- Diệp lão......
- Diệp lão khỏe......
- Diệp lão khỏi bệnh thật là việc vui lớn ah......
Từ khi Diệp lão gia tử xuất hiện, trong phòng tràn đầy các loại chúc mừng, tựa hồ trên mặt mọi người đều/ tràn đầy tươi cười thiệt tình, vì thế mà cảm thấy vui sướng.
Diệp Khai nhìn, trong lòng cười thầm.
Vào lúc Diệp lão gia tử bệnh nặng, vài vị trong bọn họ thậm chí cọ quậy, hi vọng Diệp lão gia tử bệnh không dậy nổi thì tranh đoạt di sản chính trị thuộc về lão Diệp gia.
Chỉ là bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến, Diệp lão gia tử bất quá là tiểu bệnh mà thôi, cố ý trì hoãn trong bệnh viện lâu như vậy, cũng đều là bởi vì Diệp Khai đưa ra đề nghị, muốn điều tra tâm tư mọi người.
Tại thời khắc mẫn cảm này, ai là bằng hữu lão Diệp gia, ai là địch nhân lão Diệp gia, ai bảo trì trung lập, ai ngo ngoe muốn động, có thể nói là vừa xem hiểu ngay.
Lúc này đại thế đã định, Diệp lão gia tử tự nhiên muốn trở về, khoản nên thanh toán, tự nhiên là muốn thanh toán sòng phẳng.
- Diệp lão khôi phục, thật đáng mừng ah.
Đồng chí Giang Thành đứng lên nói.
- Vẫn là thân thể quan trọng hơn, nghỉ ngơi nhiều một hồi cũng không ngại nha.
Hứa chủ tịch nói.
- Coi như cũng được, trong bệnh viện ở lâu rồi, luôn cảm thấy quen.
Diệp lão gia tử gật đầu nói.
- Kỳ thật bệnh viện cũng tốt.
Thủ tướng Vân nói.
Trong mọi người, thủ tướng Vân là người thích ở trong bệnh viện nhất, chuyện này có liên quan tới kinh nghiệm của ông.
Trong số thường vụ thì có thể nói sự vụ hàng ngày của thủ tướng Vân bận rộn nhất, cho nên chuyện này tự mình làm thì áp lực xác thực rất lớn, cho nên kết quả chính là thân thể không tốt.
Về sau để cho tiện, ông dứt khoát đến ở trong bệnh viện, dù sao đại bộ phận chuyện đều có các phụ tá đi xử lý, nếu như chuyện xử lý không được thì đưa đến bệnh viện cũng sẽ không chậm trễ.
Bất quá người cùng nhất trí với thủ tướng Vân về ý kiến này ở đây đoán chừng sẽ không nhiều.
- Coi như cũng được coi như cũng được, gần đây một bữa cơm ăn được bốn cái bánh bao lớn.
Diệp lão gia tử chào hỏi cùng mọi người, vừa cười vừa nói.
Diệp lão gia tử xem như xuất thân quân lữ, tuy về sau theo chính nhưng có một số thói quen cũng không từ bỏ. Mấy năm gần đây tuy ông không ăn quá nhiều thịt cá nhưng lượng cơm ăn vẫn rất nhiều như cũ.
Nếu như nhìn bề ngoài, khó ai có thể tưởng được Diệp lão gia tử ăn nhiều như vậy, thậm chí nói ra còn khiến người kêu to một tiếng.
Sau khi Diệp lão gia tử ngồi xuống, đồng chí Giang Thành giới thiệu:
- Vừa rồi mọi người đang thảo luận đóng không xây cất hàng không mẫu hạm lợi và hại được mất, vừa vặn Diệp lão đã đến, Diệp Khai đồng chí là chủ trương đóng đấy.
Ông nói vậy có ý chỉ Diệp Khai chủ trương đóng hàng không mẫu hạm.
Diệp lão gia tử không đáp, hỏi ngược lại:
- Quân đội có ý gì?
Đóng hàng không mẫu hạm hay không, chủ yếu vẫn nhìn xem thái độ quân đội, coi như là Diệp Khai chính mình đóng mấy chiếc hàng không mẫu hạm cũng không có nhân thủ nhiều như vậy để chạy, huống hồ chính hắn lấy hàng không mẫu hạm cũng chẳng làm gì,, làm du thuyền sao? Vậy cũng có chút quá xa xỉ.
