Quan Môn

Chương 300: Nhân vật tin tức




Hà Tình nhìn Diệp Khai, trong nội tâm vô cùng buồn bực.

Bị hắn đụng phải còn chưa tính, ở chỗ bị đụng lại vô cùng non mềm, nhưng khôi phục cũng rất nhanh, không đến mức tạo thành nội thường gì khác, nhưng sau khi bị hắn đụng phải còn bị mở miệng đùa giỡn, điều này làm cho Hà Tình cảm thấy phi thường bực tức.

Cho dù anh có là nha nội, nhưng cũng phải bận tâm tới mặt mũi của lão tử anh đi?

Chẳng lẽ đi đùa giỡn thư ký của cha mình không hề cảm thấy có gánh nặng tâm lý chút nào sao?

Tuy Hà Tình mới công tác chưa bao lâu, nhưng bên trong quan trường cũng không phải chưa từng kiến thức qua, chỉ có điều nàng là em gái của thư ký trưởng thành ủy Hà Thiên Lâm, có được một tầng ô dù như vậy bình thường cũng không ai muốn va chạm với nàng, hiện tại nàng còn trở thành thư ký sinh hoạt của ủy viên Cục chính trị trung ương, bí thư thành ủy Minh Châu Diệp Tử Bình, địa vị càng thêm bất đồng, dù là các vị ủy viên thường ủy trong thành phố khi gặp nàng cũng rất khách khí.

Không vì điều gì khác, đều chỉ vì nể mặt mũi của Diệp Tử Bình.

Thân là thư ký của người lãnh đạo quốc gia, địa vị đương nhiên là không bình thường, nếu không phải tuổi tác của Hà Tình còn trẻ một ít, lại vừa mới ra trường chưa bao lâu, cấp bậc của nàng còn có thể bước lên trên một bước.

Đây cũng là vấn đề mặt mũi của Diệp Tử Bình, dù sao thư ký của người lãnh đạo quốc gia là cấp phó phòng, xác thực là có chút không đủ, mọi người nhìn vào cũng cảm thấy không quá thích hợp, nói thế nào cũng phải là cấp phó sảnh đi?

Cho dù là thư ký của bí thư tỉnh ủy ít nhất đều là cấp phó sảnh đâu.

Trong đầu Hà Tình suy nghĩ những chuyện này nên cảm thấy có chút mơ hồ, Diệp Tay xua xua tay trước mặt nàng mới đem nàng hồi tỉnh tới.

- Hà thư ký, cô không sao chứ? Vì sao cô có chút không ổn đây?

Diệp Khai nhìn nàng dò hỏi.

Hà Tình hữu khí vô lực nói:

- Không có chuyện gì, về sau anh đi đường nên chậm một chút thì tốt hơn, lần này đụng tôi thật không nhẹ…ai ôi!!!

- Vậy được rồi, cô nghỉ trước một lát, nếu như còn cảm giác không khỏe thì đến bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn.

Diệp Khai không hiểu rõ tình huống của nàng đành nói như vậy.

- Đoán chừng là không còn chuyện gì nữa đâu, anh ăn cơm trước đi, Diệp bí thư dặn tôi mang cơm tới cho anh đó, đều là nhà ăn vừa nấu xong thôi.

Hà Tình tỏ vẻ không có vấn đề gì lớn, thúc giục Diệp Khai ăn cơm.

- Vậy tôi ăn đây…

Diệp Khai nhìn Hà Tình nói:

- Tôi thật sự cảm thấy có chút đói bụng, vừa rồi định ra ngoài tìm gì ăn, không nghĩ tới lại va chạm phải cô, chuyện này thật là…

- Ăn nhanh đi thôi!

Hà Tình hối thúc.

- Vậy tôi ăn đó!

Diệp Khai liếc mắt nhìn Hà Tình, phát hiện nàng đang ngồi dựa trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, đôi mi dài rủ xuống, thoạt nhìn thật mê người.

Diệp Khai mở hộp cơm, bên trong có hai món mặn cùng một món canh, còn có sáu bánh bao hấp, nhìn đồ ăn thật không ít, hắn lập tức vùi đầu ăn cơm, thật sự là cảm thấy đói bụng, chỉ qua năm phút đã ăn xong sạch sẽ, thoải mái vuốt vuốt bụng nấc lên thư giãn.

