Quan Môn

Chương 358: Diệp Phó Cục Trưởng Cục Cảnh Vệ Trung Ương




Dịch dung châm là một loại thuốc chích được cung ứng có hạn lượng do Cục cảnh vệ trung ương cung cấp, chỉ khi gặp thời điểm phải chấp hành nhiệm vụ đặc thù mới đạt được một phần, bởi vì đây là loại thuốc được bào chế từ thuốc đông y tinh thuần, cho nên không gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới thân thể, mặc dù sẽ làm người có cảm giác không khỏe, đó chỉ vì làn da bị dị ứng mà thôi.

Sau khi chích thuốc dịch dung vào người thì cơ bắp trên mặt sẽ bị thuốc kích thích bắt đầu biến hình, nhưng loại biến hình này vẫn có khống chế, nói cách khác khi còn chưa chính thức định dạng thì có thể thông qua bàn tay xoa nắn tạo thành ngoại hình đặc thù bất đồng.

Hơn nữa dược hiệu phản ứng cực nhanh, chỉ khoảng năm phút sau đã được định hình, nếu như muốn khôi phục nguyên dạng thì trong vòng một tháng tiêm thuốc giải, có thể hoàn toàn khôi phục lại hình dáng cũ.

Đương nhiên nếu lỡ như kéo thời gian dài một chút cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng nếu thật sự là quá lâu, như vậy một khi gương mặt đã bị định hình, cơ bắp đã xảy ra biến hóa, sẽ không thể tiếp tục khôi phục lại hình dáng cũ.

Chỉ là loại thuốc chích này cũng có chút ảnh hưởng không thích hợp, sau khi được tiêm vào, cơ bắp bộ mặt hơi có chút cứng ngắc, tuy không ảnh hưởng việc ăn uống nói chuyện hay hành vi hàng ngày, nhưng nhìn vào thấy có chút dữ tợn, giống như ngoại hình của tứ đại kim cương trong chùa miếu, buổi tối đi ra ngoài dễ dọa khiếp trẻ con.

Loại vật này trong Cục cảnh vệ trung ương cũng không có nhiều lắm, nhưng Diệp Khai dù sao là phó cục trưởng, muốn lấy một ít đương nhiên là không thành vấn đề.

-Tại sao phải về thủ đô?

Hồ Vĩ bị tiêm thuốc dịch dung, Lê Tứ đang xoa nắn gương mặt hắn, giúp hắn thay đổi gương mặt.

Chỉ có điều nghe tin phải vào thủ đô, trung tá Hồ Vĩ không hiểu nguyên nhân nên mới hỏi thăm.

-Bên Liêu Đông đang truy nã anh, đoán chừng đã truyền lệnh truy nã trong cả nước, cho nên phải đưa anh ra ngoài, đi tới bên thủ đô sẽ có người phụ trách chức vị rất cao đến bảo hộ an toàn của anh, anh kiên nhẫn chờ đợi một chút, tối đa chỉ một tháng thời gian cam đoan sẽ khiến cho đám người kia nhận được kết cục xứng đáng với bọn hắn.

Diệp Khai giải thích.

-Có thể không cần rời đi không? Cha của tôi cũng bị người đánh bị thương…

Trung tá Hồ Vĩ nghĩ tới nguyên nhân mình bị người vu cáo, không khỏi có chút ảm đạm, chuyện thay đổi chế độ trong xí nghiệp quốc hữu lại phát sinh ra nhiều vấn đề như vậy, chẳng lẽ cao tầng thật sự không biết được tin tức gì sao?

-Cha của anh chúng tôi sẽ phái người chiếu cố.

Diệp Khai nói.

Trên thực tế Diệp Khai cũng muốn đi thăm cha của Hồ Vĩ, nghe nói hắn là cán bộ kỳ cựu của một xí nghiệp quốc hữu lớn trong thành phố An Bình, vốn không liên quan gì tới hắn, nhưng chỉ vì hắn không chịu được trong nhà máy có người cấu kết với thế lực xã hội đen nghiền ép công nhân, dùng cái giá rẻ mạt bán đi tài sản quốc gia, đem một nhà máy thật tốt giày vò tới vỡ nát, vì vậy mới động thân mà ra, không để ý tới mình đã hơn bảy mươi tuổi mà lại mang theo các công nhân đi ra ngoài đường, muốn đi du hành ở trước cửa ủy ban tỉnh, kết quả lại bị bọn lưu manh chặn đường đánh đập bị thương.

Đối với những lão đồng chí như vậy, trong nội tâm Diệp Khai thật sự có kính ý, dù sao việc không liên quan đến mình còn có thể động thân lao ra, điều này đã nói rõ cha của Hồ Vĩ là một người chính trực, hơn nữa còn là người có đảm lược.

Có lẽ có thể đi tới gặp hắn một chuyến, có thể hiểu càng rõ hơn tình huống của toàn tỉnh Liêu Đông, cùng nguyên nhân vì sao thành phố An Bình lại rối loạn tới mức như thế?

