Phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban Tân Thụ Minh sau khi nhận được nhiệm vụ trong huyện phái xuống, trong nội tâm vẫn có mâu thuẫn cảm xúc đấy.
Thánh Vương thôn đó là địa phương gì? Địa phương vắng vẻ phong bế không nói, dân phong cũng bưu hãn, có thể nói ngươi nếu như muốn bọn họ cải biến chủ ý, đó là tương đối khó khăn. Nhất là muốn ảnh hưởng đến lợi ích bản thân bọn họ vậy khẳng định sẽ có xung đột.
Tân Thụ Minh cũng không hy vọng chính mình dẫn đội qua bị các thôn dân Thánh Vương thôn đánh cho trở về.
Tổ công tác cùng Tân Thụ Minh cũng rất có phê bình kín đáo.
- Thánh Vương thôn không dời đi, chẳng lẽ vây ở trong núi gặp cảnh khốn cùng, ý của bí thư huyện ủy là sao?
- Đúng vậy, những người này ăn no không công việc để làm!
- Đường Thánh Vương thôn cũng không dễ đi......
- Mười hai người thật sự là quá ít, vạn nhất xảy ra chuyện, chạy cũng chạy không ra.
Tân Thụ Minh khoát tay nói:
- Không có cách nào, lãnh đạo để cho chúng ta đi Thánh Vương thôn điều tra chuyện bọn họ dời đi toàn bộ, chúng ta đây nghe theo là được, về phần xử lý như thế nào, nhất định là muốn những người lãnh đạo trong huyện đánh nhịp.
- Nói cũng đúng, chúng ta chỉ điều tra, không nói, tin tưởng không có vấn đề gì.
- Khó nói ah, với dân phong ở đó chưa chừng sẽ cho chúng ta là giặc đấy.
Mọi người nhao nhao nghị luận, hiển nhiên tràn đầy sầu lo với chuyến đi tới Thánh Vương thôn.
Nếu như có thể nói, đoán chừng không có người nào nguyện ý đi Thánh Vương thôn làm những chuyện như vậy.
- Tốt rồi, tất cả mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị một chút, tranh thủ ngày mai đến Thánh Vương thôn. Tân Thụ Minh cuối cùng nói.
- Trước khi đi, một lần nữa gọi điện thoại cho Thánh Vương thôn, liên hệ tiểu Trần, nhìn xem có chuyện gì không. truyện được lấy từ website tung hoanh
Có người nhắc nhở Tân Thụ Minh Đạo.
- Ừ.
Tân Thụ Minh gật đầu.
Bất quá đã có người đưa ra bất mãn đối với tiểu Trần:
- Tiểu Trần này cũng là vẽ vời cho thêm chuyện ra, ngươi nói ngươi sưu tập tài liệu thì cứ sưu tập tài liệu, không nên loạn đâm thọc cùng lãnh đạo huyện, ít chuyện càng tốt, không nên khiến cho lao sư động chúng , thật sự là hại người rất nặng.
- Tốt rồi, tốt rồi, tất cả giải tán đi.
Tân Thụ Minh khoát tay nói.
Ngay tại lúc bọn họ chuẩn bị tiến về hánh Vương thôn , tiểu Trần đã bị Ngô Tác Đống mang người cho “xuất cảnh” rồi.
- Mọi người làm như vậy là sai càng sai!
Tiểu Trần tức giận, thế nhưng cũng không có biện pháp gì.
Tuy hiện tại đối với hắn là xuất cảnh, nhưng nếu như hắn không nghe lời, muốn chạy về lại thì coi như dùng bạo lực trục xuất rồi.
Việc cần phải làm của Diệp Khai cũng rất gấp gáp, kỳ thật hắn cũng không muốn c khởi xung đột ùng trong huyện, nói như vậy đối với danh dự chính mình ảnh hưởng không tốt, tạo thành một ít di chứng.
Dù nói thế nào, người ta cũng là lãnh đạo tổ chức cơ sở đảng, Diệp Khai cùng người ta đối nghịch cũng không có ý tứ gì.
Chỉ là chuyện này quan hệ đến tương lai đại kế của hắn, cho nên cũng không thể để bọn họ cản trở rồi.
Cũng may lúc buổi tối, Trương Tam ở Soviet đột nhiên đánh tới điện thoại, nói là thiếu tá Bout đã đem số vali hạt nhân xách tay đến, hiện tại đã thông qua con đường bí mật qua vùng Trung Đông, sau đó trực tiếp dùng máy bay quân đội vận chuyển bằng đường hàng không đưa đến trong nước, đoán chừng buổi sáng ngày mai có thể đến Thánh Vương thôn.
