Quan Môn

Chương 242: Cha Nuôi?!




Diệp Khai khép hờ mắt, tận lực khống chế hô hấp và nhịp tim, giả bộ như đang ngủ say.

Hắn thực sự không biết Tạ Quân Ngọc đột nhiên vào đây để làm gì?

Nhìn xem Tạ Quân Ngọc rón rén bước tới bên cạnh mình. Lúc nàng khom người xuống, Diệp Khai có thể ngửi thấy hương thơm dìu dịu như lan từ trên người nàng phát ra.

Diệp Khai thầm nghĩ có phải là nàng dùng loại nước hoa nào đó không, mùi thơm tự nhiên của cơ thể hẳn không phải là như vậy, trừ phi Tạ Quân Ngọc phát xạ nhưng dù sao xạ hương chỉ giống đực mới có, giống cái không thể làm được.

Còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì thấy Tạ Quân Ngọc đã ngồi xuống bên cạnh Diệp Khai.

Diệp Khai hơi hé mắt, thấy Tạ Quân Ngọc vén một góc chăn, để lộ chiếc quần con màu đen, khí tức phái nữ ùa tới làm Diệp Khai kích động, chỗ nào đó bắt đầu dựng lên.

- Nha đầu kia đến cùng muốn làm gì?!

Diệp Khai còn đang oán thầm lại thấy Tạ Quân Ngọc đột nhiên hất văng chiếc chăn đơn trên người, để lộ thân thể chỉ mặc bộ áo ngủ, ngực nàng chắc để trần, thấy cả hai dấu nhỏ lồi lên.

Không phải là muốn tiếp tục đại kế mê gian lần trước chưa hoàn thành chứ?

Diệp Khai nghĩ tới loại khả năng này, trái tim bất giác đập thình thịch, không biết nên phản kháng, hoặc là nhẫn nhục chịu đựng?

Vào lúc hắn còn đang đấu tranh thì Tạ Quân Ngọc chợt trùm chăn lên người hắn.

- Nguyên lai là đắp chăn ình!

Diệp Khai không khỏi đổ mồ hôi, trong lòng tự nhủ tư tưởng của mình có chút quá không thuần khiết rồi.

Bất quá Tạ Quân Ngọc cũng thật kỳ quái, loại chuyện này quang minh chính đại làm là được rồi, lại nửa đêm chạy tới, ăn mặc thế kia thì ai thấy có thể tin nàng đắp chăn ình, coi như là bảo mẫu cũng không có chịu khó như vậy a?!

Diệp Khai nhắm mắt lại oán thầm một hồi, lại cảm giác trên mặt có thứ gì đó hơi lạnh chạm nhẹ vào.

- Đừng giả bộ, tôi biết anh tỉnh.

Giọng của Tạ Quân Ngọc truyền tới rất khẽ nhưng trong bóng đem yên tĩnh không khác một tiếng sấm bên tai Diệp Khai khiến hắn mở bừng mắt.

Chỉ thấy Tạ Quân Ngọc hai tay bắt chéo, ánh mắt nhìn Diệp Khai sáng rực.

- Tôi đâu giả bộ?

Diệp Khai thấy bị vạch trần, cảm thấy có chút xấu hổ:

- Tạ tổng đội hơn nửa đêm thân thể trần truồng chạy loạn, ai thấy không giật mình? Con gái trong nhà làm như vậy thật trái phong tục ah!

- Anh cũng rất cao thượng rồi hả? Đừng nói không dựng lên đấy! Hừ!

Tạ Quân Ngọc đưa tay ra sờ chỗ kia của Diệp Khai một cái rồi mới quay mặt đi.

- Nha đầu kia...

Diệp Khai rụt đầu vào trong túi ngủ, nhìn lão cao của mình đang nhô đầu, cảm thấy có chút oán hận. Nhìn xem Tạ Quân Ngọc đi vào phòng mới nằm nghiêng đổi tư thế.

Kết quả như vậy khiến Diệp Khai cả đêm ngủ không ngon, buổi sáng lúc thức dậy thì hai mắt thâm quầng.

