Quan Môn

Chương 391: Tôi không tin!




- Con trai Diệp Tử Bình?

Lão Chu sau khi nghe, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là cháu trai Diệp Tương Kiền ah!

Trên thực tế, đối với những người này mà nói, Diệp Tử Bình cũng không tính là người quen, mặc dù nói hôm nay Diệp Tử Bình đã là uỷ viên cục chính trị, bí thư thành phố Minh Châu ủy, nhưng đối với đám lão nhân như họ thực không phải là đối tượng nào quá chú ý.

Đối với những người đã lui xuống như bọn họ mà nói, ngẫu nhiên có thể chú ý đến mấy vị thường vụ, tìm tòi nghiên cứu nền tảng bọn họ đã xem như chuyện rất khó được.

Là những cán bộ cao cấp nghỉ hưu mọi sự không lo, chuyện bọn họ mỗi ngày làm là ăn cơm ngủ ngáy và tiêu khiển, ngẫu nhiên gặp mặt cùng các lão bằng hữu, hoặc là đi ra ngoài du lịch, hoặc là ngồi vây quanh cùng một chỗ, phát tiết bất mãn đối với xã hội.

Ngoại trừ đó ra, thật sự là không có chuyện gì có thể làm rồi.

Đương nhiên, giật dây làm mai mối cho đám con cháu cũng là yêu thích trong đó.

- Đồng chí Diệp Tương Kiền khỏe không?

Lão Chu hỏi.

- Coi như cũng được, có chút mệt nhọc, vừa mới tâm ngạnh một lần, bất quá khôi phục rồi.

Diệp Khai hồi đáp.

- Cao tuổi rồi, phải chú ý thân thể hơn.

Lão Chu gật đầu nói, bất quá ông lại hiếu kỳ:

- Sở lão là có ý gì, chuyện tiểu Huyên sao bảo các ông hỏi cháu?

- Khục.

Diệp Khai xoa nhẹ mũi, có chút ngại ngùng:

- Cho nên cháu hỏi các ông bao lâu chưa có tới, nếu thường xuyên thì tự nhiên biết rõ tiểu Huyên đã mang họ Diệp rồi.

- Cái gì?!

- Họ Diệp rồi hả?!

Bốn lão đầu nhi nghe xong, lập tức ngạc nhiên.

- Cháu......

Diệp Khai chỉ vào mình:

- Là vị hôn phu của tiểu Huyên.

- À?!

Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía Sở lão gia tử.

Sở lão gia tử nhún vai:

- Tôi đã sớm triệt để về hưu, chuyện của cháu gái do nó làm chủ, không quan hệ tới tôi, nó ưa thích ai thì là người đó.

Kỳ thật Sở lão gia tử lúc nói lời này, trong nội tâm khó không có một chút tiếc nuối, chỉ là ông biết rõ, những người trước mắt này tuy là lão chiến hữu hay bộ hạ nhiều năm, cũng là tâm đầu ý hợp nhưng hậu đại bọn họ như thế nào, vậy thì rất khó nói rồi.

Giống như trong đám con cháu hào môn kinh thành, có thể xuất đầu không có mấy ai. Sở dĩ nhiều người như vậy chạy tới chính mình giới thiệu cháu trai cho cháu gái của mình, toan tính đơn giản tựu là nhắm vào tiền tài quyền thế cùng lực ảnh hưởng chính trị lão Sở gia mà thôi.

Thật muốn nói tìm kiếm chân ái có được ai?

Cho nên Sở lão gia tử đối với chuyện này không lớn nguyện ý, dù là lúc trước Diệp lão gia tử thương lượng đem Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên thành một đôi đó cũng là do tình thế, hơn nữa cũng không định chắc.

Lúc ấy Sở lão gia tử chỉ là đáp ứng để cho hai đứa gặp mặt bồi dưỡng cảm tình, nhìn xem có phù hợp hay không, cũng không minh xác nhất định phải quan hệ thông gia.

Chỉ bất quá tình huống bây giờ đã thay đổi, Diệp Khai thật sự quá nghịch thiên, có thể nói thành tựu cực kỳ xuất sắc, điều kiện soán vị đã đủ rồi, hơn nữa Sở Tĩnh Huyên đối với Diệp Khai cũng rất có hảo cảm, cảm tình giữa hai người đang dần ấm lên, Sở lão gia tử làm sao có thể lại kéo những người khác tiến đến thêm phiền?