- Tổng cộng chỉ mười hòm đã bỏ ra 2000 vạn Mĩ kim.
Trương Tam báo cho Diệp Khai:
- Giá tiền này xem như tương đối thấp, chủ yếu là Soviet hỗn loạn, cao tầng quân đội cũng hoang mang lo sợ, dù sao nhặt được trong nồi đều là thịt, có thể lợi nhuận một chút là một chút.
Diệp Khai đối với tin tức này cảm thấy phi thường phấn chấn, mắt thấy bên huyện ủy sắp đến gây phiền, vừa vặn bên mình có thể dọn dẹp, một khi giải quyết nan đề này thì mọi thứ khác là râu ria rồi.
- Tốt, nhân viên đi theo biết sử dụng không?
Diệp Khai rất quan tâm vấn đề này.
- Có bản thuyết minh tiếng Trung, rất dễ dùng, Lê Nhị xem là hiểu.
Trương Tam hồi đáp, bất quá hắn cảnh báo:
- Nhị thiếu gia, chuyện này có chút mạo hiểm hay không? Anh vẫn nên xem lại quyết định đi?
- Tôi quyết định rồi, hiện tại phải long trời lở đất mới có thể chấn nhiếp bọn đạo chích.
Diệp Khai thở dài nói:
- Huống hồ, đây cũng là phương pháp giải quyết duy nhất vấn đề giao thông không tiện của địa khu Linh Xuyên.
- Nhị thiếu gia đã quyết định, tôi đây cũng chỉ có toàn lực phối hợp rồi.
Trương Tam hồi đáp.
Diệp Khai buông điện thoại xuống, lập tức bắt đầu tiến hành động viên toàn thôn, yêu cầu các thôn dân lập tức khởi hành, hướng tân Thánh Vương thôn phương di chuyển.
- Thời gian quá nhanh, trong nhà còn chưa dọn kịp.
- Đúng vậy a, không phải nói qua mấy ngày mới được động sao? chúng ta đi như vậy có chỗ ở hay không?
- Dê nhà tôi chưa bắt.
Sau khi Diệp Khai tuyên bố quyết định của mình, người người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, đều tỏ vẻ thời gian quá gấp gáp.
Diệp Khai nói:
- Tình huống có biến hóa, đã đợi không kịp, vùng sơn thể Thánh Vương thôn xuất hiện vết rách, căn cứ chuyên gia phân tích, trong thời gian ngắn khả năng có động đất hủy diệt! Vì suy nghĩ an toàn tánh mạng thôn dân toàn thôn, chúng ta phải sớm ngày đi ra, né tránh trận tai nạn có tính hủy diệt này!
- Cái gì là hủy diệt mang tính tai nạn?
- Biết động đất Đường Sơn không? Hơn mười vạn người chết rồi......
Diệp Khai thốt ra lời này, lập tức liền có rất nhiều người bắt đầu xao động bất an rồi.
- Mọi người cũng không nên kinh hoảng, hiện tại tối trọng yếu nhất là an toàn, mỗi người chỉ mang theo vật tư quý trọng nhất trong nhà cùng chút ít đồ ăn, tôi đã an bài hết bên kia, một lần nữa bắt đầu.
Diệp Khai trấn an nhân tâm rồi bắt đầu mệnh lệnh cho đám Ngô Tác Đống suất lĩnh dân quân, giám sát quần chúng rút lui khỏi thôn.
Tuy trong lòng mọi người còn có chút không lớn tình nguyện, nhưng bởi vì có sổ tiết kiệm Diệp Khai cho trong tay nên cũng khá an ổn, phòng ốc bên này kỳ thật giá trị không được mấy tiền, trong nhà tối đa cũng là chút ít lương thực mà thôi, ngay cả đài radio cũng không nhiều người có, có thể có gia sản gì?
Bất quá cũng có người lưu luyến cố thổ, cầm theo không ít bao lớn nhỏ, vai khiêng tay chọn, hoặc là vội vàng dẫn đại gia súc bắt đầu hành trình.
Diệp Khai cùng Lê Nhị, Phùng Thiên Dịch lưu tại cuối cùng.
Tân Thánh Vương thôn không có vấn đề, tự nhiên có người của Chung Ly Dư an bài tiếp ứng, sắp xếp xong xuôi, tạm thời dựng phòng tạm, giữ ấm đều không có vấn đề, nước uống cùng thực phẩm cũng đều làm chuẩn bị nguyên vẹn, cuộc sống bốn ngàn người không phải là nhỏ, chuyện này nhất định phải an bài tốt đấy.
