷ, cảm giác thoáng đãng, chỉ thấy đối diện khói sóng mênh mông, ẩn hiện thuyền cá, các kiến trúc thấp thoáng bên hồ đúng như tiên cung quỳnh các.
Càng làm cho người cảm thấy sợ hãi thán phục là con đường lớn dài hơn 100 km chung quanh đập chứa nước, đón xe xuôi theo có thể chứng kiến toàn bộ đập chứa nước Tùng Phong, giống như một bức tranh sơn thủy sắc màu lộng lẫy.
- Nhìn xem thật là thoải mái......
Sở Tĩnh Huyên không khỏi than thở.
- Thời điểm mực nước cao, diện tích toàn mặt hồ có hơn một trăm tám mươi Km2.
Diệp Khai khoa tay múa chân, nói với Sở Tĩnh Huyên:
- Ngọn núi phía Tây Bắc cao hơn mặt biển gần 1000m, bên trêncòn có vài toà phong hoả đài.
Lúc hai người tới thấy trên mặt nước không ít người thả câu, còn có số tới nghỉ mát, du thuyền tới lui trên mặt hồ.
- Đây cũng là nguồn cung cấp nước chủ yếu cho Kinh Thành.
Diệp Khai nói.
- Ah, nhà của em uống, hình như là nước suối Ngọc Tuyền Sơn, mỗi ngày dùng thùng lớn chứa chở tới, một ngày hai lần.
Sở Tĩnh Huyên ah xong một tiếng, sau đó nói.
- Nhà em là tài chủ ah, nhà của chúng ta cho tới bây giờ đều là dùng nước uống đấy.
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
Hắn cũng không phải giả dối, Sở lão gia tử chú ý tương đối nhiều, càng ưa thích uống trà, cho nên yêu cầu đối với chất nước tương đối cao, hơn nữa Sở lão gia tử sau khi kiến quốc thân cư địa vị cao, có điều kiện uống nước Ngọc Tuyền Sơn, cho nên lão Sở gia luôn luôn là bảo lưu lại thói quen này.
Nhưng lão Diệp gia không giống. Lúc trước, Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử đều là ngựa chiến cả đời, ước thúc đối với con cái cũng nhẹ nhàng hơn, không có nhiều khuôn sáo như vậy, bình thường sinh hoạt không khác dân chúng, so với lão Sở gia ra vẻ quê mùa rồi.
- Trong kinh thành, nhiều người uống nước Ngọc Tuyền Sơn, tất cả mọi người là tài chủ à?
Sở Tĩnh Huyên lườm Diệp Khai.
Sở đại tiểu thư cũng không kịch liệt phản đối cách nói tài chủ, trên thực tế, Sở lão gia tử làm kinh tế, Sở Vân Tùng cũng là thừa kế nghiệp cha, rất có phát triển trong lĩnh vực tài chính, là chuyên gia tài chính đỉnh cấp trong nước.
Chỉ có điều trong mắt Diệp Khai, thủ đoạn tài chính của chuẩn cha vợ còn tạm được, so về chính mình không thể so sánh nổi, đương nhiên phải nói trở lại, Diệp Khai dựa vào dự kiến trước mới dám coi rẻ Sở Vân Tùng, nếu không có như thế, hắn thúc ngựa còn kém người ta.
Nhiều nhất, Diệp Khai chỉ là đại sự không hồ đồ, về vấn đề chi tiết vẫn có rất nhiều hồ đồ.
Hai người đi dạo một vòng nhi, tìm một nhà hàng thủy sản, ngồi du thuyền, ăn mấy đồ nhà quê, uống rượu nhạt, thư thái hưởng thụ.
- Vẫn là đập chứa nước Tùng Phong tốt, tầm mắt đủ rộng lớn,.
Sở Tĩnh Huyên khen một tiếng, nhìn xem phương xa, sau đó nhíu mày.
- Ừ?
Diệp Khai cầm chén rượu uống, thấy được biểu lộ của Sở Tĩnh Huyên, không khỏi có chút kinh ngạc, quay đầu lại. Hắn nhìn theo Sở Tĩnh Huyên liền phát hiện trên một chiếc du thuyền, có vài du khách đại khái là uống nhiều quá nên đang kéo khóa quần móc chim ra xả nước vào mặt hồ.
Thấy được tình huống này, Diệp Khai cũng ngao ngán, mặc dù nói nhắm mắt làm ngơ nhưng giờ thấy được thật không biết nói sai.
- Ai, không ăn nữa, một chút khẩu vị cũng không có.
Sở Tĩnh Huyên buông đũa, có chút buồn bực nói.
Vốn là hảo hảo tiêu khiển, lại bởi vì mấy tên kia nên coi như mất hứng.
- Xem ra nước uống này là không có cách nào uống, trở về bảo người đem nước suối mới được.
Diệp Khai cũng không có khẩu vị, hận đến ngứa răng.
Cũng may là còn xa, nếu không thì thật đẹp mắt, ảnh hưởng tới tâm tình Sở đại tiểu thư cùng Diệp Nhị thiểu, còn làm ô nhiễm hoàn cảnh, ô nhiễm tài nguyên nước, thật là đáng chết ah.