- Thật thoải mái!

Diệp Khai cảm thấy trong thời gian gần đây tới hôm nay mới là ngày mình ăn được bữa cơm thoải mái nhất.

Ẩm thực bên Nga quả thật là không hợp khẩu vị của hắn, chẳng có mùi vị gì, ngoại trừ có thể giúp đỡ đói căn bản không hề có chút mỹ thực nào, ở bên Nga phỏng chừng chỉ có chút đặc sản thì còn xem được, chẳng hạn như trứng cá muối gì đấy.

Đương nhiên món khoai tây nấu thịt bò cũng không tệ lắm, bởi vì địa vực nghiêng về hướng bắc, khí hậu rét lạnh, cho nên thịt bò cùng khoai tây có chất lượng thượng thừa, hơn nữa cộng thêm ly Vodka nồng độ cao, kỳ thật cũng cảm thấy cuộc sống thật hạnh phúc.

Lúc này Hà Tĩnh đã hoàn toàn khôi phục lại, đang ngồi trên sô pha nhìn Diệp Khai ăn cơm.

Đối với Diệp nhị thiếu, Hà Tình vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ít nhất nàng thấy người này không đến mức kém cỏi, ngoại hình rất tốt, tựa hồ cũng không nghe được hắn làm chuyện gì xấu xa trong Minh Châu, nghe nói hiện tại hắn đã là cán bộ cấp phó sảnh, điều này làm Hà Tình cảm thấy phi thường tò mò, không biết rốt cục hắn gặp phải vận khí gì, lại nhặt tới một chức vị như vậy?

Phải biết rằng hiện tại hắn chỉ mới là sinh viên năm thứ nhất mà thôi, chính mình học nghiên cứu sinh mà cũng chỉ mới tốt nghiệp, lại biết tới vài môn ngoại ngữ nên mới được phá cách đề bạt làm phó phòng cấp, đây là nhờ dính vào chức vụ làm thư ký cho Diệp Tử Bình, bằng không mà nói cho dù anh của nàng là thư ký trưởng thành ủy Minh Châu, nàng cũng phải thành thành thật thật làm việc thêm vài năm mới có thể lên tới cấp bậc này.

Diệp Khai hoàn toàn không biết ý nghĩ của nàng, sau khi hắn ăn no, thuận tay lật ra phần báo chí bên cạnh, liền thấy được một tiêu đề bên trong báo – “Đồ hộp đổi phi cơ”.

- Ồ?

Diệp Khai vừa nhìn thấy, lập tức nổi lên hứng thú.

Đây đã là chuyện xảy ra năm trước, chỉ bất quá cho tới bây giờ mới bị hấp thụ ra ánh sáng mà thôi.

Người thao tác chuyện này là một thương nhân của Thục Trung tên Minh Duệ, công ty dưới tay hắn chủ yếu là làm hoạt động mậu dịch, sau khi hắn rời khỏi quê quán, vẫn ở lại Giang Khẩu, Minh Châu cùng thủ đô tìm cơ hội, công ty của hắn làm đủ loại mậu dịch, từ buôn bán vật liệu thép tới bán sỉ len sợi, ngành nào hắn cũng từng làm qua.

Ý nghĩ của Minh Duệ xưa nay luôn liên tục khiêu thoát, không hề buông tha bất kỳ đại tràng diện nào có thể lộ mặt.

Ba năm trước hắn được mời đến Thụy Sĩ tham gia diễn đàn kinh tế thế giới, đây là lần thứ nhất xí nghiệp gia Trung Quốc tham gia diễn đàn nổi danh không chính thức này. Giá hàng tại nơi đó đắt đỏ, lúc ấy Minh Diệu cũng không có bao nhiêu tiền, thậm chí còn không dám ăn cơm trong tiệm, mỗi ngày chạy vào hẻm nhỏ tìm chỗ bán hàng vỉa hè rẻ nhất mà qua bữa.

