Quan Môn

Chương 389: Khoái Hoạt Giống Như Thần Tiên




Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Khai đã đi Vân Hải cư.

Sở đại tiểu thư đã sớm chờ ở dưới lầu, nhìn thấy Diệp Khai tới, liền hỏi:

- Anh lại đi Liêu Đông rồi hả?

- Anh cũng không muốn đi, chỉ có điều tình thế bức người mà thôi.

Diệp Khai cười khổ nói.

Kỳ thật Diệp Khai cũng không muốn sinh sự từ việc không đâu, chỉ là có chút chuyện bị người khi dễ, hắn tự nhiên không thể ngồi xem, nhất là bác hai bị đám Ngưu Lam Sơn liên thủ áp chế,, nhất định là không thể dễ dàng tha thứ. Vì cơ nghiệp lão Diệp gia, cũng cần dọn dẹp chuyện này.

- Em phát hiện, nhà anh công việc nhiều.

Sở Tĩnh Huyên oán trách.

- Không có cách nào, trong nhà nhiều người, chuyện sẽ người.

Diệp Khai cười cười nói.

- Em đan cho anh một cái áo len nha.

Sở Tĩnh Huyên nhìn Diệp Khai.

- Thật sự?! Diệp Khai nghe xong, lập tức có chút ngoài ý muốn, lại có chút hưng phấn, giờ con gái đan áo len càng ngày càng ít, không nghĩ tới Sở đại tiểu thư lại có thể đan một cái áo len cho hắn, thật sự là không ngờ.

- Đương nhiên là sự thật, anh lên lầu đi thử xem hợp.

Sở Tĩnh Huyên kéo tay Diệp Khai dắt lên lầu.

- Có lẽ nên bái phỏng lão gia tử trước mới đúng.

Diệp Khai có chút do dự nói.

- Ông nội đang nói chuyện với mấy lão chiến hữu, chúng ta lên lầu trước đi.

Sở Tĩnh Huyên hồi đáp.

Thời tiết vẫn tương đối nóng, Sở Tĩnh Huyên chỉ mặc một chiếc áo thun rộng, dưới là váy bò, cặp chân dài trắng như tuyết lộ ra đặc biệt bắt mắt, Diệp Khai nhịn không được liếc xéo qua,, trong nội tâm lẩm bẩm, những thứ này đều là của mình.

Bất quá tính toán niên kỷ, nếu hắn chính thức kết hôn cũng phải đợi ba năm nữa mới có thể đăng kí, ngược lại Sở Tĩnh Huyên sang năm đủ tuổi rồi.

Sở Tĩnh Huyên kéo tủ quần áo ra, đảo quần áo rồi lấy ra một cái áo len.

- Đẹp thật nha.

Diệp Khai vừa thấy thì ấn tượng đầu tiên là cái áo len này thật sự kỳ công.

Không chỉ có đường đan rất tinh xảo mà phối màu cũng hài hòa, Diệp Khai rất là hoài nghi Sở Tĩnh Huyên có nhiều thời gian cùng kiên nhẫn như vậy để đan áo len.

- Mất của em nửa năm.

Sở Tĩnh Huyên duỗi mười ngón tay cho Diệp Khai xem, có chút ủy khuất nói:

- Mười ngón tay của em chai rồi đấy.

- Thật sự là khổ cực, lão bà.

Diệp Khai cảm động, cầm lấy hai tay của Sở Tĩnh Huyên, dịu dàng nói:

- Phần đại lễ này thật sự là quá nặng, anh thật nghĩ không ra có thể hồi báo thế nào, không bằng lấy thân báo đáp đi à nha!

- Phi, đừng mơ.

Sở Tĩnh Huyên hừ một tiếng:

- Chỉ là xem anh cho em mượn nhiều tiền như vậy nên đan áo len cho anh vui vẻ mà thôi.

- Cái gì?!

Diệp Khai há hốc miệng:

- Nương tử, một cái áo len bán hai choa anh hai trăm triệu Mĩ kim, có đắt quá không?!

- Nếu anh cảm thấy thua lỗ thì để em hủy đi.