Đám Diệp Khai sau khi xác định Thánh Vương thôn đã biến thành một tòa không thôn liền đi chỗ núi rỗng chờ đợi.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, phi cơ trực thăng vận chuyển vali hạt nhân xách tay bay tới, sau khi trả hàng liền tạm thời rút lui, chỉ là để lại mấy vị nhân sĩ quân đội hiệp trợ Diệp Khai làm việc, còn có mười va-li xách tay.
Mấy người nghiên cứu xong cách dùng vali hạt nhân xách tay liền bắt đầu đem chúng bố trí trong lòng núi.
Bởi vì nguyên nhân bên trong địa hình phức tạp, chuyện này mất mấy tiếng đồng hồ, đợi đến lúc hết thảy thiết lập tốt về sau, đã là giữa trưa.
- Chuẩn bị rút lui khỏi a!
Diệp Khai cũng có chút mỏi mệt.
Không phải nói làm việc này có nhiều mệt mỏi, mà áp lực trên tinh thần quá nặngg, dù sao những vật này trên quốc tế đều bị nghiêm lệnh cấm, nếu là tiếng gió truyền ra ngoài, đoán chừng Diệp Khai cả đời này cũng đừng nghĩ xuất đầu rồi.
Phi cơ trực thăng lại đã bay trở về bốc bọn họ đi, lượn trên không hai vòng rồi bay ra ngoài.
Vào 1 h chiều ngày 25 tháng 12 năm 1991, trên không trung, đám Diệp Khai cảm nhận được một màn kinh tâm động phách.
Dùng Thánh Vương thôn làm trung tâm, phạm vi ước chừng năm Km2, một vùng núi giống như là bị người một cước giẫm bẹp, đột nhiên bắt đầu khởi động rồi ầm ầm tụt xuống.
Không thấy mây hình nấm, cũng không có cái gì sóng xung kích, chỉ là cảm thấy đại địa đang kịch liệt chấn động, chừng nửa phút mới ngừng lại.
Mười vali hạt nhân xách tay Soviet đã đồng thời nổ tung, rốt cục san bằng sơn mạch chỗ Thánh Vương thôn, lòng núi rỗng biến thành thung lũng, núi đá nghiền nát lấp vào biến thành đồng bằng!
Con đường từ huyện Bằng Dương đến thành phố Minh Châu trong nửa phút tạo thành!
Đợi đến lúc hết thảy yên tĩnh xuống, đám Diệp Kha lại ngồi phi cơ trực thăng vòng trên chỗ vừa nổ một hồi, rốt cục có thể tương đối hài lòng xác định, kế hoạch lấy được viên mãn thành công.
Diệp Khai mạo hiểm rất lớn, hao tốn 2000 vạn Mĩ kim mua được đạn hạt nhân mimi, cũng không phụ hi vọng, một lần hành động thành công.
Các thôn dân đã dời đến tân Thánh Vương thôn cũng đều cảm nhận được uy lực sóng địa chấn, tuy phòng tạm bình yên vô sự, nhưng mỗi người cũng biết động đất.
- Diệp thôn trưởng là của chúng ta đại cứu tinh ah!
- Mọi người xem, núi bên kia đều sụp!
- Nếu như không có Diệp thôn trưởng, chúng ta đều không sống nổi!
Mọi người nhao nhao nghị luận, đều là một trận hoảng sợ, nếu là không có kịp thời rút đi dưới sự đốc thúc của Diệp thôn trưởng thì thật sự cũng bị chôn sống trong núi rồi.
Bất quá lúc này, cũng có người nhớ tới xoong chảo chum vại trong thôn, không khỏi tinh thần chán nản.
Diệp Khai nhìn kết quả, rất là thoả mãn, từ bên ngoài nhìn vào không ra một chút dấu vết con người làm ra, thật sự rất giống là một hồi tự nhiên bạo phát địa chấn.
- Tất cả mọi người phải nhớ kỹ, cái này là một hồi địa chấn!
Diệp Khai nhấn mạnh:
- Trận địa chấn này cải biến vận mệnh toàn bộ thôn dân Thánh Vương thôn, cũng cải biến toàn bộ vận mệnh nhân dân huyện Bằng Dương! Từ nay về sau, con đường thông ra bên ngoài của huyện Bằng Dương đã được trận địa chấn này đả thông!