Ngày tham dự diễn đàn kéo dài chừng nửa tháng, hắn ở bốn ngày đã không chịu nổi, ngại dùng tiền thật quá nhiều, phải trở về nước, khi tính tiền mới được thông báo là khách quý được mời tham dự nên toàn bộ chi phí ăn ở của hắn đều được bên diễn đàn lo hết thảy.

Từ Thụy Sĩ trở về không lâu, trên chuyến xe lửa Minh Duệ đến thủ đô, hắn nhận thức một người, từ trong miệng người kia nghe được tin tức Xô Viết trước lúc sắp giải thể chuẩn bị bán ra một nhóm máy bay 154, nhưng còn chưa tìm thấy được người mua.

Vì vậy với ý tưởng luôn khiêu thoát hắn cảm thấy đây là một sinh ý đáng giá mạo hiểm.

Nhưng công ty của hắn không có quyền được kinh doanh hải ngoại, cũng không có quyền kinh doanh hàng không, càng không có đầy đủ tài chính, muốn làm thành mậu dịch máy bay quả thật chỉ là hi vọng vô căn cứ.

Nhưng Minh Duệ lại quyết ý phải thử một lần, hắn thăm dò được tin tức một công ty hàng không trong nước vào năm trước vừa mở tuyến bay đang có dự định mua sắm máy bay, liền chạy tới hiệp đàm, công ty hàng không đồng ý mua máy bay FF8 của Xô Viết, sau đó Minh Duệ lại từ thật nhiều xí nghiệp quốc doanh thu lấy đồ hộp, áo da cùng thật nhiều thương phẩm bị tồn đọng chuẩn bị đem phương thức dùng hàng đổi hàng hoàn thành vụ làm ăn này.

Minh Duệ rất có thể nắm bắt lấy tâm tư người khác, hắn tuyển chọn địa điểm tiếp đãi quan viên công nghiệp hàng không Xô Viết ở tại Quốc Tân quán ở Điếu Ngư Đài, trước khi bắt đầu đàm phán, hắn làm ra thái độ rất vinh hạnh nói với khách nhân, đây là địa phương mà cách đó không lâu Gobachev cùng người lãnh đạo Trung Quốc từng hội đàm, vừa nghe như thế vị quan viên Xô Viết kia liền cảm thấy kính nể.

Dưới thủ đoạn tay không bắt lang, vụ làm ăn vốn không khả năng hoàn thành lại có thể biến thành sự thật.

Ở sáu tháng cuối năm trước, Minh Duệ rốt cục đã đạt thành hiệp nghị cùng Xô Viết, dùng năm trăm toa xe vận chuyển thương phẩm hàng ngày giá trị bốn trăm triệu đồng trao đổi mua về bốn máy bay 154 của Xô Viết.

Khoản mậu dịch này trải qua truyền thông đưa tin, Minh Duệ lập tức trở thành nhân vật nóng hổi trong cả nước, hắn tự xưng mình từ trong vụ làm ăn đó lợi nhuận tám mươi triệu.

“Đồ hộp đổi máy bay” làm Minh Duệ trong một đêm thành danh, càng làm cho hắn tin tưởng lý luận của mình không chút nghi ngờ, hắn nói với phóng viên – Quy luật kinh tế quá khứ đã trở nên thập phần buồn cười, một bộ công nghiệp văn minh ở tại tây phương đã lạc hậu, ở Trung Quốc càng không thể thực hiện được, chúng ta cần thành lập quy tắc trò chơi trí tuệ văn minh kinh tế mới. Có người nói tôi là “không thủ đạo”, tôi cho rằng đối với tài sản trí tuệ vô hình có thể vận dụng cao độ, mà đây chính là sự cống hiến của tôi đối với giới kinh tế Trung Quốc.

Diệp Khai nhìn thấy báo chí đưa tin về Minh Duệ, liền nhếch môi nở nụ cười.

Minh Duệ đùa loại thủ đoạn này, ở trong mắt hắn xem ra đều là trò chơi của hắn còn dư lại, phải biết rằng trong quá trình Diệp Khai liên hệ cùng người Xô Viết, lấy vật đổi vật làm thật xinh đẹp, thu lợi càng lật ra không biết bao nhiêu lần.