Mặc dù đối với nhiều hào môn mà nói, hôn nhân con cái cũng là một loại thẻ đánh bạc, nhưng là điểm này đối với lão Diệp gia nhất định là không thích hợp. Ngươi nếu thật sự dám làm vậy thì chưa nói Diệp Khai sẽ so đo hay không, đầu tiên Diệp lão gia tử đã có thể trở mặt rồi.

Với tư cách đương kim thủ trưởng Số 2, Diệp lão đức cao vọng trọng, trên thực tế lực ảnh hưởng kỳ thật cũng không thấp hơn so với Sở lão gia tử cùng đồng chí Phương Hòa bao nhiêu. Chỉ là trong chính trị, đôi khi mọi người không thích làm chim đầu đàn, cho nên mới ưa thích giương cờ hiệu tiền nhiệm, nếu bàn về thực lực chân chính, đương kim lãnh đạo sẽ chiếm ưu thế.

Cho nên hôm nay bốn lão chiến hữu tới làm mai, Sở lão gia tử có chút không vui vẻ, chỉ là ông nhiều năm không gặp những người này, cũng không nên vừa đến đã nói rõ, nếu không có chút bất cận nhân tình.

Vừa vặn ông biết hôm nay Diệp Khai tới, cho nên cũng không khẩn trương, bởi vì Diệp Khai đã biết chuyện này, nhất định là phải xuất đầu.

Bất quá phản ứng Diệp Khai cũng làm cho Sở lão gia tử lau mắt mà nhìn.

- Tuyển con rể, vẫn là tuyển lão luyện thành thục tốt hơn.

Lão Chu tựa hồ cũng không quá chịu phục, nhìn Diệp Khai bắt bẻ:

- Tuổi cháu trai lão Hạ phù hợp hơn với tiểu Huyên, lớn hơn vài tuổi càng hiểu đời, hơn nữa hai mươi sáu tuổi đã là cấp sở, bằng cấp lại cao, tương lai phát triển bất khả hạn lượng.

Diệp Khai nghe xong, lập tức cười cười, lộ ra có chút khinh miệt.

- Cháu cười cái gì?

Lão Chu có chút mất hứng, mặc dù nói Diệp Khai là cháu trai Diệp Tương Kiền nhưng tuổi ông còn hơn Diệp Tương Kiền, cũng không sợ nên lập tức lại hỏi:

- Cháu mới bao nhiêu, mới có hai mươi sao? Tuổi này mới tốt nghiệp trường cấp 3, biết cái gì gọi là tình yêu sao?! Chỉ có người đã tự lập mới có thể nuôi được vợ.

Diệp Khai cảm thấy phi thường không vui, trong lòng tự nhủ lão đầu nhi này cũng quá đáng a?

Hắn muốn mỉa mai vài câu nhưng cân nhắc đến tuổi thọ đối phương xác thực không nhỏ, coi như là phẩm hạnh có thiếu khuyết cũng không đáng nói gì, vạn nhất năng lực thừa nhận tâm lý đối phương có hạn, chỉ dăm ba câu đã khiến cho ông ta làm tức chết, chuyện này khó mà nói rồi.

Người biết nói là lão đầu nhi khí lượng nhỏ, bị chết đáng đời, người không biết còn tưởng rằng chính mình làm thế nào đó.

Bất quá lão đầu nhi này nói chuyện cũng đáng giận, Diệp Khai bình thản:

- Cháu sao, mười chín tuổi rồi.

- Mới mười chín tuổi.

Mấy lão đầu nhi lắc đầu nói.

Sở lão gia tử cũng không vui, Diệp Khai đã nói rõ hắn là vị hôn phu của Sở Tĩnh Huyên, những người này rõ ràng còn chưa từ bỏ ý định, còn châm chọc khiêu khích, đây đã là đánh mặt của mình, có thể cao hứng mới là lạ.

Nếu không phải ông biết rõ mấy vị này lúc trước đều là xuất thân nông dân, chữ to đọc còn chưa thuộc, chỉ may mắn sống sót qua chiến trường mới có địa vị hôm nay thì đã sớm đem bọn họ đuổi ra khỏi cửa rồi.

So sánh thì gia đình Diệp lão gia tử có tiếng là học giỏi sâu xa, Diệp gia đời thứ ba đều là thanh niên tài tuấn, Sở lão gia tử tự nhiên biết rõ nên lựa chọn ai.

- Mười chín tuổi làm sao vậy?

Diệp Khai cười nhạo một câu:

- Mười chín tuổi có thể làm phó ban, mười chín tuổi có thể làm thiếu tướng, mười chín tuổi có thể làm phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, hắc, hai mươi sáu tuổi cấp sở, chẳng lẽ rất ngưu bức sao? Nếu Diệp Khai cháu lăn lộn trở thành như vậy đã sớm một đầu đâm vào trong bồn cầu chết đuối rồi.

- Cháu nói cái g?

lão Hạ sau khi nghe, tức giận không nhẹ, chỉ vào Diệp Khai nói:

- Cháu nói hay thật, ai mười chín tuổi có thể ngưu bức như vậy rồi hả?!

- Cháu!

Diệp Khai hừ một tiếng:

- Chủ nhiệm quản ủy hội tân khu Thánh Vương tỉnh Giang Trung Diệp Khai! Cấp Phó Ban! Đồng thời kiêm nhiệm thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, chuyện này đại nhân vật trong kinh thành cũng biết, các ông nhất định là không biết đấy! Mấy ông già rồi ở nhà chơi với con cháu coi như xong, rõ ràng còn học người ta làm mai, không biết là mất mặt sao? Không biết đối phương thế nào, thực nghĩ cháu trai là bảo bối, người gặp người thích à?! Buồn cười!

Diệp Khai sau khi nói xong, cũng không thèm nhìn bọn họ, quay người đi lên lầu.

Không bao lâu, Sở Tĩnh Huyên Sở đại tiểu thư cùng đi xuống với Diệp Khai, hai người tay nắm tay, vui vẻ nói một câu:

- Ông nội, cháu cùng Diệp Khai đi ra ngoài chơi, buổi tối không trở lại.

Hai người nói thêm mấy câu rồi đi luôn, cũng không nhìn bốn lão đầu nhi.

Lão Hạ cùng lão Chu nhìn nhau, sắc mặt khó coi, quả nhiên đúng như Diệp Khai nói, người ta căn bản chính là một đôi, buồn cười bọn họ còn chạy tới đem bốc thơm cháu trai lão Hạ.

- Không còn sớm, chúng ta đi nha.

Lão Hạ đứng lên cáo từ.

Sở lão gia tử khẽ gật đầu:

- Không tiễn.

Sau khi ra cửa, lão Hạ dậm chân:

- Cũng là đứa cháu này, không rõ tình huống còn nói tiểu Huyên chưa có ai, bảo tôi tới cầu hôn, hắc, lại để cho mấy vị không công bị liên lụy rồi.

Quan hệ giữa lão Chu cùng lão Hạ tương đối thiết, nghe xong nói:

- Lão Sở cũng thật là, đã có loại chuyện này, như thế nào không còn sớm nói ra, uổng phí cả buổi miệng lưỡi.

- Diệp Khai xác thực cũng quá phận, tuổi còn nhỏ không biết tôn trọng tiền bối, dù là Diệp Tương Kiền cũng không dám khoa trương trước mặt chúng ta.

Lão đầu nhi khác có chút tức giận nói.

Mấy người bọn họ bị Diệp Khai làm mất mặt, tự nhiên là lòng dạ bất bình, oán trách cả Diệp lão gia tử.

Lại nói tiếp, tư lịch Diệp lão gia tử xác thực mỏng hơn bọn họ, chỉ là Diệp lão gia tử thăng tiến nhanh hơn, hiện tại rõ ràng đã là thủ trưởng số 2, đức cao vọng trọng, bọn họ chỉ có thể nhìn sau lưng.

Còn có một lão đầu nhi khác còn cố tình gọi mấy cú điện thoại rồi thở dài nói:

- Coi như hết, lão Hạ. Người ta nói không sai, mười chín tuổi phó ban, thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, anh cảm thấy cháu trai anh vượt được sao? Không nói lão Sở cùng lão Diệp gia là môn đăng hộ đối, chỉ bằng người ta như vậy, tiểu Hạ xác thực so ra kém người ta.

- Cái gì, thật sự lợi hại như vậy?!

Mọi người nghe xong kinh hãi, không nghĩ tới Diệp Khai thuận miệng nói ra rõ ràng đều là thật sự.

Mười chín tuổi là Tướng quân, cán bộ cấp Phó Ban, chẳng lẽ nói cao tầng điên rồi sao?!

- Tôi không tin!

Lão Hạ nghe xong, lập tức nổi giận:

- Đây là chế độ dùng người gì, chẳng lẽ nói lão Diệp gia một tay che trời sao?!