Sở Tĩnh Huyên động thủ muốn cướp, Diệp Khai làm sao có thể làm cho nàng thực hiện, lập tức đem áo len giấu sau lưng:

- Cũng được, thời tiết sắp lạnh, cái này bên Giang Trung rất thích hợp.

Diệp Khai thuận thế ngồi xuống giường của Sở Tĩnh Huyên, sau đó cởi áo.

- Ah, anh làm gì?!

Sở Tĩnh Huyên kinh hãi nói.

- Cởi áo ra ah.

Diệp Khai vẻ mặt vô tội nói:

- Không cởi áo sao thử áo len?

Diệp Khai cởi áo xong liền mặc cái áo len vào, thấy rất vừa liền khen:

- Tay nghề nương tử coi như không tệ, vậy mà rất hợp, chỉ riêng tay nghề này đã là Chức Nữ hạ phàm ah!

- Còn Chức Nữ nữa, chẳng lẽ anh là Ngưu Lang à?

Sở Tĩnh Huyên cười nói.

Diệp Khai nghe xong, lập tức im lặng:

- Anh tối đa xem như tình lang, Ngưu Lang kiên quyết không làm.

- Vì cái gì?

Sở Tĩnh Huyên hiếu kỳ nói.

- Em không biết ai là Ngưu Lang?!

Diệp Khai rất kinh ngạc hỏi, thấy Sở Tĩnh Huyên lắc đầu, trong lòng tự nhủ hiện tại cũng không phải thời đại mạng internet, muốn biết hàm nghĩa mấy từ đặc biệt cũng khó.

Vì vậy Diệp Khai cũng rất trịnh trọng phổ cập hàm nghĩa từ này cho Sở Tĩnh Huyên một phen.

- Phi, hình tượng nhân vật hay như vậy cũng bị các anh xuyên tạc.

Sở Tĩnh Huyên sau khi nghe, đỏ mặt nói.

- Ha ha, kỳ thật làm được Ngưu Lang, hàm lượng kỹ thuật cũng rất cao đấy, người bình thường thực làm không được.

Diệp Khai cười nói.

Hàn huyên vài câu, lái nói tới chuyện sản xuất đầu CD DVD.

- Hiện tại hoàn hảo rồi.

Sở Tĩnh Huyên hồi đáp:

- Công tác giai đoạn trước đã làm gần như xong, chính yếu nhất là chúng ta nắm giữ trong tay kỹ thuật hạch tâm cho nên giá thành tương đối thấp, chỉ là thành phẩm sơ kỳ nhất định sẽ ột chút vì đầu tư khá lớn. Nhưng chỉ cần qua mấy tháng sau, thị trường mở ra thì vấn đề cũng rất dễ dàng giải quyết.

- Xây nhà máy ở tân khu Thánh Vương sao?

Diệp Khai rất quan tâm.

- Cái này còn phải hỏi sao?

Sở Tĩnh Huyên lườm:

- Nếu như không phải làm chiến tích cho anh, em cũng không cần phải đi chỗ thâm sơn cùng cốc đó xây nhà máy, hiện tại mọi người biết rõ chuyện này đều trêu ghẹo em.

- Phu xướng phụ tùy, có cái gì mà ngại, hâm mộ ghen ghét mà thôi.

Diệp Khai không cho là đúng nói.

Rất nhiều nhân vật biết lão Diệp gia cùng lão Sở gia có ý định quan hệ thông gia nên cũng mang tâm tư đố kị, chỉ là không ai dám động tới Diệp gia, chỉ có thể là nhìn xem, nói mấy câu mà không ôm hi vọng gì cướp cô dâu.

Huống hồ địa vị Diệp Khai ở trong lòng các thiếu gia kinh thành là rất đặc biệt, đánh cho hai đứa cháu của lão Trần gia thành thái giám, có ai dám trêu hắn?

- Kỳ thật anh bảo em xây nhà máy ở tân khu Thánh Vương cũng là có ý định đấy.

Diệp Khai nói với Sở Tĩnh Huyên:

- Muốn thôi động đầu CD DVD phát triển rộng rãi, ngoại trừ đầu đĩa thì còn là đĩa, anh ý định làm mấy nhà máy sản xuất đĩa CD-ROM ở đó.