Bất quá nói đi thì nói lại, nếu có một chiếc hàng không mẫu hạm trên vùng biển quốc tế, khai mở một sòng bạc như Las Vegas ngược lại là phi thường không tệ. Vừa có thể lẩn tránh hạn chế pháp luật địa phương, vừa riêng tư lẫn an toàn, vô luận là đối với chính phủ mà nói, hay là đối với hải tặc mà nói, muốn đánh chìm một chiếc hàng không mẫu hạm, cũng không phải dễ dàng.
- Quân đội cho rằng, ít nhất nên có hai hàng không mẫu hạm mới có thể giữ gìn lợi ích hải cương.
Nhị lão gia tử lúc này việc đáng làm thì phải làm, biểu lộ thái độ quân đội.
Ý kiến này cũng đúng trọng tâm, nếu như muốn tuần tra trên biển thì trên cơ bản một năm phải có chín tháng tiến hành tuần tra. Như vậy một chiếc hàng không mẫu hạm nhất định là không thể thừa nhận cường độ này, cho nên cần hai chiếc hàng không mẫu hạm thay phiên chấp hành nhiệm vụ.
- Ý nghĩ này là tốt, bất quá chúng ta hiện tại đã có một chiếc, hơn nữa với đội hình vừa đến của hạm đội Hắc Hải đã có thể gom góp thành một đội hình đi kèm hàng không mẫu hạm rồi.
Diệp lão gia tử gật đầu nói:
- Theo tôi thấy, muốn đóng thì đồng thời đóng hai chiếc hàng không mẫu hạm sẽ phù hợp, có thể cân nhắc trực tiếp dùng động lực hạt nhân.
Diệp lão gia tử vừa nói khiến mọi người chấn động nhất định, đồng thời đóng hai chiếc hàng không mẫu hạm, tuy về kinh tế chưa hẳn sẽ cấu thành ảnh hưởng khá lớn nhưng từ chính trị nhìn lại, nhất định sẽ cấu thành uy hiếp nhất định đối với quốc gia quanh thân, cho nên với tư cách lãnh đạo, điều đầu tiên phải cân nhắc là dưới tình thế này, nước cộng hoà nên áp dụng thái độ như thế nào đối đãi quốc gia quanh thân?
- Xa thân gần đánh, đạo lý bao nhiêu năm còn cần cân nhắc hay sao?
Diệp Khai một câu, lại khiến mọi người nghị luận.
- Điều này không phù hợp với năm nguyên tắc của chúng ta.
Lập tức liền có người biểu thị phản đối:
- Lúc thủ tướng trước còn tại thế, xác định nguyên tắc ngoại giao nước cộng hoà cho tới bây giờ cũng là nguyên tắc ngoại giao quốc tế công nhận, chúng ta không thể đột phá nguyên tắc này.
- Tôi bội phục thủ tướng trước.
Diệp Khai trả lời ngay:
- Bất quá đó là nguyên tắc ngoại giao định ra vài thập niên trước, không hề cùng dạng với tình huống hiện tại. Hôm nay quay đầu lại nhìn một chút, có quốc gia quanh thân nào không có tranh chấp lãnh thổ với chúng ta?
Diệp Khai hỏi vậy lại khiến mọi người trầm lắng.
- Năm nguyên tắc kiên quyết không thể buông tha.
Thủ tướng Vân tỏ vẻ, thái độ phi thường trịnh trọng, cho rằng những nguyên tắc này là phải thủ vững, đây là điểm mấu chốt.
Ông có quan hệ mật thiết với thủ tướng trước, vì vậy mãnh liệt phản đối đối với đề nghị của Diệp Khai.
- Vì cái gì?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
- Bởi vì đây là chuyện mà thủ tướng trước định ra.
Lý do của thủ tướng Vân vô cùng đơn giản.
- Thủ tướng Vân nói vậy rất không có đạo lý.
Diệp Khai cũng không chút khách khí:
- Nào có đạo lý nào kiên trì không thay đổi? Nói như vậy, xã hội còn có thể phát triển sao? Ngài nói vậy có khác lúc Mãn Thanh biến pháp không ngừng cường điệu tổ tông chi pháp không thể đổi, đều là không thể nói lý! Sự thật chứng minh, ý nghĩ như vậy là sai lầm cực đoan! Những kinh nghiệm lúc vừa kiến quốc đã nên sớm thay đổi!
Không thể nói lý?! Thủ tướng Vân nghe xong giận tím mặt, nếu không phải vì Diệp Khai là cháu trai Diệp lão gia tử, bản thân lại là nhân vật rất có sức ảnh hưởng, đoán chừng ông đã sớm xông đi lên bạt tai.
- Vì cái gì nước cộng hoà cố gắng nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là tam lưu quốc gia?