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài truyền về tin tức nói có cảnh sát đang tiến hành tra xét khách sạn.

-Đã đến mấy người?

Lê Tam hỏi.

-Đại khái mười mấy người, nhưng chỉ có hai gã cảnh sát chính thức, những kẻ khác đều là hiệp cảnh.

Người bên ngoài hồi đáp.

-Các anh đi qua phòng bên cạnh, bên này lưu lại hai người, để tôi ứng phó.

Diệp Khai phân phó.

Lê Tam ứng tiếng, mang theo mấy người khiêng Hồ Vĩ đi qua phòng bên.

Cũng không bao lâu, người phụ trách tra xét đã đi lên lầu lần lượt gõ cửa, đầu tiên đi tới ngoài phòng của Diệp Khai.

-Phá cửa!

Một đầu lĩnh cảnh sát ra lệnh.

-Cạch cạch…

Có người bắt đầu phá cửa.

-Ai?

Bên trong có người hỏi.

-Cảnh sát kiểm tra phòng, mau nhanh mở cửa ra!

Cảnh sát cùng hiệp cảnh bên ngoài lớn tiếng nói.

-Tra cái rắm, cút!

Người ở bên trong quát mắng một tiếng.

Cảnh sát cùng hiệp cảnh nghe xong lập tức ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ người nào dám ngang ngược như vậy, rõ ràng ngay cả cảnh sát mà cũng dám mắng, đây chính là đang chấp hành công vụ ah!

-Mở cửa nhanh, chúng tôi đang truy tìm đào phạm, chúng tôi phá cửa đây!

Cảnh sát bên ngoài hô một tiếng, không đợi trả lời đã vung tay lên nói:

-Phá cửa!

Ngay lập tức có hai gã hiệp cảnh thân hình khá cường tráng liền lấy đà hướng cửa gỗ đỏ thẫm đánh tới.

Thân thể vừa tiếp xúc với cánh cửa, lại không kịp đề phòng bị người từ bên trong mạnh mẽ kéo giật ra.

Hai gã hiệp cảnh không kịp thu hồi khí lực, kêu lên một tiếng hoảng hốt bay đi vào, đập lên bàn trà trong phòng, ngay lập tức tiếng đinh đinh đang đang nổ thành một mảnh, lăn vài vòng dưới đất mới có thể ngừng lại.

Hai gã cảnh sát thấy thế lập tức rút súng vọt vào trong:

-Tất cả không được nhúc nhích!

Bọn hắn còn chưa nhìn rõ được tình hình trong phòng chợt nghe hai tiếng súng nổ vang, trong khoảnh khắc giống như cùng phát sinh trong một thời gian.

-A…

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, cổ tay của hai người đã bị trúng đạn, súng lục rơi xuống sàn nhà.

-Không ngờ dám uy hiếp an toàn của thủ trưởng, các người mọc mấy cái đầu?

Một gã bảo tiêu thủ hạ của Diệp Khai quát to.

Trước kia bọn họ là bộ đội đặc chủng, về sau xuất ngũ lại đến Đế Hào làm bảo tiêu, lần này đi theo Diệp Khai làm việc, còn cầm giữ giấy phép dùng súng của Cục cảnh vệ trung ương, xem như là nhân vật inh, nhìn thấy mấy tiểu cảnh sát tự nhiên rất có cảm giác ưu việt, lập tức bắn ra hai phát, sau đó dùng súng chĩa vào hai gã cảnh sát đã bị thương.

-Cái gì…thủ trưởng?

Một gã cảnh sát đã hoảng sợ choáng váng, không biết làm sao hỏi chuyện.

-Là thủ trưởng gì các anh không có tư cách biết đến!

Một gã bảo tiêu dùng nòng súng gõ trán đối phương, khinh thường nói:

-Còn chưa hiểu rõ được tình huống mà dám tới đập phá, các anh có biết mình phạm bao nhiêu sai lầm sao? Cho dù trưởng cục các anh có đến cũng chỉ đáng xách giày cho thủ trưởng chúng ta!

Hắc, cục trưởng chúng ta chính là cục trưởng Cục công an thành phố, ủy viên thành ủy! Hai gã cảnh sát tuy oán thầm nhưng dưới họng súng của người ta cũng không dám phản bác, chỉ là không hiểu rõ lai lịch của đối phương, vạn nhất là thực sự thì không nói, nếu như là đạo tặc thì xem như mình xui xẻo đụng vào họng súng đi!

Kháo! Thật sự là không ngờ trong khách sạn thế này lại gặp phải tràng diện bắn nhau, vận khí thật là quá kém!

Còn đang xoắn xuýt, chợt nghe được đám hiệp cảnh bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ, trong tay bọn họ không có súng, chỉ có gậy cảnh sát, vật kia dùng đánh dân chúng là đủ rồi, cùng đối thủ cầm súng ống không rõ lai lịch giao chiến, không phải là tìm tai vạ sao?

Bọn hắn biết rõ hảo hán không thể chịu thiệt thòi trước mắt, mặc kệ hai gã cảnh sát chết sống, chính mình vội vàng bỏ chạy trước tiên.