Minh Duệ chỉ có thể lấy được chừng 20% lợi nhuận mà thôi, tình huống chân thật thì không rõ, nhưng theo Diệp Khai đoán chừng cũng không nhiều bao nhiêu.

- Làm sao vậy, nhìn anh cười có vẻ xấu xa như thế?

Hà Tình nhìn thấy không nhịn được muốn mỉa mai hắn vài câu.

- Chỉ là chứng kiến một tin tức cảm thấy rất có ý tứ mà thôi.

Diệp Khai đưa tờ báo cho Hà Tình.

Hà Tình nhìn thoáng qua lại buông tờ báo xuống, tin tức này nàng đã xem qua, chỉ là không biết vì sao Diệp Khai lại cười.

- Loại thủ đoạn này của hắn không lên được mặt bàn đấy…

Diệp Khai chỉ đánh giá một câu như vậy, không nói thêm lời nào khác.

Trên thực tế Diệp Khai đối với Minh Duệ kia vẫn có chút hiểu rõ, trong mười năm sau này hắn dùng lý luận tay không bắt lang lại thay đổi hành động lần nữa, hắn trù tính một đống kế hoạch hùng vĩ nghe qua liền hù chết người, trong đó có cả chuyện cho nổ một cái hố sâu rộng 50km sâu hơn 2000m tại Himalaya, đem khí hậu ẩm ướt của Ấn Độ Dương dẫn vào khu tây bắc khô hạn của Trung Quốc, khiến khu vực có thể xuất hiện mưa, chuyện này tựa hồ từng xuất hiện qua trong phim điện ảnh, là do một người điên trong bệnh viện tâm thần từng nói, bên trong thật không thiếu ý tứ châm chọc bao hàm trong đó.

Nhưng không thể không thừa nhận, trong toàn bộ niên đại 90, Minh Duệ vẫn là tiêu điểm của truyền thông, thậm chí hắn còn lấy được danh hiệu – Trung Quốc thập đại dân doanh xí nghiệp gia – Trung Quốc nhân vật phong vân cải cách – Trung Quốc thập đại thật nghiệp gia vân vân…

Công ty của hắn cũng được xưng là – Trung Quốc cải cách khai phóng thí nghiệm điền – Trung Quốc xí nghiệp dân doanh chân chính…Vào năm 1994, tạp chí Forbes của Mỹ còn đem hắn xếp vào Long Hổ Bảng của phú hào toàn cầu, là người đứng thứ tư trong đại lục phú hào, cùng năm, có một quyển tạp chí dân gian tên là Tài Phú đem hắn định vị thành – Trung Quốc đệ nhất dân gian xí nghiệp gia cùng người đứng đầu phú hào siêu cấp đại lục, người nhiệt tình tràn ngập sức tưởng tượng trong buôn bán cùng cải cách không tưởng kia cũng bởi vậy được cho rằng trở thành xí nghiệp gia giàu nhất Trung Quốc.

Đương nhiên, lần mạo hiểm thành công của Minh Duệ năm 1991 cũng không phải là một sự kiện ngẫu nhiên.

Trải qua mười ba năm cải cách, ngoại giao trong thể chế kế hoạch đã dần dần rơi vào biên giới tan rã, năng lực khuyết thiếu thị trường khai thác mà tạo thành hàng hóa ứ đọng vẫn là nan đề làm phức tạp thật nhiều xí nghiệp quốc doanh lớn, điều này không thể nghi ngờ đã tạo thành không gian hoạt động cực lớn cung cấp cho những tiểu thương nhân như Minh Duệ.

Thông qua phương thức sáng tạo cái mới cùng thu hoạch lợi ích trung gian, cũng trở thành thủ đoạn làm giàu của một ít mạo hiểm gia.

Bất quá bởi vì khuyết thiếu công cụ vốn liếng quy phạm cùng quy tắc trò chơi, những hoạt động kinh doanh kiểu này thường thường phi thường truyền kỳ cùng quỷ dị, cũng tràn đầy tính không xác định.

Tuy Minh Duệ đã thành công, nhưng người thất bại càng nhiều hơn nữa…

__________________