- Tinh thần Nhị thiếu gia không được tốt ah.

Lê Nhị thấy được nói.

- Ừ.

Diệp Khai dụi mắt:

- Chắc chưa quen trên núi, có thể là chứng say núi a.

- Núi cao quá à?

Phùng Thiên Dịch sau khi nghe xong lầm bầm.

Diệp Khai trừng mắt liếc hắn một cái, cầm kem đánh răng đánh răng cùng chén nước đi ra ngoài.

Phùng Thiên Dịch nói với Lê Nhị nói ra:

- Tâm trạng của Nhị thiếu gia giống như không được tốt nha.

- Quen thì tốt rồi.

Lê Nhị hồi đáp.

Nước trong núi cũng không thiếu, vì trên núi có mấy con suối nên mọi người dùng ống trúc chế thành ống nước dẫn nước đi qua, mỗi đoạn lại đục đường ống dẫn vào nhà.

Làm như vậy cũng không thua nước máy bao nhiêu, dĩ nhiên sức nước kém hơn nhưng cũng đủ cho trong thôn.

Mọi người ngoại trừ dùng nước suối rửa mặt, nấu cơm, cũng dùng nước suối tưới vườn rau, trừ phi là lúc thời tiết đặc biệt khô hạn thì phương thức dẫn nước này mới bị ảnh hưởng. Nói như vậy, mọi người cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, ví dụ như dùng bể chứa nhưng sức chứa cũng không nhiều, chất lượng cũng không tốt bằng nước suối nhưng cũng có thể dùng được.

Diệp Khai đi ra ngoài đánh răng thấy không bao nhiêu người như mình, tựa hồ thôn dân Thánh Vương thôn không có thói quen đánh răng, hết sức ngạc nhiên.

Sau khi trở về, Diệp Khai nói chuyện này.

Lê Nhị lập tức nở nụ cười:

- Chuyện này tôi biết, đại khái là vì chất nước nên người ở đây bình thường không cần đánh răng cũng có thể bảo trì hàm răng trắng đẹp, tối đa ăn xong dùng nước súc miệng là được rồi. Anh không tin tùy tiện tìm một thôn dân nhìn xem, coi như là hút thuốc lá thì răng cũng không quá đen. Về phần mấy đứa trẻ thì hàm răng thật khiến người đố kỵ.

- Ah, nguyên lai là đạo lý này.

Diệp Khai sau khi nghe, cũng không khỏi kỳ lạ.

Thoạt nhìn thiên nhiên luôn công bình, ở phương diện khác có khiếm khuyết, sẽ đền bù về phương diện khác.

Đám Diệp Khai chuẩn bị tự làm đồ ăn sáng nhưng bọn họ còn chưa mở bếp thì đã thấy Tây Môn Báo sai con mời họ qua ăn cơm.

Cơm sáng cũng đơn giản, cháo ngũ cốc, còn có trứng gà muối, khoai tây hầm, còn có một loại dưa muối. Cả mấy người ăn rất ngon miệng.

- Chuyện rời núi quá khó khăn, bằng không mà nói, đi về phía đông chừng một trăm dặm đường chính là bờ biển, kiếm chút đồ biển ăn thì không còn gì bằng.

Tây Môn Báo có chút cảm khái nói với Diệp Khai.

- Ông Báo yên tâm đi...

Diệp Khai húp xong tô cháo ngũ cốc liền nói:

- Chỗ cháu tìm ọi người gần biển, thế đất bằng phẳng, đến lúc đó muốn ăn hải sản gì không khó.

- Tốt thì tốt, chỉ là thôn dân Thánh Vương thôn chúng ta cũng chưa quen trên biển, chắc là cần một thời gian làm quen.

Tây Môn Báo thở dài nói.

- Cái này cũng dễ xử lý, đến lúc đó chúng ta sẽ có thuyền lớn, hơn nữa gần biển có thể làm nuôi trồng, không cần ra biển cũng có thể nuôi cá và những thứ khác.

Diệp Khai nghĩ rất chu đáo.

Hắn nói như vậy cũng không phải đang an ủi lão đầu mà là bởi vì bên căn cứ Hoa Đông Thần Vận là đóng tàu. Sau khi hoàn thành đóng ra một đám thuyền nhỏ không là vấn đề gì, chuyện nuôi trồng gần biển cũng sẵn có mô hình.

- Có Diệp thôn trưởng lãnh đạo chúng ta, thời gian này có việc để phấn đấu nữa à!

Con trai Tây Môn Báo vừa cười vừa nói.

- Đó là tự nhiên.

Tây Môn Báo không chút khách khí nói:

- Diệp thôn trưởng là do tiểu đội trưởng Diệp phái tới đấy, cậu ấy là cháu trai của tiểu đội trưởng, nếu như không có tài năng thì sao tiểu đội trưởng có thể để một chàng trai trẻ như vậy tới làm thôn trưởng chúng ta?

Đối với tiểu đội trưởng Diệp Tương Kiền, Tây Môn Báo vẫn rất bội phục, dù sao lão nhân gia giờ đã là thủ trưởng số 2 của quốc gia.

Đại nhân vật như vậy, nhất cử nhất động đều có thâm ý sâu sắc, ông ấy lại để cho Diệp Khai tới, vậy thì nói rõ Diệp Khai có bản lĩnh!

- Quá khen, quá khen!

Diệp Khai ăn một bữa cơm này khá ngượng ngùng, hai cha con Tây Môn Báo sắp khen hắn lên mây.

Tạ Quân Ngọc ngồi ở đối diện ăn cơm, nghe bọn họ chỉ cười nhẹ, không biết có đang giễu cợt? Nói ngắn gọn là biểu tình cực kỳ phức tạp.

Diệp Khai tuy kiến thức rộng rãi nhưng thực sự cũng không rõ tâm tư của Tạ tổng đội.

Ăn cơm xong, Diệp Khai lại thấy mấy đại biểu thôn dân, theo chân bọn họ hàn huyên trò chuyện đại sự di dời rồi mới trở lại lều vải, liên lạc với bên thành phố Minh Châu bảo họ phái trực thăng tới.

Diệp Tử Bình nghe Diệp Khai nói xong tình huống lập tức liên lạc với tư lệnh Diệp Tử Kiện của quân khu Đông Nam, để lão đại Diệp gia hỗ trợ làm việc này.

Diệp Tử Kiện lập tức hạ lệnh cho không quân, không bao lâu đã nghe thấy tiếng cánh quạt trên không trung, là do 6 chiếc trực thăng của quân khu Đông Nam đã bay tới rồi.

Sau khi trực thăng hạ cánh, Diệp Khai bảo họ chuyển vật tư xuống, có máy chiếu phim, có bình ắc-quy, còn có cả máy phát điện chạy dầu và rất nhiều phim, đều là những thứ hắn yêu cầu.

Đang muốn đi tìm Đổng lão sư, chợt nghe sau lưng có người rụt rè hô:

- Cha nuôi!

Ừ? Diệp Khai nguyên lai tưởng rằng hô người khác, thế nhưng người nọ lại đang sau lưng, rõ ràng là hô hắn. Hắn quay lại nhìn thì ngẩn cả người, là một cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi, trông rất thanh tú, chính là một trong bốn đứa con gái của Đổng lão sư.

- Cháu gọi chú là gì?

Diệp Khai có chút hồ nghi hỏi.

- Cha nuôi!

Cô bé thấy Diệp Khai quay lại thì mặt mày đỏ bừng nhưng vẫn hô gọn.

- Má ơi......

Diệp Khai nghe được khẽ run rẩy, trong lòng tự nhủ đừng đùa vậy chứ, ta mới mười tám tuổi, lấy đâu ra con gái mười ba mười bốn tuổi?!

Đám Tạ Quân Ngọc cùng Lê Nhị bên cạnh lập tức cười quỷ dị, sau đó thì ôm bụng cười sằng sặc.