-Không có nghĩa khí!

Một gã cảnh sát thấy thế tức giận quát lên.

-Làm cảnh sát mà nói nghĩa khí cái gì?

Bên trong phòng vang lên một thanh âm, nghe qua tựa hồ tuổi không lớn lắm.

-Không giảng nghĩa khí thì nói cái gì?

Tên cảnh sát kia không phục hỏi ngược lại.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn sang, liền phát hiện có một người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế xoay, đưa lưng về hướng cửa ra vào, hai gã hiệp cảnh mới xông vào khi nãy cũng đều đang nằm trên sàn nhà, không biết có phải đã bị đánh bất tỉnh rồi hay không?

-Cảnh sát là bộ đội kỷ luật, giảng chính là kỷ luật, giảng chính là pháp luật, giảng chính là chính khí! Giảng nghĩa khí lại là thứ gì? Ân, xã hội đen, tên côn đồ!

Người trẻ tuổi đưa lưng về hướng bọn họ nói ra.

Tên cảnh sát kia có chút không phục, đang định phản bác, một gã bảo tiêu đã dùng họng súng gõ vào đầu hắn nói:

-Học tập một chút đi, tiểu tử! Nếu chúng tôi không giảng kỷ luật, không giảng pháp luật, không giảng chính khí mà nói thì những kẻ dám ngang nhiên uy hiếp thủ trưởng đã sớm bị đánh chết!

-Buồn cười, đánh chết chúng ta các người thoát thân được sao? Trừ phi các người là đạo tặc!

Tên cảnh sát còn lại khẽ nói.

Lúc này tựa hồ bọn hắn đã hiểu được người trong phòng có được địa vị rất lớn, nếu không sẽ không chỉ bắn vào cổ tay bọn hắn tiêu trừ võ trang đơn giản như vậy, nếu như là đạo tặc đã sớm cho bọn hắn viên đạn nổ đầu.

-Cảnh sát cảng đảo (Hong Kong) cũng giảng nghĩa khí đấy, còn bái Quan nhị gia!

Tên cảnh sát phản bác.

-Anh đã xem phim Hong Kong quá nhiều rồi, đã bị độc hại quá sâu!

Diệp Khai nói ra:

-Những phim Hong Kong kia là ai quay chụp đây? Là công cụ mà xã hội đen cảng đảo dùng rửa tiền, anh cho rằng đó là tả thực sao? Điện ảnh chính là khoa trương nghệ thuật có hiểu hay không? Không có tri thức, cũng không biết các anh làm sao lên làm cảnh sát, tình trạng an ninh Liêu Đông thật sự là quá kém, tố chất của cảnh sát còn không bằng một tên côn đồ!

-Ai nói trị an Liêu Đông kém?

Ngoài cửa truyền vào một tiếng hét to.

Có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, hơn mười cảnh sát võ trang vọt vào hành lang, đem gian phòng của Diệp Khai bao vây chặt chẽ, một gã cảnh sát mặc áo chống đạn tay bưng súng tiểu liên đứng sau tấm chắn, chính là người vừa nói chuyện.

-Tôi nói!

Diệp Khai bỗng nhiên xoay ghế, lộ ra chính diện.

Đám cảnh sát lập tức nhìn thấy rõ hình tượng của Diệp Khai, liền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Vì sao lại như vậy? Người trẻ tuổi trong phòng mặc bộ quân trang thiếu tướng? Trên bờ vai hiện ra một ngôi sao vàng sặc sỡ lóa mắt, tuy chỉ có một ngôi sao, nhưng ngôi sao kia lại là mộng tưởng của vô số người!

-Thật to gan! Ngay cả tướng quân mà cũng dám giả mạo?

Tên cảnh quan ở cửa ra vào nhìn thấy, vốn ngạc nhiên, sau đó liền chợt phản ứng, quát lớn:

-Mau nhanh đầu hàng, nếu không giết chết không luận tội!

-Khẩu khí thật lớn, thật xem Liêu Đông các người đủ sức coi trời bằng vung rồi hả?

Diệp Khai hừ một tiếng, mặt không đổi sắc nói:

-Nhìn dưới chân của các anh là thứ gì!

Đám cảnh sát ở cửa ra vào nghe vậy lập tức nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy ở cạnh góc tấm thảm đỏ là một hộp thuốc nổ bằng plastic, máy điều khiển đang chớp lóe đèn đỏ, rất hiển nhiên, một khi người trong phòng nhấn nút, đám cảnh sát bên ngoài hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

-Các anh rốt cục là người nào?

Tên cảnh quan đầu lĩnh thấy thế, sắc mặt lập tức xám ngắt, không nghĩ tới vội vàng hừng hực chạy vào nhưng lâm vào tử địa, hắn nhìn chằm chằm Diệp Khai hỏi.

Một gã bảo tiêu hắc một tiếng, nói:

- Cũng không sợ nói cho các anh biết, vị này chính là Diệp phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương!