Quan Môn

Chương 327: Quân trang mượn?




Cơ hồ là đồng thời, Diệp Khai nhận được điện thoại của Diệp Kiến Hoan cùng Sở Tĩnh Huyên.

- Vậy thì đều đến nhà đi.

Diệp Khai suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn phải quyết định để cho bọn họ tới nhà gặp mặt.

Không qua bao lâu, Diệp Kiến Hoan đi Cadillac cùng Sở Tĩnh Huyên đi Maserati xuất hiện trong sân lão Diệp gia.

Diệp Kiến Hoan dẫm theo Thẩm Tuyết, Sở Tĩnh Huyên dẫn theo nữ trợ lý, hai người đứng trong sân hàn huyên.

- Không trách được Tiểu Khai không chịu đi ra ngoài, nguyên lai là em gái đã đến.

Diệp Kiến Hoan cũng biết Sở Tĩnh Huyên,cười nói:

- Sớm biết như vậy, anh tới muộn để hai đứa khỏi ngại.

- Diệp đại thiếu, anh làm đại ca mà nói chuyện hay vậy.

Sở Tĩnh Huyên lập tức đáp lễ:

- Chị dâu ở chỗ này, anh còn trêu cợt người khác, như vậy thật không tốt nha.

Thẩm Tuyết xuất thân tuy không phải danh môn nhưng trong nhà nàng là thư hương lâu đời cho nên ở kinh thành cũng có danh tiếng, Sở Tĩnh Huyên cũng không xa lạ gì nên vừa gặp đã đứng nói chuyện.

Diệp Khai từ trong nhà đi ra, thấy Sở Tĩnh Huyên đang đứng nói chuyện với Thẩm Tuyết, không khỏi sửng sốt một chút.

Hắn còn tưởng rằng, gần đây Diệp Kiến Hoan một mực trốn tránh Thẩm Tuyế, không nghĩ tới đột nhiên lại đi cùng.

Diệp Khai đi qua, kéo Diệp Kiến Hoan sang một bên, thấp giọng hỏi:

- Tình huống như thế nào?

- Chuẩn bị sinh con, trước hết làm mấy lần ống nghiệm thử xem xem.

Diệp Kiến Hoan cũng thấp giọng.

Hắn lặng lẽ đi bệnh viện, làm một kiểm tra toàn diện, Tây y nói là sức sống t*ng trùng tương đối thấp, cho nên không dễ thụ thai.

Bên Trung y thì chẩn đoán bệnh rất nhiều, nào là dương tinh chưa đủ, khí thận hư…, tóm lại là bản thân Diệp Kiến Hoan có một vài vấn đề, hơn nữa hàng đêm sênh ca nên thân thể hư nhược, cần hảo hảo điều trị một hồi.

- Trung Y nói phải cấm dục một tháng nhìn xem hiệu quả nói sau.

Nhắc tới chuyện này, Diệp Kiến Hoan cũng có chút buồn rầu.

Nhiều năm qua, Diệp Kiến Hoan la cà ở bên ngoài đã quen, đột nhiên muốn cho hắn cấm dục một tháng, quả thực không khác giết đi, cho nên hắn đau đầu vô cùng.

Khỏi cần phải nói, chính là chuyện một tháng không ăn thịt đám bạn gái khiến hắn phiền lòng, lập trường có chút không kiên định. Diệp Kiến Hoan rất hoài nghi các nàng có thể hay không sống qua một tháng này, chỉ sợ không dừng một khắc, cho hắn một đống sừng.

- Điều này có thể trách ai?

Diệp Khai không cho là đúng:

- Ngươi bình thường cũng biết chọn lựa, huống hồ là minh tinh.

- Đám kia chỉ là chơi đùa mà thôi, ai cho là đúng?

Diệp Kiến Hoan đối với cái này ngược lại rất rõ ràng, cái gọi là đám minh tinh hầu hạ hắn đi chơi cũng chỉ là một món thứ mới mà thôi.

Mà những nữ minh tinh kia tiếp cận Diệp đại thiếu cũng chỉ là coi trọng công ty lẫn thế lực của Diệp đại thiếu. Nếu như không có hai thứ này chèo chống, Diệp đại thiếu dựa vào cái gì có thể làm cho các nàng dễ dàng cởi dây lưng, nằm ngửa cho hắn mặc tình?

- Kỳ thật trong vòng này, minh tinh lại được coi là cái gì?

Nhắc tới chuyện này, Diệp Kiến Hoan không khỏi phấn khích:

- Vừa rồi có một diễn viên trẻ, lại nổi lên cả bên ca hát, được một thương nhân Hồng Kông coi trọng, trực tiếp đưa 500 vạn bao nàng một tháng, nàng nghĩ nghĩ không có gì tổn thất, đáp ứng. Kết quả thương nhân Hồng Kông này một ngày cũng không có lãng phí, chuyên tấn công cửa sau. Qua một tháng ngay cả khép lại cũng không thể.

- Không thể nào,......

Diệp Khai nghe được phì cười, chuyện này chắc là đồn đại.

Kỳ thật giai đoạn nhất định, đám nữ minh tinh đều biết giữ mình, khả năng không lớn vì mấy trăm vạn bán mình một tháng, đây không phải là chính mình tìm tai vạ nha.

Với thị trường giải trí trong nước hiện tại mà nói, nếu đám minh tinh có danh chỉ cần cần cù thì một năm thu nhập mấy ngàn vạn không có bao nhiêu vấn đề, cần gì phải vì 500 vạn để cho người ta giày vò một tháng?

- Sao không, chuyện này từ trong bệnh viện truyền ra.

Diệp Kiến Hoan lập tức khẳng định nói.

Diệp Khai cười nói:

- Được a, đi một hồi bệnh viện, ngay cả chuyện bí ẩn như vậy cũng thăm dò được, anh đi tới để cua tiểu hộ sĩ đi a?

Kiến Hoan cười toét, lại thấp giọng nói:

- Chú nói đúng, trong tổng y viện đúng là có mấy tiểu hộ sĩ xinh tươi, thầy thuốc bên trong cũng rất không tệ. Chỉ là lực lượng chủ yếu của lão Diệp gia chúng ta là ở trong quân đội, anh không tiện ra tay.

Diệp Kiến Hoan cũng có cố kỵ, quân đội là đối tượng lão Diệp gia trọng điểm bảo đảm, hai vị lão gia tử rất coi trọng, nếu như Diệp Kiến Hoan ở bên ngoài làm bừa không sao, dính vào quân đội để người oán thán thì lão gia tử nhất định thu thập, dù bác cả Diệp Tử Kiện cũng không có khả năng buông tha.

Hai anh em hàn huyên một hồi, bên kia Thẩm Tuyết cùng Sở Tĩnh Huyên cũng nói xong, bốn người đi vào trong nhà.

- Diệp Tướng quân, mặc quân trang vào đi hai bước cho mọi người xem xem nha.

Sở Tĩnh Huyên bỗng nhiên đề nghị.

Diệp Khai nghe xong lập tức im lặng.

Loại chuyện này khẳng định không thể gạt được đồng chí Sở Phong. Sở lão gia tử nghe vậy chắc chắn sẽ phải nội tình, nhưng chuyện như vậy có mấy ai biết rõ nên ông bảo cháu gái của mình tới hỏi.

- Đúng vậy a, mặc quân trang vào nhìn xem, thuận tiện để anh cũng thử một lần nha.

Diệp Kiến Hoan cũng hùa vào:

- Đã lớn như vậy nhưng anh chưa mặc qua quân phục Thiếu Tướng.

- Anh lừa ai đấy…

Diệp Khai không chút khách khí:

- Trong nhà quân trang còn thiếu sao? Quân trang thượng tướng anh còn không mặc, giờ vừa mắt quân trang Thiếu Tướng? Hay Diệp đại thiếu đột nhiên đổi tính muốn tòng quân rồi hả? Nếu nói như vậy, bác cả chắc sẽ cao hứng đến nỗi cả đêm cũng bắt anh vào quân doanh đi thôi?

Diệp Khai nói vậy cũng không quá đáng, lão Diệp gia sao thiếu đồ chơi, dù ở cấp tướng, bác cả bác hai từ lúc cấp tá cho tới tướng đều có cất giữ quân trang, chắc giờ có thể mở một triển lãm cá nhân cũng được.

-Anh chỉ muốn xem quân trang kiểu mới của chú thôi.

Diệp Kiến Hoan vừa cười vừa nói.

Bất kể như thế nào, đây là một việc vui vẻ.

Diệp Khai đi thay quân phục hè, quả nhiên trên bờ vai có một ngôi sao sáng chói.

Sở Tĩnh Huyên cũng cảm thấy rất hứng thú, lão Sở gia theo chính không nhiều, chủ yếu hướng giới kinh doanh bắt đầu phát triển, cho nên mấy vị trưởng bối trong nhà ũng đều không tiến vào quân đội, cho nên nàng rất ngưỡng mộ bộ quân phục tướng của Diệp Khai.

- Đáng tiếc còn thiếu sao, nếu ba sao thì có phái đoàn rồi.

Sở Tĩnh Huyên có chút vẫn chưa thỏa mãn.

- Ba ngôi.....

Diệp Khai lập tức lắc lắc đầu nói:

- Một ngôi này cũng tượng trưng mà thôi, nếu tôi thật muốn tiến vào quân đội phát triển đoán chừng lão gia tử cũng sẽ không đồng ý.

Mọi người nghe xong gật gật đầu, biết rõ Diệp Khai nói không giả.

Diệp lão gia tử xác định đường đi cho hắn là đi con đường làm quan, tuyệt đối sẽ không để cho hắn đi tòng quân, bởi như vậy, đường phát triển quá hẹp, tối đa cũng chỉ là quân ủy phó thủ trưởng mà thôi, đây không phù hợp quy hoạch lâu dài của lão Diệp gia đối với Diệp Khai.

Cho nên bởi vì chuyện này mà khi bác hai Diệp Tử Sơ muốn để cho Diệp Khai tòng quân, lão gia tử còn khiển trách một trận, nói ông không có tư duy chính trịĩ, cả đời cũng chỉ có thể uốn tại trong quân đội.

Mấy người đang bình luận chợt nghe tiếng mở cửa.

Sau đó bọn họ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc đồ trắng hải quân xuất hiện tại cửa lớn, đang ngạc nhiên nhìn mọi người.

- Ồ?

Vương Lạc Đan đột nhiên thấy trong phòng khách lão Diệp gia đã ngồi nhiều người như vậy thì hơi bối rối.

Nàng sao có thể nghĩ hôm qua nhà của Diệp gia còn vắng ngắt, hôm nay đột nhiên náo nhiệt rồi.

Sở Tĩnh Huyên cùng Thẩm Tuyết đang ngồi ở một chỗ, thấy ở cửa ra vào có một nữ thượng úy hải quân không khỏi nghi ngờ nhìn sang Diệp Khai.

Gia hỏa này làm cái quỷ gì, sao trong nhà có một vị nữ sĩ quan hải quân còn trẻ như vậy?

Nhất là Sở Tĩnh Huyên nhìn rất không hữu hảo.

Diệp Khai biết mọi người có chút hiểu lầm, vì vậy giới thiệu:

- Ân, vị này chính là thiên kim của Vương tư lệnh hải quân , thượng úy hải quân Vương Lạc Đan tiểu thư, bởi vì công tác nên tạm thời ở tại nhà của chúng ta.

Sở Tĩnh Huyên nghe xong Diệp Khai giải thích, biết rõ chuyện này khẳng định không đơn giản, nếu không con gái tư lệnh hải quân đã chẳng tới đây, vạn nhất gây hiểu lầm thì phiền rồi.

Dù sao, Diệp Khai chuẩn bị đặt quan hệ thông gia với lão Sở gia, trong kinh thành đều biết. Vương tư lệnh tuy cấp bậc Thượng tướng, uỷ viên quân ủy nhưng cũng không có khả năng phái con gái của mình đến thăm, ngang nhiên nạy góc tường lão Sở gia.

Thân là nhân vật tiêu điểm, Vương Lạc Đan lại không cân nhắc đến nhiều như vậy, nàng chỉ thấy Diệp Khai mặc quân trang, có chút ngoài ý muốn, trong nội tâm cũng có một ít khinh thường.

Muốn làm Tướng quân vậy tiến vào quân doanh đi rèn luyện chịu khổ đi, dựa vào thế lực lão Diệp gia không chừng còn có cơ hội này, nhưng ở nhà mặc đồ Thiếu Tướng, lại tính toán chuyện gì?

Vương Lạc Đan xem thường nhất chính là đám thanh niên cáo mượn oai hùm như vậy.

Vì vậy Vương Lạc Đan hỏi một câu:

- Quân trang mượn? !.