Quan Môn

Chương 348: Vội vàng về nước




- Trong nước luôn có một đám người như vậy, chỉ biết chỉ trích người khác, mặc kệ ngươi làm gì, bọn họ đều nói các ngươi cái này không đúng, vậy cũng không đúng, cái này không nên, vậy cũng không nên.

Diệp Khai nói với Vương Lạc Đan:

- Nhưng đến phiên chính bọn họ lại làm được sự tình gì?

Đối với cái nhìn này của Diệp Khai, Vương Lạc Đan trên nguyên tắc đồng ý.

Lúc nàng còn ở trên trường quân đội, có vị giáo sư dạy bọn họ một khóa Anh ngữ.

Có thể là do nguyên nhân tuổi lớn, tư lịch sâu, kinh nghiệm dạy học phong phú, giáo sư này rất ít khi giảng trực tiếp mà vừa vào là để máy ghi âm đó, ký vào sổ lớp coi như xong.

Có một lần trên lớp học, giáo sư đột phát cảm khái, khiển trách thể chế hình thức giáo dục cùng phương pháp giáo dục nghiêm khắc hiện tại, đưa ra phương pháp giáo dục dùng tố chất làm chủ, đồng thời khen ngợi các khái niệm giáo dục tiên tiến biến quá trình giáo dục thành tự giáo dục.

Lúc ấy Vương Lạc Đan nhớ rõ rất rõ ràng, mọi người vẫn phi thường bái phục đối với ý kiến của giáo sư, bởi vì ông ta nói xác thực rất có đạo lý, cũng khiến mọi người tự nhận thức, chỉ là các học sinh ai dám nói ra loại vấn đề này?

Nhưng bây giờ xem ra, Vương Lạc Đan đã cảm thấy lý niệmgiáo dục của vị giáo sư này hoàn toàn chính xác, rất tiên tiến, cũng 100% tán thành tư tưởng của ông ta, thậm chí khâm phục.

Hoàn toàn chính xác, giáo sư đưa ra các hiện tượng cùng vấn đề quả thực đang tồn tại trong giáo dục hiện tại. Nhưng không biết như thế nào, những lời này nghe giáo sư nói, Vương Lạc Đan chợt cảm nhận khác.

Không khỏi làm cho nàng nghĩ tới một câu tục ngữ, đứng nói chuyện không đau thắt lưng.

Diệp Khai nghe xong Vương Lạc Đan kể lại chuyện này, nở nụ cười:

- Kỳ thật trong xã hội, luôn luôn một ít người như vậy, chính bọn hắn bình thường cái gì cũng không làm, lại bới móc thiếu sót với người khác vất vả cần cù lao động, vung tay múa chân, nếu không à múa mép khua môi nói khoác, chính mình như thế nào đối với thành tích người khác cũng chướng mắt. Kỳ thật, việc thật sự, hắn một chút cũng không làm, hoặc là làm không thành. Cho nên, cho dù lời hắn có đạo lý nhất định hoặc là rất có đạo lý, nhưng tất cả mọi người bài xích hắn, cô lập hắn, đây cũng là tất nhiên. Dù sao mắt mọi người đều sáng như tuyết, không trộn hạt cát.

Vị giáo sư mà Vương Lạc Đan nói có tri thức uyên bác cùng phương pháp giáo dục phong phú, hơn nữa với hệ thống khái niệm giáo dục tiên tiến, nếu như có thể phát huy toàn bộ thì sẽ có thành tựu giáo dục càng thêm to lớn.

Mấu chốt của vấn đề là ông ta không làm, không đem suy nghĩ trong đầu, sở học trong bụng truyền thụ cho học trò. Ngoại trừ một số lý luận phù hoa trống rỗng thì ngay cả một số tri thức cơ bản nhất cũng không sáng tạo ra.

Từ một điểm này, vị giáo sư này chẳng những không đáng noi theo, thậm chí nên đại lực phê phán.

Bởi vì tiêu chuẩn duy nhất bình phán thành tích giáo dục người là sự xuất sắc và năng lực sáng tạo cái mới của học trò. Ông ta vẫn theo phương pháp cũ lại khinh thường người khác. Cho dù phương pháp của bọn họ không đủ tiên tiến, dù cho hiệu quả không đủ rõ ràng, nhưng tối thiểu nhất học trò của bọn họ vẫn thu hoạch được, dù không như ý nhưng chỉ có thể nói là lòng có dư mà lực chưa đủ.

- Kỳ thật, vị giáo sư này như cô nói, chỉ nói không làm. Loại người như vậy có rất nhiều trong xã hội, bọn họ dùng mồm mép làm công cụ, không có con đường thực tế, chỉ biết tự cao thanh cao, oán trời trách đất, gọi không làm.

Diệp Khai có chút cảm khái nói:

- Không nói cơ sở, dù trong cao tầng, thiệt tình làm việc có mấy ai? Ngược lại là cản trở tương đối nhiều.

Hắn lúc nói lời này, dĩ nhiên là muốn ám chỉ lão Trần gia Trần Chiêu Vũ đã lui xuống đi.

Vị bí thư ban bí thư này tuy là nhân vật thứ năm trong thường vụ nhưng theo như ấn tượng của Diệp Khai thì thành tích không có bao nhiêu, gây trở ngại lại làm rất nhiều, bản thân cũng không có làm được một cán bộ công chính liêm minh mà là kết đảng làm rối kỉ cương, đả kích đối lập, cùng lão Diệp gia đấu thật lâu.

Nếu như không phải bởi vì Diệp Khai ra tay, hung hăng đả kích lão Trần gia, làm mất hai viên Đại tướng đời thứ hai của nhà ông ta, lại phế bỏ hai đứa cháu ruột mới hoàn toàn đánh ngã thì đoán chừng Trần Chiêu Vũ lúc này còn sinh long hoạt hổ trên chính đàn trong nước, tiếp tục tạo thành trở ngại đối với sự nghiệp cải cách.

Nhìn từ điểm này, Trần Chiêu Vũ không nói có bao nhiêu cống hiến, chỉ là chỗ phạm phải sai lầm trên người, bất kể là cố tình hay vô tâm thì đã tạo thành ảnh hưởng rất xấu đối với quốc gia.

Bởi vì cái gọi là trên làm dưới theo, lập trường người lãnh đạo đứng không đúng, chớ đừng nói chi là đầy tớ sẽ nghĩ như thế nào.

Diệp Khai oán niệm đối với lão Trần gia là phi thường sâu, nếu không phải Diệp lão gia tử mệnh lệnh rõ ràng cấm hắn, không cho phép ra tay đối với Trần Chiêu Vũ thì hắn đã sớm cho ông ta đẹp mặt, làm sao có thể bỏ mặc ông ta chửi bới Diệp gia, chửi bới Diệp Khai?

Hôm nay bên trong quân ủy vẫn đang có một nhóm người như vậy, có ý kiến phản đối lão Diệp gia hành động.

Cho nên, có ít người phản đối đóng hàng không mẫu hạm, có ít người phản đối Diệp Khai mua lại hạm đội Hắc Hải, thậm chí có những người này cho rằng lập trường lão Diệp gia sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến yên ổn phồn vinh quốc gia.

Từ tin tức quân ủy truyền tới mà xem thì kỳ thật hiện tại Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử cũng không quá hi vọng Diệp Khai mạo hiểm, thành công sẽ bị người nói thành thích đao to búa lớn, thất bại [chỉ có lão Diệp gia cảm thấy đau xót, người khác nhất định là đa số chế giễu.

Diệp Khai cũng biết, lúc này về nhà là lựa chọn tốt nhất, công thành danh toại, an tâm phát triển.

Chỉ là, Diệp Khai vẫn chưa cam tâm khi chưa tận mắt xem xét căn cứ bí mật dưới đáy biển có tồn tại hay không.

Nhưng có một số việc, thật không phải là dùng ý chí của mình chuyển di.

Trương Tam cùng Lý Tứ báo về, Russia phong tỏa căn cứ quân sự gần Bắc Băng Dương, ý nghĩa là Diệp Khai không có khả năng từ căn cứ trực tiếp xuất phát, đi tàu ngầm tiến vào căn cứ bí mật dưới đáy biển.

- Chuyện này thôi vậy.

Diệp Khai sau khi nghe, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Không có tàu ngầm thì hắn không thể nào tiến vào căn cứ thần bí đó. Biết sớm như vậy lúc trước lưu lại một chiếc tàu ngầm hạt nhân dự bị.

Hiện tại những tàu ngầm hạt nhân kia đã sớm về nước, hắn cũng không có bổn sự mua thêm.

Đương nhiên, còn có một biện pháp, là cưỡi tàu ngầm tư nhân loại nhỏ tiến vào căn cứ, nhưng Diệp Khai cũng không có mười phần nắm chắc, dù sao đối với loại tàu ngầm nhỏ mà nói, chiều sâu lặn xuống có hạn, hơn nữa tính an toàn có thể cũng rất thành vấn đề, vạn nhất xuất sư không thành vậy thì xong.

Vào lúc Diệp Khai do dự, một tin tức khác từ trong nước khẩn cấp truyền tới.

- Cái gì?! Lão gia tử bệnh nặng?!

Nhận được tin tức này, Diệp Khai lập tức quá sợ hãi.

Hắn không thể nghĩ đến, thân thể Diệp lão gia tử xảy ra vấn đề đúng lúc này,.

Tin tức là chú Lê truyền tới, Diệp Khai nhận được cũng không dám trì hoãn, lên máy bay ngay trong đêm từ Kiev đến Kinh Thành.

Lúc này, đã là thượng tuần tháng bảy, thời tiết rất nóng bức.

Đám Diệp Khai vừa xuống máy bay đã thấy xe đeo biển quân ủy chờ sẵn.

Chú Lê tự mình đến đón Diệp Khai, liền gặp Chung Ly Dư đang đứng sau hắn, về phần nói Tạ Quân Ngọc cùng Vương Lạc Đan chưa đủ thân quen để đi gặp Diệp lão gia tử nên cho đội khác an bài.

Ngồi vào trong xe, Diệp Khai liền không nhịn được hỏi:

- Chú Lê, lão gia tử rốt cuộc là ra thế nào rồi? Vì cái gì đột nhiên ngã bệnh như vậy?

- Hiện tại lão gia tử đã vào tổng y viện, là đau tim.

Chú Lê cũng rất ngưng trọng.

- Đau tim.

Diệp Khai sau khi nghe, lập tức trầm ngâm, thật lâu mới hỏi:

- Gần đây trong nước có chuyện gì không thuận lợi sao?

Diệp Khai cũng rất tinh chuẩn, chỉ ngay vào mấu chốt của sự tình.

Theo đạo lý, Diệp lão gia tử năm nay cũng chỉ mới bảy mươi sáu tuổi mà thôi, mặc dù nói niên kỷ cũng không nhỏ, nhưng ở hoàn cảnh chính trị phổ biến trong nước thì rất bình thường, nhất là Diệp lão gia tử gần đây vẫn khỏe mạnh, không có khả năng đột nhiên bị bệnh.

Hôm nay Diệp lão gia tử đột nhiên đau tim, loại bệnh này luôn có nguyên nhân dẫn đến, cho nên Diệp Khai trực tiếp tựu hoài nghi đến một vấn đề, có phải người nào khiến Diệp lão gia tử tức giận? Nếu không ông sẽ không bị bệnh như vậy.

Chú Lê nhìn Diệp Khai, rất có chút bội phục, Diệp Khai quả nhiên là thông minh vô cùng, chỉ từ triệu chứng bệnh của Diệp lão gia tử đã đoán được nguyên nhân bệnh, người nối nghiệp lợi hại như vậy, chỉ cần đứng vững vàng gót chân, đám đại gia tộc há dám xem thường lão Diệp gia?

- Kỳ thật chủ yếu là hai chuyện, một việc tựu là cảng đảo thay đổi Thống đốc, gia hỏa này miệng phun cuồng ngôn, tựa hồ là muốn đưa chế độ trở về trước khi đạt thành hiệp nghị. Một chuyện khác là bên quân khu chỗ Liêu Đông của bác hai của cháu có một số việc, hôm nay quân ủy đang tiến hành điều tra. Chú Lê giải thích:

- Bởi vì hai chuyện này mà gần đây lão gia tử mất hứng, ngày đó đọc một bài báo nói về thủ tướng khiến ông lập tức nổi giận. Ai biết đột nhiên lại đau tim, cũng may là cấp cứu kịp thời, vấn đề tạm thời khống chế được, chỉ là không biết kế tiếp khôi phục như thế nào?

- Bài báo nào khiến lão gia tử tức giận như thế?

Diệp Khai có chút kinh ngạc nói.

Hắn biết rõ, lão gia tử rất kính trọng thủ tướng, đột nhiên thấy có người chửi bới lão nhân gia thì đương nhiên muốn nổi đóa, chỉ là thân thể của ông không chịu được.

Diệp Khai nghe xong bừng bừng lửa giận, ghi hận lên người viết bài báo kia.