- Nói đến đĩa, em đã mua trên trăm bộ phim nước ngoài, tốn hao không cao lắm, đều là kinh điển, em ý định tùy cơ hội đưa tặng.

Sở Tĩnh Huyên nói:

- Bên Hồng Kông cũng thu trên trăm bộ phim, tổng cộng bỏ ra có 2000 vạn đôla, coi như thật là tiện nghi đấy.

Cái này còn gọi rất rẻ ah! Diệp Khai nghe xong, nhếch miệng, trong lòng tự nhủ thật sự là quá lãng phí, ý ban đầu hắn định bảo Sở Tĩnh Huyên thu mua tổng cộng cái trăm bộ phim là được rồi.

Đến lúc đó chỉ cần có hiệu ứng, tự nhiên sẽ có người đi chế tác đĩa, căn bản không cần công ty có chỗ đầu nhập, hoàn toàn là mua bán một vốn bốn lời.

Bất quá lúc này Sở Tĩnh Huyên đã tiêu tiền nên Diệp Khai cũng không tiện nói gì, nếu không Sở đại tiểu thư trở mặt chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Ít nhất hiện tại, nàng còn rất dụng tâm đan áo len ình.

Nếu Diệp Khai khiến nàng mất hứng, không chừng cái áo len rất nhanh tựu biến thành đống len rồi.

- Áo len đằng sau còn có chữ nha.

Sở Tĩnh Huyên nói với Diệp Khai.

- Chữ gì, sao anh không có phát hiện?

Diệp Khai có chút tò mò.

- Chỗ đó có tấm gương, anh lại xem đi.

Sở Tĩnh Huyên đấy Diệp Khai ra trước gương, bảo hắn xoay người, lập tức thấy được hình đan sau lưng.

- Diệp Khai ái tiểu Huyên?

Diệp Khai lập tức nhận ra dòng chữ ẩn bên trong hình đan, không khỏi nở nụ cười.

Thật không ngờ, Sở Tĩnh Huyên lại còn kỳ công như vậy, hơn nữa còn lồng trong hình mũi tên xuyên tim làm hắn rạo rực.

- Diệp Khai ái tiểu Huyên.

Diệp Khai khoa tay múa chân:

- Chỗ này nên thêm một câu mới đúng.

- Cái gì?

Sở Tĩnh Huyên hỏi.

Trên thực tế, sau khi nàng đan một câu như vậy đã cảm thấy có chút ngượng ngùng, chỉ là đan áo len quá tốn sức nên hủy đi cũng tiếc, giờ thấy Diệp Khai hớn hở thấy cũng không uổng phí một phen vất vả.

- Diệp Khai yêu tiểu Huyên, khoái hoạt giống như Thần Tiên. Em cảm thấy như vậy thế nào?

Diệp Khai nói.

- Cái gì khoái hoạt giống như Thần Tiên?

Sở Tĩnh Huyên trừng mắt hỏi ngược lại.

- Chính là cái đó, em hiểu......

Diệp Khai chớp chớp mắt, có chút hèn mọn nói với Sở Tĩnh Huyên.

Sở Tĩnh Huyên nhìn Diệp Khai, suy nghĩ một hồi đột nhiên hiểu ra, đỏ bừng mặt giơ nắm đấm:

- Đi chết đi! Anh ngoại trừ chuyện này, còn có thể nói cái khác sao?!

Diệp Khai cười, cởi áo len ra, tranh thủ chạy xuống lầu.

- Anh đừng chạy, xem em bắt anh....

Sở Tĩnh Huyên theo sát phía sau, chạy xuống.

Trong phòng khách dưới lầu, Sở lão gia tử đang tán gẫu với mấy lão đầu, tràn đầy tiếng cười cùng với tiềng ồn ào, rất náo nhiệt.

Diệp Khai chạy xuống thấy có bốn vị, đều là bảy, tám mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc.

- A..., Tiểu Khai đã đến ah, cháu tới vừa lúc, ông đang không biết nói chuyện như thế nào cùng mấy vị lão chiến hữu.

Sở lão gia tử thấy được Diệp Khai liền cười nói.