Diệp Khai hỏi ngược lại:
- Nguyên nhân mấu chốt là chúng ta bị khốn trụ, không có đi ra ngoài! Thế nào mới có thể đi ra ngoài? Ngồi du thuyền sao? Hiển nhiên là không có khả năng đấy! Muốn đi ra ngoài, nhất định phải có hàng không mẫu hạm! Hơn nữa không chỉ là một chiếc hàng không mẫu hạm! Một khi vấn đề này giải quyết, tất cả vấn đề nước cộng hoà gặp phải không còn là vấn đề!
- Về phần nói cái gì quật khởi hòa bình, gặp quỷ rồi đi thôi!
Diệp Khai nói:
- Thời đại này muốn sinh tồn cũng khó khăn, cũng đừng có nghĩ thế giới đại đồng, không thực tế!
Diệp Khai khí thế như cầu vồng, thanh âm lại vang dội, hơn nữa không sợ hãi, lập luận sắc bén, đại bộ phận mọi người bị hắn tẩy não.
Hiện tại tựa hồ tất cả mọi người cảm thấy Diệp Khai nói đúng, nếu cản trở đại chiến lược hàng không mẫu hạm thì quả thực sai lầm.
Đương nhiên lời này có chút khoa trương, trên thực tế mọi người tìm không thấy lý do phản bác hắn. Cho nên cộng với yêu cầu của quân đội thì vấn đề này đã được đưa lên truyền hình, dù sao một hạng mục lớn như vậy mà không được hội nghị hiệp thương thông qua là không dễ nói chuyện.
- Công tác phê duyệt từ từ sẽ đến, trước tiên có thể chậm rãi đóng, dù sao cũng không phải một ngày hay hai ngày là đóng tốt.
Đối với việc này, thái độ đồng chí Giang Thành cũng trở nên tích cực.
Nói thật ra, nếu như quốc gia đã có mấy chiếc hàng không mẫu hạm thì lúc ông xuất ngoại phỏng vấn cũng có tư thế hơn, điểm này ông rất đồng ý.
Bởi vì cái gọi là nhược quốc không ngoại giao, cổ kim chí lý, bất luận thời điểm nào cũng sẽ không cải biến.
Nước cộng hoà không có địa vị quốc tế chính thức gì, khắp nơi bị người kỳ thị, rất có quan hệ tới chuyện không có hải quân cường đại, không có hạm đội viễn dương cường đại, không có hàng không mẫu hạm.
Nếu như ngươi có hàng không mẫu hạm, tùy thời cũng có thể chạy đến cửa nhà đối phương, mấy trăm máy bay chiến đấu sẵn sàng xuất kích đe dọa bầu trời của hắn thì đoán chừng sẽ không có người dám khinh thị thậm chí kỳ thị ngươi rồi, đây cũng là sự thật.
- Vốn tôi có nắm chắc lại mua về hai chiếc hàng không mẫu hạm, lại bị những người khác chặn ngang một đòn, khiến cho không cách nào thu thập, chuyện này không đề cập tới cũng thế rồi.
Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ tới hai chiếc Minsk cùng Kiev, thở dài nói.
Về chuyện này, kỳ thật người biết cũng không ít.
Bởi vì trước đó lão Trần gia Trần Lập Phương cổ động Lưu Bỉnh Chính tới Russia đàm chuyện này khiến Hàn Mĩ sinh ra cảnh giác, hôm nay bên Russia đã có phòng bị, nếu không chẳng phải dễ dàng lấy được hai chiếc hàng không mẫu hạm này. Diệp Khai đối với chuyện này vẫn cảm thấy căm tức.
Lúc này thừa cơ hội, hắn đương nhiên muốn ám chỉ lão Trần gia, để ọi người đều biết, lão đầu này sau khi lui xuống rốt cuộc đã làm gì.
- Chuyện này cũng không nhắc lại, về sau chính phủ cũng sẽ không tham gia chuyện Minsk cùng Kiev.
Đồng chí Giang Thành biểu lộ thái độ của mình.
Diệp Khai khẽ gật đầu, hiểu ý của ông. Chính phủ không tham gia, vậy thì vấn đề là của dân gian, quyết định như vậy đối với Diệp Khai có tâm tư tiếp tục thu mua này hai chiếc hàng không mẫu hạm mà nói, đương nhiên là chuyện tốt, ít nhất ở trong nước không cần lo lắng có người gây sự.
Dù sao đầu tư phương diện này rất lớn, tư nhân bị giới hạn rất nhiều, cũng chỉ có Diệp Khai mới có thể đi làm chuyện này.
Trên cơ bản, cái này xem như lấy được quyền thu mua hai chiếc hàng không mẫu hạm.